Ác Linh Quốc Gia

Chương 486

Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc team

Biên: Hàn Phong Vũ

"Cái này phụ thuộc vào các người, cái người đeo kính đằng kia có số điện thoại di động của tôi, lúc nào các người chơi xong thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến đây đón các người, sau đó đưa các người đến sân bay."

"Bên công ty hẳn đã thanh toán cho ông rồi đúng không?"

"Đã thanh toán hết rồi, yên tâm đi."

Nghe câu trả lời chắc chắn của tài xế, Trương Xuân Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm xuống xe, đưa mắt nhìn xe buýt chậm rãi rời đi.

"Bãi Trường Sa, ta đến đây!"

Cảm nhận gió biển nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn một vệt màu xanh lam cách đó không xa, Trương Xuân Tuyết bỏ qua sự choáng váng lúc nãy, cả người đều hưng phấn.

"La to cũng không ngại mất mặt, nhìn tôi bình tĩnh biết bao nhiêu."

"Ai cần ông lo, trước giờ tôi chưa từng đi xa nhà, cũng chưa từng thấy biển."

Trương Xuân Tuyết vừa nói vừa trừng mắt nhìn đồng nghiệp nam vừa nói cô, tên con trai rẽ ngôi giữa này cô đặc biệt chướng mắt, bình thường lúc làm việc thì như một con vịt vậy, soi mói cái này, bới móc cái kia.

"Cô xem cô, nói chuyện cái là đâm thọc, không phải tôi vẫn chưa nói gì sao."

Tên con trai rẽ ngôi giữa này tên Hồ Hiểu Quang, cùng Trương Xuân Tuyết đều là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp năm ngoái, công tác ở phòng kế toán trong công ty.

Trương Xuân Tuyết không tiếp tục để ý đến Hồ Hiểu Quang, mà chạy nhanh mấy bước đuổi theo người đàn ông hơi hói đi ở phía trước, người đàn ông này là tuổi trung niên lớn nhất trong số bọn họ, đồng thời cũng là người có chức vị cao nhất, là một quản lý của công ty, tên là Vương Tân.

"Quản lý Vương, quản lý Vương."

Nghe Trương Xuân Tuyết đang gọi mình, Vương Tân không khỏi dừng lại, quay đầu lại hỏi:

"Sao vậy?"

"Không có gì, em muốn hỏi anh một chút, buổi tối chúng ta có chổ ở không? Có phải tự bỏ tiền túi ra để tìm phòng trọ không?"

Trương Xuân Tuyết nói xong, nhất thời sắc mặt của mấy người đi cùng đều trở nên quái dị, hiển nhiên là cảm thấy câu hỏi Trương Xuân Tuyết quá thừa thải, dù sao đây cũng là hoạt động do công ty bọn họ tổ chức, làm sao có thể để nhân viên tự mình móc tiền túi.

"Công ty đã mướn xong nhà cho chúng ta, là một căn biệt thự ven biển, năm ngày du lịch ở bãi Trường Sa này, chúng ta đều sẽ ở đó. Ăn ở đã có công ty. Các cô cậu không cần lo lắng quá nhiều."

Vương Tân giải thích sơ lược cho Trương Xuân Tuyết xong, lại gọi với mấy người phía sau:

"Chúng ta tăng tốc nhanh một chút, tìm được chỗ ở trước, sau đó lại bàn bạc chuyện cơm nước."

Trình Hân và Đồng Khánh Địch không nhanh không chậm theo phía sau. Hai người đều là người cũ công tác ở công ty đã ba năm. Nói đến các loại hoạt động du lịch do công ty tổ chức thế này, trước kia đều từng tham gia, nhưng để bọn họ rút ra kết luận, chỉ có ba chữ: Vô vị.

Nếu chải chuốt cho ba chữ này thêm một chút, đó chính là hoàn toàn không chút thú vị.

Nguồn gốc phát sinh của cái loại vô vị này chủ yếu ở hai phương diện. Một là do công ty rất keo kiệt, căn bản sẽ không lấy ra quá nhiều tiền để anh ăn hoặc là chơi.

Mặt khác, là mấy người đến đây lần này, kể cả Vương Tân trong số đó đều không phải người cùng ngành với bọn họ, có người của phòng tài vụ, có khi là bộ phận tiêu thụ, còn có cả bộ phận sau tiêu thụ như bọn họ.

Trong công ty, vốn là các bộ phận rất ít khi liên hệ với nhau, cứ xem như là có liên hệ thì tất cả đều là lãnh đạo phía trên liên hệ, cho nên ai với ai vốn cũng không quen biết gì nhau.

Trên xe, mấy người bọn họ cũng gần như không hề giao lưu, ngủ cứ ngủ, chơi điện thoại di động cứ chơi, hoặc ngẩn người ra, nói đến chuyến du lịch năm ngày ở bãi Trường Sa này đều không có chút mong đợi gì.

"Công ty tổ chức mấy chuyến du lịch tập thể này làm gì, chẳng bằng quy đổi ra chút tiền thưởng phát đi."

Nghĩ đến mấy năm liên tục công ty keo kiệt, cuối năm phát thưởng cũng không có, Trình Hân càng thêm khó chịu.

"Tiền thưởng phát đến tay chúng ta là của chúng ta, cũng không thể tạo thành cái gì cho công ty, thế nhưng tổ chức cái loại hoạt động vô tích sự như cho nhân viên xuất sắc ra ngoài du lịch này, vừa có thể làm cho một số người khác trong công ty xem, vừa có thể xem như xây dựng xí nghiệp văn hóa, chụp mấy tấm hình, viết mấy dòng chữ, sau đó phát lên cho khách hàng xem. 

Nói trắng ra, chính là làm màu."

Đồng Khánh Địch nói xong thì rút một điếu thuốc trong bao thuốc lá ngậm lên miệng, sau đó lại rút một điếu khác đưa cho Trình Hân:

"Làm một điếu không?"

"Không, đợi đến nơi ở rồi nói sau, để bọn họ thấy tôi hút thuốc thì không tốt."

Trình Hân lắc lắc đầu, cũng không muốn để quá nhiều người biết chuyện cô hút thuốc lá.

"Cô nói thế giới này chính là không công bằng, đàn ông hút thuốc thì không ai cảm thấy kỳ quái, thế nhưng phụ nữ hút thuốc, họ lại không tiếp nhận được. Hiện tại đây là cái xã hội gì, tôi không thể hiểu rõ được, tại sao tư tưởng còn lạc hậu như vậy."

Đồng Khánh Địch cũng tỏ ra hơi bất bình giùm Trình Hân.

"Ai bảo ngàn năm trước, phụ nữ chính là một tập thể yếu thế đây, mấy thứ này đã thâm căn cố đế quá lâu, cho nên tự nhiên rất khó thay đổi."

"Cũng đúng, có điều làm đàn ông mà nói, tôi vẫn cảm thấy phụ nữ nên có dáng vẻ phụ nữ."

"Anh đúng là, mới vừa rồi còn nghĩa chính ngôn từ với tôi, nói nửa ngày thì ra tôi đang nằm mộng!"

Trình Hân liếc Đồng Khánh Địch một cái trắng mắt, trên mặt không khỏi để lộ một tia nũng nịu, nhìn bộ dạng nũng nịu của Trình Hân, trong lòng Đồng Khánh Địch đột nhiên đầy chờ mong với chuyến du lịch lần này.

Vì cái gọi là vọng sơn bào tử mã*, nhìn thì thấy khu biệt thự ven biển kia rất gần, nhưng mà bọn họ lại đi ước chừng gần nửa tiếng.

Mà dọc theo con đường này, bọn họ nói nhiều nhất chính là mắng lão tài xế chết tiệt kia.

Trương Xuân Tuyết đi một đường, tay cũng cầm điện thoại di động chụp một đường, đồng thời trong quá trình này, cô còn quen biết được một đồng nghiệp chơi khá thân, là một cô gái nhỏ của bộ phận sau tiêu thụ, tên là Lưu Xương Mỹ.

Nói là tương đối chơi thân, nhưng trên thực tế chỉ là giữa hai người mang lại cho nhau thiện cảm tốt nhất, hay bên kia giúp bên này chụp mấy tấm hình, vì đi đến nơi nào là chụp đến nơi đó, sau đó các loại ưa thích cái đẹp trong vòng bạn bè, thế là hai người họ đi cùng nhau.

"Lúc này trời cũng tối rồi, muốn chụp cảnh biện sợ là không có cơ hội, chỉ có thể đợi đến ngày mai thôi."

Lưu Xương Mỹ nhìn về phía chân trời đã chuyển màu u tối, trong lòng ít nhiều cũng có chút không cam lòng.

"So với ngày hôm nay làm gì, bây giờ tôi sợ ngày mai sẽ có bão, tôi vừa xem dự báo thời tiết, phía trên báo ngày mai sẽ có mưa rào kèm sấm chớp."

"Không thể nào?"

Nghe Trương Xuân Tuyết nói xong, Lưu Xương Mỹ còn không thể nào tin được thế nhưng khi cô cũng xem qua dự báo thời tiết, vẻ mặt cô tức khắc như đưa đám kêu lên:

"Ngày mai thật sự có mưa rào kèm sấm chớp, vận may của chúng ta cũng quá kém đi!"

"Bãi Trường Sa này không phải chỉ có bãi biển mới có thể chơi, khi đến nơi tôi đã tìm kiếm qua rồi, chỗ có thể chơi ở nơi này có rất nhiều, vừa có công viên nước, vừa có trò bắt cua, câu cá, một ít quán nghỉ ngơi vớt sò biển. 

Chỉ là không biết giá cả thế nào thôi, tôi cảm thấy hẳn là không rẻ."

"Dù sao cũng là công ty trả, chỉ cần không làm lỡ việc chơi là được, nếu không thì đi một chuyến đến đây mà phải ở lỳ trong phòng, vậy thì quá mức vô vị rồi."

Khi Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ đang nói chuyện, Vương Tân đi phía trước đã dừng lại, xem địa chỉ đã lưu trên điện thoại di động, đối chiếu với biển số đường trước mắt, lúc này Vương Tân quay lại nói với mấy người phía sau:

"Chính là căn biệt thự này, chúng ta đến rồi."
Bình Luận (0)
Comment