Dịch: Hàn Phong Vũ| Anh Túc team
Hạ Thiên Kỳ không chờ đến khi sở Mộng Kỳ tụ họp cùng bọn họ rồi sẽ hành động lại, mà là để Sở mộng Kỳ chạy thẳng đến xào huyệt của bọn người Hầu Tử, cũng dặn dò cô có thể không bại lộ thì đừng để bị bại lộ, tìm cơ hội cứu Lưu Ngôn Mẫn ra.
Không cần Sở Mộng Kỳ tham dự chiến đầu với đám người Hầu Tử, Sở Mộng kỳ tự nhiên đáp ứng rất sảng khoái, trên thực tế cô cũng cảm giác năng lực thuấn di của mình phối hợp với thuật pháp công kích cũng tương đối thích hợp để đánh lén, tiếp viện, đối kháng trực diện vốn không phải ưu thế của cô.
Hạ Thiên Kỳ vốn muốn bắt một chiếc xe đến nơi trước, những người còn lại thì ngồi một chiếc xe khác đến nơi theo những phương hướng khác, nhưng cuối cùng Lãnh Nguyệt và Triệu Tĩnh Thù lại không đồng ý, bất kể thế nào đi nữa cũng muốn đi cùng Hạ Thiên Kỳ.
Lãnh Nguyệt đi cùng Hạ Thiên Kỳ trái lại có thể đồng ý, dù sao thực lực của Lãnh Nguyệt bày ra rõ ràng, nhưng Triệu Tĩnh Thù thì Hạ Thiên Kỳ lại thật lòng hy vọng cô không tham gia quá nhiều, dù sao trận chiến đấu này nói trắng ra chính là một trận đấu tranh giữa các cấp quản lý, Triệu Tĩnh Thù hiện tại nghiễm nhiên còn chưa đạt đến cấp bậc này.
Nhưng Triệu Tĩnh Thù lại khăng khăng như vậy, cuối cùng vẫn là mộc Tử Hi thuyết phục Hạ Thiên Kỳ, nói cho Hạ Thiên Kỳ biết năng lực Phụ ma sư của Triệu Tĩnh Thù, có thể nâng cao sức mạnh của Lãnh Nguyệt lên một nấc thang khác, ngoài ra Triệu Tĩnh Thù cũng không cần theo bọn họ vào trong.
Cứ như vậy, mấy người chia ra thành ba đường, bản thân Sở Mộng Kỳ một đường, Mộc Tử Hi một đường, ba người Triệu Tĩnh Thù, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt một đường, tất cả đều ngồi xe taxi đi theo một phương hướng khác nhau chạy đến khi biệt thự chỗ ở của đám người Hầu Tử.
Ngồi ở trên xe taxi, bất kể là Lãnh Nguyệt, Triệu Tĩnh Thù hay là Hạ Thiên kỳ đều không nói gì, trong lòng bọn họ cũng không hề sợ hãi khi đối diện với đám người Hầu Tử, lại nói tiếp thì chuyện khiến bọn họ lo lắng nhất chính là an nguy của Mẫn Mẫn.
Bọn họ quả thật không dám tưởng tượng, nếu như Mẫn Mẫn chết thì bọn họ nên làm cái gì bây giờ.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, hắn nhất định sẽ hổ thẹn suốt đời, cả đời này đều sẽ rơi vào dày vò tự trách.
Cho nên... Ngay cả có phải liều cả cái mạng này của hắn, hắn cũng sẽ không để loại chuyện như vậy xảy ra.
"Mẫn mẫn nhất định không có chuyện gì."
Triệu Tĩnh Thù không biết đang trấn an Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, hay là đang nỗ lực để cho mình không nên quá mức bi quan, lúc này đột nhiên mở miệng nói.
"Ừ, chúng ta sẽ cứu hắn ra."
Hạ Thiên Kỳ quay đầu nhìn Triệu Tĩnh Thù một cái, sau đó kiên định nói.
Còn như Lãnh Nguyệt ngồi ở ghế vị trí kế bên tài xế, ánh mắt của hắn nhìn chăm chú ngoài cửa sổ vẫn sắc bén như trước.
Trong lòng anh ta thật sự vô cùng tức giận, loại tức giận này là lần thứ ba anh ta cảm nhận được, lần đầu tiên là khi sư phụ anh ta chết, lần thứ hai là lúc đối phó quỷ chú lần trước, trơ mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ mắc phải nguy hiểm, mà lần này là anh ta nghe được tin dữ Mẫn Mẫn bị bắt.
Hai lần trước anh ta đều không thể làm gì, thế nhưng lần này đây, anh ta tuyệt đối sẽ không chút nhượng bộ, cho dù phải hoàn toàn giải phóng lực lượng quỷ vương của bản thân.
Không giống với quyết tâm coi thường cái chết của đám người Hạ Thiên Kỳ, đám người Hầu Tử bên này thì đều ôm một chút tâm tính hài hước, dù sao trước đó thần toán tử Lữ Nhữ Nham bố trí, thi trận, sau lại có những quản lý thực lực số một số hai trong phe cánh bọn họ, chớ nói chi là còn có Giang Chấn là quản lý cấp cao đệ nhất nhân trở xuống. Có thể nói bất kể có nhìn thế nào, trong mắt bọn họ đây đều là một hồi tàn sát nghiêng về một phía.
Bọn họ hoàn toàn không cảm giác được, cũng không cách nào khiến bản thân khẩn trương lên, để tiền vào trạng thái sắp chuẩn bị chiến tranh.
Khoảng một giờ sau, xe taxi chậm rãi dừng lại, ba người Hạ Thiên Kỳ mở cửa xe lần lượt xuống khỏi xe taxi.
Nhìn xe ta xi lái rời đi thật nhanh như chạy trốn, Hạ Thiên Kỳ nhìn căn biệt thự cách đó không xa kia, hít sâu một hơi nói:
"Hẳn là căn biệt thự phía trước kia rồi, Tĩnh Thù cô ở lại chỗ này chi viện cho mấy người Mộc Tử Hi, tôi và Lãnh thần vào trong."
"Thời gian tôi phụ ma tối đa chỉ có thể duy trì 5 phút, tôi đi vào trong trong với các anh để bảo đảm một chút, mặc dù tôi biết thực lực của mình có hạn."
Triệu Tĩnh Thù rất hận thực lực của mình quá yếu, thế nhưng đây cũng là chuyện không có biện pháp, lúc này Lãnh Nguyệt nhìn Triệu Tĩnh Thù một cái, hiếm thấy nói với Hạ Thiên Kỳ:
"Cho cô ấy đi theo đi, tôi sẽ bảo vệ cô ấy."
Hạ Thiên Kỳ thấy hai người này đều hạ quyết tâm, hắn cũng không nói thêm gì nữa, dù sao Lưu Ngôn Mẫn cũng là bạn bè của bọn họ, hắn cũng không có quyền can thiệp.
Trong lúc đến gần biệt thự, Lãnh Nguyệt lấy một cái vòng tròn lớn chừng bàn tay trong túi đeo trên lưng của hắn, thứ này rất giống với trận bàn, có điều nếu so với trận bàn trước kia của Lãnh Nguyệt thì nhỏ hơn rất nhiều.
Lãnh Nguyệt vừa đi vừa chú ý thay đổi của kim chỉ dẫn trên hình tròn, tiếp theo anh ta dừng lại nhắc nhở hai người:
"Biệt thự này bị người bố trí trận pháp, là một phong trận, sau khi đi vào thì trong thời gian ngắn ngủi sợ là chúng ta không cách nào thoát ra."
"Có thể tháo gỡ không?"
"Chỉ có thể tháo gỡ từ bên trong, vì mắt trận cũng không nằm bên ngoài."
"Bây giờ chúng ta không có lựa chọn nào khác." Hạ Thiên Kỳ thấy Lãnh Nguyệt cũng không cách nào tháo gỡ trận pháp này từ bên ngoài, hắn lại cũng không đi lo lắng chuyện này nữa, dù sao đến cũng đến rồi, việc còn lại chỉ là đi vào.
Lãnh Nguyệt nghe xong gật đầu cũng không nói gì, bóng dáng của ba người dưới ánh trăng thê lương đến trước biệt thự giống như địa ngục vậy, rất nhanh đã đi tới ngoài cổng sân biệt thự.
Đẩy cổng sân biệt thự ra, cổng sân biệt thự phát ra tiếng vang kẽo kẹt chậm rãi mở ra, ba người Hạ Thiên Kỳ liếc mắt một cái đã nhìn thấy garage đang sáng đèn, cùng với đám người Lữ Nhữ Nham đang cười gằn đợi trong garage.
Nghĩ đến lúc Lãnh Nguyệt nói tiến vào trong biệt thự này rồi không ra được, Hâ thiên Kỳ cũng không trước cổng sân nữa, mặt lộ vẻ lạnh lẽo đi về phía garage.
Triệu Tĩnh Thù đi theo phía sau Hạ Thiên kỳ, được Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ bảo vệ chính giữa, đôi mắt cảnh giác chú ý bốn phía.
"Nghĩa khí và can đảm của các người thật sự khiến tôi cảm thấy khâm phục, tôi vốn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ có hai người đến đây, không nghĩ tới rốt cuộc lại là ba người.
Trái lại Sở Mộng Kỳ kia khiến tôi rất thất vọng, cũng không biết cô ta là không đến đây, hay là có ý định diễn cái trò hề cô gái nhỏ kia rồi thừa cơ đánh lén."
Lữ Nhữ Nham cười âm hiểm nói xong, Hầu Tử lại dữ tợn nhìn Hạ Thiên kỳ nói:
"Loại người gan to như mày tao thấy nhiều rồi, nhưng mà ngu xuẩn như mày thì đây là lần đầu tao gặp!"
Thù hận của Hầu Tử với Hạ Thiên kỳ không kém thù hận với Sở Mộng Kỳ chút nào, bởi vì Sở Mộng Kỳ không những nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của hắn không nói, hoạt thi phân thân hắn cực nhọc vất vả bồi dưỡng chính là bị Hạ Thiên Kỳ giết chết.
Lúc này, rốt cuộc hắn cũng đợi được đến cơ hội báo thù này.
"Bớt nói nhảm đi, không phải các người muốn đưa chúng tôi một lưới bắt hết hay sao, nếu chúng tôi đã đến đây thì chính là đã nhận mệnh rồi, nhưng chuyện này và chuyện các người bắt người kia một chút quan hệ cũng không có, nếu như các người muốn lợi dụng chúng tôi bắt được Sở Mộng Kỳ, thì để lại chúng tôi, để hắn rời đi.
Tôi nghĩ các người hẳn là rất rõ ràng Sở Mộng Kỳ người thế nào, cho nên nếu các người muốn bắt được cô ấy, cứ dựa theo lời tôi mà làm. Cái này đối với các người mà nói cũng không phải việc khó gì, cũng không mất mát gì."
"Tao thật sự khâm phục mấy người dại dột muốn chết này như bọn mày, đã chết đến nơi rồi mà còn cò kè mặc cả với bọn tao!"
Hầu Tử hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Hạ Thiên Kỳ, cho nên đã lười nói nhảm nhí với mấy người Hạ Thiên Kỳ thêm nữa. Trái lại thì Lữ Nhữ Nham đứng phía sua lưng Hầu Tử như có điều suy nghĩ, xem chừng trái lại giống như là có chút hứng thú với điều kiện Hạ Thiên Kỳ đưa ra.