Thông tin trên mạng về thôn Hồ Lô rất ít, nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không sợ làm phiền người khác, tìm kiếm đến hơn nửa đêm, kết quả sang ngày hôm sau hắn ngủ đến giữa trưa mới dậy.
Rửa mặt xong, tùy tiện tìm một chút đồ ăn trong tủ lạnh, sau đó mới vội vàng đi tới gian phòng của Nam Cung Vân. Sau khi gõ cửa, bỗng có một khuôn mặt trắng bạch, ló ra từ khe cửa.
May mà tôi nhận ra là cô, còn không cứ tưởng là gặp phải quỷ!
Hạ Thiên Kỳ bị Nam Cung Vân dọa cho giật mình, việc này làm cho Nam Cung Vân phải che miệng cười rộ lên, sau đó mở cửa mời hắn vào:
Đây là do bộ đồ trang điểm mới, tôi thử hiệu quả của nó một chút.
Tốt, hiệu quả của nó rất tốt đó.
Hạ Thiên Kỳ bước vào phòng khách của Nam Cung Vân rồi ngồi xuống, sau khi ngồi hắn không nhịn được liếc trộm bộ ngực đầy đặn của cô ta một cái, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không phải là lần đầu cảm thán, nhưng cũng không cầm lòng được mà lại cảm thán lần nữa.
Thật là lớn nha.
Trên người Nam Cung Vân chỉ mặc một cái áo lót nhỏ và một cái quần đùi, càng khoe được những đường cong trên cơ thể cô ta.
Hai ngày rồi không thấy anh, không lẽ anh cũng có hẹn ở ngoài?
Hạ Thiên Kỳ vừa cầm lấy ly nước hớp một ngụm, đột nhiên nghe Nam Cung Vân nói như vậy, chỉ thiếu chút nữa là hắn đã phun nước ra ngoài, lập tức theo bản năng chối bỏ:
Cô thấy tôi là loại người như vậy hả, tôi không phải là cái tên biến thái chết bầm Mẫn Mẫn kia đâu.
Tốt, quả thật anh có chút khác biệt. Nam Cung Vân cười cười an ủi, sau đó chuyển sang đề tài khác:
Anh tìm tôi có chuyện gì sao?
Sự thật thì có chuyện muốn nhờ cô dạy bảo cho. Hạ Thiên Kỳ hạ thấp phong thái của mình, dù sao đây cũng là hắn cần thỉnh giáo người ta.
Ài, anh nói như thế làm tôi rất ngại đấy. Nam Cung Vân tỏ vẻ thẹn thùng, bụm mặt, một mảnh trước ngực lại lắc lư.
Khụ Khụ... Hạ Thiên Kỳ không dám tiếp tục nhìn cô ta nữa, bởi vì hắn nhận thấy định lực của mình không tốt, vậy nên phải nói thẳng vào vấn đề:
Chuyện thế này, nhiệm vụ lần này mới công bố, địa điểm là một nơi rất vắng vẻ, cho nên ngày mai tôi sẽ phải đi... Vậy nên...
Không đợi Hạ Thiên Kỳ nói xong, Nam Cung Vân đã rất kinh ngạc mà cắt ngang lời hắn:
Anh nhận được nhiệm vụ với?
Ừm, họ muốn tôi trước ngày 20 tháng 9 phải đến địa điểm thực hiện nhiệm vụ. Hạ Thiên Kỳ lộ rõ vẻ bất đắc dĩ nói.
Nhưng tôi nhớ là anh trở thành nhân viên chính thức mới được mấy ngày, tại sao lại nhanh như vậy?
Ai biết, có thể là do vận khí của tôi quá tốt.
Chuyện bọn họ muốn hắn thực hiện nhiệm vụ nhanh như vậy, quả thật Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy rất nghi vấn, giống như Nam Cung Vân nói, hắn mới trở thành nhân viên chính thức có mấy ngày, thời gian giữa hai lần làm nhiệm vụ thật là có hơi vội.
Ừm, có lẽ là như vậy, dù sao làm việc với tần suất cao, thì tốc độ đạt được điểm vinh dự cũng nhanh, sẽ trèo lên rất nhanh.
Nói đến đoạn này, Nam Cung Vân lại bổ sung thêm một câu:
Tất nhiên, điều kiện đầu tiên là anh phải sống sót.
Vậy nên tôi mới nhờ cô chỉ bảo. Hạ Thiên Kỳ nhờ câu nói của Nam Cung Vân mà nói ra mục đích của mình:
Bởi vì tôi trở thành nhân viên chính thức chưa lâu, cũng chưa bao giờ thực hiện nhiệm vụ chính thức như thế này, vậy nên không biết trong lúc thực hiện cần chú ý cái gì, hay có cách nào để giải quyết thuận lợi nhiệm vụ không?
Khẳng định không phải là cách giải quyết đâu, tuy nhiên nên chú ý đến địa phương, ví dụ như lý do để nhúng tay vào chuyện đó, nói thẳng ra thì anh lấy thân phận gì để bước vào nhiệm vụ.
Nói đến đây, Nam Cung Vân dừng lại một chút, rồi hỏi Hạ Thiên Kỳ:
Bảng vinh dự có ghi chú rõ là anh lấy thân phận gì để nhúng tay vào nhiệm vụ sao?
Không hề. Hạ Thiên Kỳ lắc đầu.
Điều đó chứng minh anh phải tự nghĩ cách, công ty cũng không thu xếp thân phận cho các anh đâu.
Như vậy là có ý gì?
Anh muốn tham gia vào giải quyết chuyện kia, thì khẳng định anh phải tìm được một lý do nào đó, nếu không phải là người có liên quan vậy thì tại sao anh lại phải tham dự vào?
Còn nữa, phải chú ý đến một số chi tiết khác thường trong nhiệm vụ. Cái đó gọi là chi tiết quyết định thành bại, mà hiện tại, đối với chúng ta mà nói, thang điểm ưu tú là không cần nghĩ đến, dù sao chúng ta giết quỷ còn rất kém, không thể đạt được thang điểm đó đâu.
Vậy nên cần phải quan sát để thu tập các chi tiết, sau đó phân tích nhiệm vụ, chân tướng sẽ lộ ra nhanh thôi.
Hạ Thiên Kỳ lại nghĩ đến lúc hắn và Lãnh Nguyệt ở học viện nữ sinh Tề Hà lần trước, nói thật giết chết được quỷ nhập xác kia cũng là nhờ vào vận khí, thật sự tìm được chân tướng là do hắn phát hiện ra ảo cảnh, lúc đó hắn và Lãnh Nguyệt mới có thể sống sót.
Vậy nên năng lực suy luận và quan sát phân tích quan trọng như thế nào với việc giải quyết nhiệm vụ, không cần nói hắn cũng hiểu rõ.
Tuy nhiên, nếu thật sự có một ngày nào đó, hắn có thể đạt được cấp độ giết quỷ trong vài phút, thì cũng không cần tiêu tốn nhiều tế bào não như vậy, xử lý ngay quỷ vật trong nhiệm vụ là được.
Có điều, ước mơ của hắn ngay lúc này cũng đúng, bởi vì hiện tại năng lực của hắn đã tăng lên, khi đối mặt với quỷ cũng đã lợi hại hơn trước, không phải giống như các cấp bậc như ông chủ, quản lý thậm chí là tổng thanh tra, mà còn bị uy hiếp nữa.
Cùng cuối, phải nhắc nhở anh thêm một điều.
Sau khi nói đến đây, vẻ mặt của Nam Cung Vân trở nên căng thẳng hơn rất nhiều, gằn từng chữ một:
Đó chính là, tuyệt đối không được phát sinh tình cảm với người liên quan đến nhiệm vụ, nếu không sẽ rất khó khăn để hoàn thành nó.
Mặc dù cái mối quan hệ này Nam Cung Vân không nói rõ, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại hiểu được rất rõ ràng, cô ta đang nhắc nhở hắn là phải hoàn toàn làm chủ mình trong công việc, dù sao hắn tham gia vào chuyện đó là đổi bằng mạng sống, vậy nên cũng không cần phải phát sinh sự nhân từ, liều mạng cứu một người đáng thương nào đó, đồng thời rất cần hắn bảo vệ, miễn sao đừng để người thì không cứu được còn tự hại chết mình.
Tròng lòng khắc sâu những lời nhắc nhở này của Nam Cung Vân, vốn dĩ Hạ Thiên Kỳ muốn cảm ơn rồi rời đi, nhưng lại bị Nam Cung Vân gọi lại:
Anh nói rõ nhiệm vụ lần này cho tôi nghe một chút.
Nghe Nam Cung Vân muốn biết nội dung nhiệm vụ lần này của mình, Hạ Thiên Kỳ cũng không do dự chút nào, mở bảng vinh dự nhắc nhở nhiệm vụ ra, đưa cổ tay mình đến trước mặt cô ta.
Sau khi xem xong, Nam Cung Vậy lại nhắc nhở hắn một câu:
Loại nhiệm vụ hai người này rất khó đoán trước. Tốt nhất là hai người đừng nên tách ra, ban đêm một người nghỉ ngơi, thì tốt nhất người còn lại thức trực.
Chuyện này xem như tôi chỉ có thể tận lực nhắc nhở anh thôi.
Vừa nghĩ đến Lãnh Nguyệt có bộ dạng giống thánh mẫu Quang Huy kia, trong lòng hắn không hiểu tại sao, thật khó để nói, không chừng đến lúc nào đó sẽ lao vào yêu đương như con thiêu thân.
Sau khi ngồi lại phòng của Nam Cung Vân một lát, Hạ Thiện Kỳ mượn việc chuẩn bị lý do để trở về phòng mình, trong lòng hắn đột nhiên có chút lo lắng, dù sao sắp tới lại phải trải qua một kiếp ạn cửu tử nhất sinh nữa.
Không việc gì đâu, tôi nhất định giải quyết được!
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ âm thầm quyết định, đợi hắn hoàn thành xong nhiệm vụ lần nãy sẽ về nhà, thực tế cũng lâu rồi hắn chưa về. Tuy nhiên, lần về này còn vì trong tâm tư hắn có một lý do khác nữa...