Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team
Toàn bộ học sinh đều mang khuôn mặt dữ tợn nhìn Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ co người ngồi trong góc phòng học, hắn thậm chí đã vứt bỏ ý niệm chạy trốn, vì một chỗ ngồi gần cửa sổ cũng có quỷ đang ngồi.
Bọn học sinh nhìn Hạ Thiên Kỳ gầm thét, nhếch điệu cười kỳ dị, sau đó bọn chúng đồng loạt đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tham lam vọt thẳng tới chỗ Hạ Thiên Kỳ như thấy món ngon.
Giờ khắc này, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy hắn rơi xuống vực sâu thăm thẳm, tầm mắt lần nữa bị bóng tối vô tận chiếm cứ.
- ---
Ký túc xá công nhân viên là nơi đặc biệt bố trí cho giáo viên trường học, và lãnh đạo trường.
Nói là ký túc xá, nhưng thực ra lại tương đương với một tòa tiểu khu.
Mỗi giáo viên đều có một gian phòng riêng của mình, mỗi phòng đều có phòng bếp và phòng vệ sinh, tuy nói bố trí như nhau, nhưng chỉ cần siêng năng quét dọn, vẫn tương đối sạch sẽ.
Lầu ba ký túc xá công nhân viên.
"Qua bên này."
Mộc tử Hi mở cửa một gian phòng ký túc, sau đó hắn lại vẫy vẫy tay về phía mấy học sinh vẫn luôn theo sau lưng.
Bên Mộc Tử Hi có tổng cộng năm người, trừ hắn ra, còn có hai em út của Hạ Thiên Kỳ, hai nữ sinh hắn dẫn theo và Hoàng Thắng Khôn.
Còn Từ Thiên Hoa thì đã phân tán với bọn họ lúc tránh né đợt tấn công vừa rồi của lời nguyền, lúc này không biết là đang ở trong mấy tầng lầu khác của nơi này, hay đã chạy tới nơi khác.
Trong phòng ký túc không có người, mặc dù vậy, bọn người Mộc Tử Hi vẫn không thấy có chút may mắn nào, vì lời nguyền tấn công liên tục, vừa rồi trong số bọn họ có người suýt bị giết, nên ai cũng không biết lần tới lời nguyền tấn công là khi nào.
Ngồi dưới đất, toàn thân Mộc Tử Hi từ trên xuống dưới đều ướt đẫm, hai nữ sinh vốn là dáng vẻ rất xinh đẹp, lúc này nhìn qua cũng có vẻ tiều tụy, nước nhỏ thành giọt không ngừng rỉ xuống trên bộ đồng phục học sinh ướt đẫm, trước ngực bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, thậm chí có thể thấy áo lót bọn họ mặc.
Hai nữ sinh ngồi dưới đất, không ngừng chật vật thở hổn hển vài hơi, từ khi ở ký túc xá nam sinh, trong lòng bọn họ kỳ thực cũng không tin được, chẳng qua cảm thấy loại chuyện này thật sự chơi rất vui, lại muốn xem một chút rốt cuộc Mộc Tử Hi muốn làm cái con thiêu thân gì gì kia.
Nhưng theo từng bộ mặt người không ngừng chui ra trong vách tường phòng ký túc, trên mặt đất bắt đầu chảy ra hàng loạt chất lỏng màu xanh lục, bọn họ mới hoảng sợ tại chỗ, trong trường thật sự có chuyện ma quái.
Nên dưới sự chỉ huy của Mộc Tử Hi, đầu tiên là bọn họ nhảy từ trên lầu xuống, vốn muốn chạy tới tòa nhà giảng dạy, nhưng kết quả lại phát hiện hướng tòa nhà giảng dạy nhảy ra mấy con thủy quỷ, không biết làm sao, họ chỉ có thể thay đổi đường đi trốn tới ký túc xá công nhân viên.
Nhưng không kịp đợi bọn họ trốn vào ký túc xá, đột nhiên lại có ba con quỷ vật chỉ có nửa thân thể đột nhiên nhảy xuống từ trên tòa nhà ký túc xá, cũng chính trong quá trình này, Từ Thiên Hoa tách khỏi bọn họ.
Mộc Tử Hi cảm thấy nơi càng nguy hiểm sẽ càng an toàn, nếu quỷ vật đã ra ngoài từ trong ký túc xá công nhân viên, vậy thì bọn họ có vòng quanh một hồi rồi quay về có thể cũng sẽ không gặp lại nữa.
Lại nói tiếp, trong trường này vốn không tồn tại chỗ nào an toàn, nên bất kỳ mạo hiểm nào trong mắt Mộc Tử Hi đều đáng giá.
Còn như mấy người Lãnh Nguyệt bên kia, lúc này hắn cũng hoàn toàn không nghĩ tới nữa, có điều trái lại hắn có thể đoán được, tình hình của hai người kia chắc chắn rất không đến đâu, chỉ có thể hy vọng bọn họ tự cầu nhiều phúc.
"Hoa Hạ Vũ, Trương San, từ giờ trở đi tôi sẽ không xem các cô như nữ sinh bình thường nữa, vì tình hình hiện tại của chúng ta đều giống nhau.
Mạng sống là quan trọng nhất, hoàn toàn không có chuyện nữ sinh nên được bảo vệ kia, đây không phải tiểu thuyết hay phim ảnh, luôn có nhiều anh hùng xuất hiện cứu mỹ nhân, đây là hiện thực, một hiện thực tàn khốc mà các cô không cách nào tưởng tượng nổi.
Nên tôi sẽ không làm như trước kia nữa, các cô không chạy nổi thì tôi cõng các cô chạy, các cô không dám nhảy, tôi ôm các cô nhảy. Tôi không phải cha các cô, không có nghĩa vụ liều mạng bảo vệ các cô."
Hai nữ sinh nghe xong đều không dám nói gì, trên thực tế lúc này đầu óc bọn họ đều trống rỗng, hoàn toàn không nghe Mộc Tử Hi đang nói gì.
Sở dĩ bọn họ vẫn còn im lặng ngồi tại chỗ, tố chất tâm lý bản thân tương đối tốt là một mặt, nhiều hơn hoàn toàn là dựa vào bản năng sinh tồn của thân thể.
Sau khi không chút tình cảm nói xong với hai nữ sinh này, Mộc Tử Hi lại nhìn về phía hai em út kia của Hạ Thiên Kỳ:
"Hai người các người cũng vậy, cơ trí lên một chút cho tôi, bọn họ là nữ sinh, lại là do tôi dẫn tới, bảo vệ được tôi sẽ cố gắng bảo vệ, còn hai người các người có thích chết hay không?"
"Đừng, anh cũng không thể mặc kệ chúng tôi."
Hai người thấy Mộc Tử Hi hoàn toàn không quan tâm sống chết của bọn họ, tức khắc bắt đầu cầu ông nội cáo bà nội.
"Được rồi, chỉ cần các người nghe theo chỉ huy của tôi, không bị tụt lại thì không có chuyện gì, dựa vào người khắc không bằng dựa vào chính mình, hôm nay nếu các người có thể còn sống, chính là một khóa thực nghiệm sinh tồn tốt nhất."
Mộc Tử Hi lười nói nhảm với hai học sinh này, còn Hoàng Thắng Khôn thì hắn nhìn cũng không thèm nhìn, trên thực tế như những gì Hạ Thiên Kỳ đã suy đoán, hắn và Hoàng Thắng Khôn có thù oán rất lớn, nên hắn mới có thể không ngừng tìm Hoàng Thắng Khôn rầy rà, nhưng hiển nhiên Hoàng Thắng Khôn hoàn toàn không nhớ rõ bản thân đụng chạm với Mộc Tử Hi ở chỗ nào, với không biết chút gì về chuyện này.
"Bây giờ là 11 giờ 40 phút, chúng ta phải tận lực ở lại nơi này đới 0 giờ, có thể đợi thêm được 20 phút thì được thêm 20 phút.
Nếu một hồi nữa nguy hiểm ập tới, nhảy cửa sổ là lựa chọn hạng nhất, thứ hai là chọn chia nhau ra chạy trốn, như vậy nếu vận may tốt thì cũng có thể sống sót."
Những gì cần nói Mộc Tử Hi đều nói rồi, kỳ thực hắn cũng không hy vọng những học sinh này có thể nghe gì, dù sao không có bao nhiêu người có thể tiếp nhận tất cả chuyện này nhanh như vậy, cũng có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy.
Sở dĩ hắn biết rõ những điều này nhưng vẫn muốn lãng phí hơi sức nói ra, cũng là vì hắn muốn có thể cứu một người thì cứu một người.
Kỳ thực một điểm này của Mộc Tử Hi rất giống Hạ Thiên Kỳ, bọn họ sẽ đi cứu người nếu thuận tiện, đồng thời sẽ làm nếu bản thân có thể, nhưng cũng không bao giờ liều lĩnh cứu người, mà khiến mình rơi vào trong nguy hiểm.
Trong phòng ký túc lần nữa yên tĩnh lại, tiếng vang của nước mưa bên ngoài đập vào cửa sổ khiến bọn họ khó nghe rõ động tĩnh ngoài cửa.
Thời gian 10 phút trôi qua rất nhanh, Mộc Tử Hi đứng dậy khỏi mặt sàn, cảm thấy bọn họ hẳn là phải đổi một gian phòng ký túc khác. Dù sao thường xuyên thay đổi địa điểm sẽ khiến lời nguyền tốn thêm chút thời gian để xác định vị trí.
"Lên tinh thần hết đi, bây giờ chúng ta ra ngoài."
"Vì sao phải ra ngoài? Nếu quỷ vật ở ngay ngoài cửa thì làm sao?"
Hoàng Thắng Khôn cảm thấy hiện tại bọn họ ở chỗ này rất an toàn, vốn không cần ra ngoài mạo hiểm.
"Anh có thể ở lại một mình."
Mộc Tử Hi khinh thường nhìn Hoàng Thắng Khôn một cái, tiếp theo nói với những học sinh kia:
"Các người đi theo tôi."
Bọn học sinh đều là xem Mộc Tử Hi là người đáng tin, cho nên mặc dù bọn học sinh sợ bên ngoài, nhưng cũng không một ai phản bác Mộc Tử Hi.
Có điều đang trong lúc Mộc Tử hi định mở cửa phòng ký túc ra, lại nghe phía trước cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng vỡ, mọi người hoảng loạn quay qua nhìn, lại thấy một một con quỷ vật toàn thân mọc đầy xúc tu màu máu, bộ dạng dữ tợn như nhện đang đứng trên bậc cửa sổ.