Dịch: Hạ Tuyết
| Bao Hắc Tử
Biên: KimoHanie
Ba người đàn ông với ba biểu cảm khác nhau đang ngồi trên cầu thang cuốn tự động, nhan sắc kinh người của Lãnh Nguyệt đã thành công hấp dẫn vô số ánh mắt của các mỹ nữ. Còn chưa đến 20 phút, chỉ đếm số lượng người chạy tới xin nick Wechat cũng đã có tới hơn mười người. Trái lại Hạ Thiên Kỳ cùng Lưu Ngôn Mẫn thì bị coi như một phiến lá xanh, làm phông nền cho hoa hồng (ý chỉ Lãnh Nguyệt) càng thêm chói lọi.
Hiện tại ngay cả nghe nhạc, Hạ Thiên Kỳ cũng không nghe nổi. Trong lòng vô cùng ghen tị, bật dậy nói với Lưu Ngôn Mẫn:
“Mẫn Mẫn, hay là chúng ta đi kiếm chỗ khác ngồi đi. Cái tên Lãnh Thần này thật sự là quá khinh người, danh tiếng của hai ta đều bị hắn cướp sạch.”
Khuôn mặt cùng vóc dáng của Hạ Thiên Kỳ cũng không phải quá xuất sắc. Nhưng trong lòng hắn lại không hề nghĩ như vậy, hắn cảm thấy bản thân đã đẹp trai đến mức siêu cấp, sở dĩ không được chú ý là bởi hắn đang ngồi cùng một chỗ với Lãnh Nguyệt.
Nghe Hạ Thiên Kỳ muốn đổi chỗ ngồi, Lưu Ngôn Mẫn ngay lập tức lắc đầu cự tuyệt. Hắn ta mang những suy nghĩ trong lòng Hạ Thiên Kỳ nói thẳng ra:
“Đừng tưởng tôi không biết tiểu tử nhà cậu đang nghĩ cái gì trong đầu. Cậu không muốn làm phiến lá xanh cho Nguyệt Nguyệt nhưng lại muốn tôi đi làm phiến lá xanh cho cậu. Nói cho cậu biết nhá, cả nằm mơ cũng đừng nghĩ đến việc đó.”
“Mẹ nó, anh còn dám nói mình không nhỏ nhen?”
“Thật xin lỗi, tôi đây đúng là rất nhỏ nhen!”
Hạ Thiên Kỳ thấy Lưu Ngôn Mẫn sống chết không chịu rời đi, hắn suy nghĩ một lúc rồi ngồi xuống lại. Trong lòng lại thầm cầu khấn cho Sở Mộng Kỳ cùng Triệu Tĩnh Thù nhanh chóng trở về.
Lấy tính cách của Lãnh Nguyệt, tự nhiên sẽ không để ý tới những cô gái chủ động tới bắt chuyện kia. Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để Hạ Thiên Kỳ cùng Lưu Ngôn Mẫn phục cậu ta sát đất. Cái gọi là: “ngồi trong lòng mà vẫn không loạn”, nghĩ đến ngoại trừ những tên thái giám không có năng lực kia, sợ rằng chỉ còn lại một mình Lãnh Nguyệt.
Cũng không hẳn ám chỉ Lãnh Nguyệt là gay, chỉ là muốn nói tên Lãnh Nguyệt này còn chưa biết cái gì gọi là tình yêu. Có lẽ đến một ngày nào đó, đột nhiên có một người xuất hiện trong thế giới của cậu ta, chắc hẳn cậu ta sẽ không còn là Lãnh Thần của hiện tại.
Sở Mộng Kỳ cùng Triệu Tĩnh Thù để bọn hắn khổ sở đợi hơn một tiếng đồng hồ mới xuất hiện, trên tay còn cầm theo một đống lỉnh kỉnh đồ đạc vừa mới mua được. Đồng thời câu nói đầu tiên nói với bọn hắn cũng hết sức khó nghe, họ ca cẩm rằng bọn họ còn chưa có đi dạo đủ:
"Nếu không phải còn nhớ tới mấy người các anh, tôi cùng Tĩnh Thù ít nhất cũng đi dạo đến khuya, đàn ông các người thật là một lũ vướng víu.”
Nhìn sơ qua cũng hiểu câu này là Sở Mộng Kỳ đang nói để cho Triệu Tĩnh Thù nghe. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, với tính cách tốt bụng của Triệu Tĩnh Thù, cũng không có mấy người không muốn tạo quan hệ tốt với cô.
“Sau này rảnh rỗi các cô muốn đi dạo đến mấy giờ đều được. Chỉ là vừa rồi người bên phía môi giới đã gọi điện thoại tới, nói là đã tìm được mấy căn phòng tốt muốn chúng ta qua xem một chút.”
Hạ Thiên Kỳ thấy Sở Mộng Kỳ còn muốn nói thêm gì đó, hắn cố ý lấy lý do đã có hẹn đi xem phòng với người phía bên môi giới mà ép cô câm miệng.
Sở Mộng Kỳ trợn mắt liếc Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó quay sang nói với Triệu Tĩnh Thù:
“Nói cho cô biết nha Tĩnh Thù, sau này cô nhất định phải tránh xa cái tên bại hoại này một chút. Tên này này rất háo sắc, ngay cả bà lão tám mươi tuổi hắn ta cũng không có buông tha đâu.”
“Anh ta hiện tại đã phát rồ rồi sao?”
“Cái này không thể tính là phát rồ, mà là cầm thú, là táng tận lương tâm!”
“Sở Mộng Kỳ, cô có tin, chỉ cần cô nói nhảm thêm một câu, tôi sẽ lập tức cho cô nếm thử cái gì gọi là táng tận lương tâm hay không?”
“Anh đi chết đi!”
Sở Mộng Kỳ tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ nhưng không biết có phải cô nàng thật sự sợ Hạ Thiên Kỳ sẽ giở trò đồi bại với mình hay không mà không tiếp tục trắng trợn nói xấu hắn với Triệu Tĩnh Thù.
Ngược lại Triệu Tĩnh Thù một câu cũng nghe không được, chỉ đang không ngừng cười khanh khách, cô bị Sở Mộng Kỳ chọc cười như điên.
Để cho hai cô đi phía trước, còn ba người Hạ Thiên Kỳ giống như bảo tiêu chầm chậm đi ở phía sau. Trước đó bởi vì đã nói ra hết những lời trong lòng, cho nên Lưu Ngôn Mẫn lúc này đã khôi phục dáng vẻ bình thường. Đôi mắt nhỏ cứ láo liên, không ngừng quét lên, quét xuống ở trên người của Sở Mộng Kỳ cùng Triệu Tĩnh Thù.
“Chân của Tĩnh Tĩnh thật dài à nha nhưng chân của Sở Mộng Kỳ cũng không ngắn. Nói thật, tôi thích đôi chân thon thả của Sở Mộng Kỳ hơn, đủ đam mê, các cậu có hiểu không? Tôi dù sao cũng hơi thích cô ấy, nhìn sao cũng thấy cặp mông của Sở Mộng Kỳ săn chắc hơn, về điểm này Tĩnh Tĩnh phải chịu thua cô ấy rồi.”
“Anh nói Tĩnh Thù có thể không tính, nhưng ở trước mặt Lãnh Thần lại sỗ sàng với sư muội của cậu ta, anh không cảm thấy mình rất quá đáng sao?”
“Chẳng lẽ Sở Mộng Kỳ là lão bà của Nguyệt Nguyệt? Giống như trong tivi, được sư phụ chỉ phúc vi hôn?”
(Chỉ phúc vi hôn = hôn sự được người lớn chỉ định trước.)
Lưu Ngôn Mẫn hoàn toàn nghe không hiểu những gì Hạ Thiên Kỳ nói, ngược lại có chút khó tin nhìn về phía Lãnh Nguyệt.
“Anh có thể tùy ý theo đuổi cô ấy!”
Lãnh Nguyệt nói như đinh đóng cột với Lưu Ngôn Mẫn. Xem ra việc Sở Mộng Kỳ nảy sinh quan hệ với ai, cậu cũng không có ý định xen vào.
“Mẹ kiếp, Lãnh Thần, cậu đây là đang đẩy sư muội của mình vào hố lửa đấy. Cậu quên rằng, trước đó Mẫn Mẫn vừa mới bị hoạn sao?”
“Giờ tôi sẽ lập tức thiến cậu!”
Thái độ đùa giỡn của Lưu Ngôn Mẫn cùng Hạ Thiên Kỳ mà đem so với sự phong độ lịch lãm của Lãnh Nguyệt, thật là hai thái cực khác nhau một trời một vực. Hai người này có thể nói là điển hình của kiểu người đậu bỉ.
Nhìn Lưu Ngôn Mẫn và Hạ Thiên Kỳ vừa cãi lộn vừa dí nhau chạy ra khỏi cửa. Sở Mộng Kỳ lập tức giả bộ như không quen biết bọn hắn, quay đầu rời đi. Cô nhịn không được mà lầm bầm vài câu:
“Tôi thật sự là phục bọn họ, thật sự là một đôi cực phẩm, trách sao quan hệ lại tốt như vậy. Thật là không hiểu tại sao sư huynh của tôi lại có thể ở chung với bọn họ.”
“Tôi lại cảm thấy tính tình của bọn họ cũng rất tốt. Lúc nên náo loạn, thì có thể lập tức náo loạn, hoàn toàn là kiểu nghĩ thế nào thì làm thế nấy. Tôi cũng rất muốn ở cùng với kiểu người như vậy.”
Triệu Tĩnh Thù không tán thành suy nghĩ của Sở Mộng Kỳ, có chút muốn bênh vực hai người Hạ Thiên Kỳ.
“Ai nha, tôi chính là nghĩ sao sẽ nói như vậy. Tôi thật sự là rất ghét cái tên bại hoại Hạ Thiên Kỳ kia, chỉ cần thấy anh ta một lần, ngay lập tức sẽ cảm thấy phiền chết. Có đánh chết tôi cũng không muốn ở cùng bọn họ đâu.
Có lẽ là do sư huynh cho tôi ấn tượng quá sâu nên tôi luôn cảm thấy đàn ông tốt nhất là giống sư huynh. Lạnh lùng, trầm ổn, chỉ cần không quá cứng ngắc như anh ấy là tốt.”
Sở Mộng Kỳ chính là loại người nghĩ gì thì nói đó. Thấy Triệu Tĩnh Thù có chút hiểu lầm, cô lập tức vội vàng lên tiếng giải thích.
Nghe Sở Mộng Kỳ đưa Lãnh Nguyệt trở thành mẫu đàn ông lý tưởng, Triệu Tĩnh Thù cũng không khỏi lo lắng:
“Cô... không phải là cô thích Lãnh Nguyệt đấy chứ?”
“Anh ấy là sư huynh của tôi, cũng có thể xem như anh trai của tôi rồi. Tuy rằng muốn tốt có tốt, muốn đẹp trai có đẹp trai. Nhưng nếu tương lai cô muốn tôi phải ngủ cùng một chỗ với khúc gỗ, còn làm loại chuyện xấu hổ kia, có đánh chết tôi, tôi cũng không làm được đâu.”
Sở Mộng Kỳ nói xong, có lẽ cảm thấy mình nói có chút vô duyên, đành bất đắc dĩ cười hắc hắc nói tiếp:
“Ai da, xem tôi lưu manh chưa kìa. Nói sao thì nói, chuyện tôi thích sư huynh là hoàn toàn không có khả năng xảy ra đâu.”
“Ừm, kỳ thật mà nói, thanh mai trúc mã yêu nhau đa số chỉ có ở trong tiểu thuyết, trong hiện thực, gần như không có.”
Nghe xong, trong lòng Triệu Tĩnh Thù cũng cảm thấy hơi thất vọng. Cảm giác được, bản thân đột nhiên lại coi Sở Mộng Kỳ như tình địch, cô nàng không khỏi buồn cười mà lắc đầu. Tự cảm thấy bản thân mình thật nhỏ nhen.
Bước ra khỏi cửa, Hạ Thiên Kỳ cùng Lưu Ngôn Mẫn trước đó còn không ngừng cãi nhau om sòm tới mức không chết không thôi, vậy mà lúc này lại giống như hai người hoàn toàn khác, cùng ngồi một chỗ, vừa cười đùa vui vẻ, vừa hút thuốc... Nhìn khuôn mặt đê tiện của bọn hắn lúc này, không thể nghi ngờ chắc chắn là vẫn đang bàn luận về chuyện lúc nãy.
Trong khi bọn người Hạ Thiên Kỳ đang muốn lái xe rời đi, đồng hồ vinh dự của Lãnh Nguyệt đột nhiên vang lên, phía trên hiển thị vừa nhận được một tin nhắn chưa đọc.