Ác Linh Quốc Gia

Chương 488

Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc team

Biên: Hàn Phong Vũ

"Chụp bằng điện thoại di động thì không có cách nào lấy được hết tất cả chúng ta, tôi thấy thế này là được rồi, một hồi nữa chúng ta tự chụp mấy tấm gửi cho nhóm bạn, bọn họ cũng có thể thấy được."

Triệu Hiểu Sảng liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, kết quả làm cô giật mình, bởi vì thời gian vậy mà đã đến hơn 9 giờ tối.

Nghe Triệu Hiểu Sảng nói, những người khác đều gật đầu phụ họa theo, Vương Tân cũng không kiên trì cái gì nữa, lại để mọi người rời đi.

Dù sao bọn họ cũng ở đây tận năm ngày, muốn chụp một bức ảnh tập thể cũng không cần làm ngay, trong vài ngày tới nhất định có cơ hội.

Nhìn bóng lưng của mọi người dần biến mất trong bóng tối, Vương Tân lúc này cũng lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, kết quả cũng như Triệu Hiểu Sảng vậy, hắn cũng bị thời gian lúc này làm sợ hết hồn.

"Làm sao đã gần 10 giờ? mình nhớ là lúc xuống xe vẫn chưa tới 6 giờ."

Vương Tân cẩn thận suy nghĩ một chút, đoạn đường này bọn họ đi tối đa chỉ nửa tiếng, sau đó ở trong biệt thự nghĩ ngơi một lúc, tiếp theo là chia phòng, nhiều nhất cũng mất 1 giờ, nếu như dựa theo cái này để tính toán, thì thời gian bây giờ cũng không quá 8 giờ, làm sao có thể tới gần 10 giờ được?

Vương Tân ít nhiều cũng hơi hoài nghi, có phải thời gian trên điện thoại di động của hắn không chính xác hay không.

Thử kiểm tra tỉ mỉ thời gian một hồi, thế nhưng thời gian trên điện thoại di động không có bất kỳ thay đổi nào, có thể thấy được thời gian phía trên vẫn chính xác. Vương Tân trong lòng vẫn nghi ngờ, thế nhưng có một số thời điểm thời gian trôi qua nhanh so vơi bình thường, vì thế hắn cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa, chỉ lắc lắc đầu rồi xoay người trở vào trong biêt thự.

Vì mấy ngày sắp tới sẽ ở cùng phòng với Trình Hân, nên Triệu Hiểu Sảng vẫn luôn chọn đi cùng Trình Hân.

Trái lại, Trình Hân cũng không có vấn đề gì, có điều Triệu Hiểu Sảng đi theo làm bóng đèn, lại khiến trong lòng Đồng Khánh Địch có ý nghĩ vô cùng khó chịu, bởi vì nội bộ công ty quả thật không cho phép nói chuyện yêu đương, nên hắn mới không dám biểu hiện qua mức ám muội với Trình Hân.

Nên chỉ có thể tỏ ra mình là nam đồng nghiệp quan hệ khá thân thiết với Trình Hân, đi theo hai người đến bờ biển. Trong lòng lại suy nghĩ, phải tìm cách lợi dụng thời gian năm ngày quý giá này đưa Trình Hân lên giường của mình.

"Một chút nữa đến bờ biển, anh chụp giúp tôi vài tấm chân dung."

Tuy Lý Tuấn Phong và Trịnh Cửu Long không công tác cùng bộ phận, nhưng hai người là tiến vào công ty cùng một ngày, vì thế lúc phòng nhân sự đào tạo thì bọn họ đã quen biết nhau.

Nghe Lý Tuấn Phong nói xong, Trịnh Cửu Long cố ý lắc đầu nói:

"Tôi chụp ảnh là phải thu phí, có điều anh là người nhà nên có thể tính rẻ hơn một chút. 20 đồng một tấm, thế nào?"

"Vậy còn không bằng tôi dùng điện thoại của mình tự chụp, những người làm nghệ thuật như anh, chính là thích chèn ép một dân thường nhỏ nhoi không có lý tưởng, không theo đuổi nghệ thuật như tôi."

Lý Tuấn Phong đương nhiên biết Trịnh Cửu Long đang nói đùa, có điều loại suy nghĩ chết dẫm này của Trịnh Cửu Long, cũng khó nói có thể thật sự muốn đòi tiền hắn hay không.

"Tính toán một chút, chụp cho anh vài tấm miễn phí là được rồi, xem như chia suất cho anh vì đã thừa nhận tôi là nghệ sĩ."

Trịnh Cửu Long rất thích cái danh xưng nghệ sĩ này. Trên thục tế con người hắn chính là một khúc cây, làm việc rất ít khi thay đổi. Bình thường khi làm việc, thường thường sẽ không kiên dè cảm nhận của người khác, thế cho nên hay xảy ra cãi vã với các đồng nghiệp khác.

Lý Tuấn Phong và hắn quen thì có quen. Nhưng do không cùng bộ phận công tác, nên cũng không tiếp xúc quá sâu, nhiều lắm là đi vệ sinh hoặc là đi làm gặp mặt thì chào hỏi. 

Thấy Trịnh Cửu Long rất thích mình gọi hắn là nghệ sĩ, Lý Tuấn Phong cười gằn một tiếng trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói giả dối:

"Thật rất hâm mộ người như anh, người mà ăn uống không phải lo, cứ một lòng theo đuổi trình độ nghệ thuật, loại người nếu như không làm việc cho giỏi sẽ không có cơm ăn như tôi, sợ là mãi mãi cũng không cách nào trở thành một ngừơi như anh."

"Chỉ cần trong lòng có nghệ thuật, anh có thể cảm thụ được cánh cửa nghệ thuật."

Trịnh Cửu Long cũng không nghe được ý tứ trong lời nói của Lý Tuấn Phong, lúc này còn dừng lại nghiêm trang giải thích một câu với hắn.

Nhưng mà Lý Tuấn Phong cũng không nghĩ nói về đề tài này với Trịnh Cửu Long thêm nữa, lúc này hắn ngẩn đầu ngó quanh bốn phía, sau đó đổi chủ đề.

"Những người khác không biết là chạy đi đâu rồi, cũng không thấy có người trở về."

"Có khả năng là đi tìm quán cơm đi."

Trịnh Cửu Long cũng liếc mắt một cái tượng trưng, sau đó lắc đầu tỏ vẻ không rõ ràng lắm.

- -

Cũng lúc đó, ở trong một gian hàng thức ăn gần biệt thự, Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ đang ngồi bên trong.

Gian hàng này rất đông khách, Trương Xuân Tuyết thấy đều là du khách vãn lai, nhưng sở dĩ hai người đến nơi này, nguyên nhân chủ yếu là do họ thật sự rất đói bụng, thứ hai là muốn nếm thử hải vị của bãi Trường Sa này.

Gọi món ăn xong, hai người lại không kìm chế được mà chụp vài tấm hình, sau đó hai người tự chụp cho nhau vài tấm.

"Ai, sao điện thoại di động lại hết pin nhanh như vậy, chụp ảnh sao lại tốn pin như vậy, thật đáng ghét."

Trương Xuân Tuyết nhìn lượng pin điện thoại di động hiển thị còn lại không tới 10 phần trăm, thì thoát chế độ chụp hình vô cùng không tình nguyện.

"Điện thoại của tôi cũng nhanh hêt pin, cậu không có mua sạc dự phòng sao? Kỳ thực thì lượng pin còn lại trong điện thoại di động của tôi cũng không còn lại bao nhiêu."

Lưu Xương Mỹ liếc nhìn điệc thoại của mình cũng sắp hết pin tắt nguồn, rồi thở dài có chút buồn bực.

"Tôi có sạc dự phòng, nhưng trên đường đi cũng không xạc đầy. Có thể điện thoại của tôi không ổn rồi, tôi nhớ lúc vừa xuống xe điện thoại vẫn còn đầy pin."

"Vậy thì thật trùng hợp, tôi lúc mới xuống xe cũng vậy, xem ra chúng ta thật có duyên."

Lưu Xương Mỹ nở nụ cười vui vẻ, cảm thấy chơi với Trương Xuân Tuyết càng lúc càng thân, vì vậy lại tán gẫu:

"Cô có bạn trai chưa?"

"Lúc trước, khi đi học từng có một người, sau đó chia tay, bây giờ vẫn là quỳ tộc độc thân."

"Tôi có thể nói tôi cũng là quỳ tộc không? Trước kia cũng từng quen biết một người bạn trai, thấy không đáng tin lập tức chia tay, cho tới giờ tôi vẫn nghi ngờ, suy cho cùng là do mình không đủ nữ tính hay là do đàn ông tốt bây giờ đều tuyệt chủng hết rồi."

"Tôi cảm thấy hẳn là vế sau, hiện tại đàn ông đúng là vừa hoa tâm lại thực dụng. Đều nói phụ nữ thực dụng muốn này muốn nọ, đàn ông cũng như thế thôi, cũng có một đống yêu cầu, đồng thời còn chân chừ không quản được mình."

Trong thời gian hơn 10 phút kế tiếp, hai người phụ nữ vẫn luôn hàn huyên về cái đề tài này, mãi đến khi người phục vụ mang thức ăn lên, các cô mới lần lượt chấm dứt việc hắt máng nước, cầm đũa thưởng thức những đặc sản nổi danh của bãi Trường Sa.

"Tôm này ăn ngon."

"Sò biển này cũng không tồi."

"Cái thứ hình dạng giống ngón tay này là gì?"

Hai người gọi không ít đồ ăn, cũng không nghĩ tiết kiệm tiền ở bữa ăn đầu tiên, nhưng không thể không thừa nhận, hương vị hải sản nơi này thật sự rất tuyệt, vì thế bất kể Trương Xuân Tuyết hay Lưu Xương Mỹ đều mở miệng ăn không ít đồ ăn.

Hai người ăn ngon lành, Trương Xuân Tuyết đột nhiên có cảm giác bị người khác nhìn lén.
Bình Luận (0)
Comment