Ác Linh Quốc Gia

Chương 611

Từ Thiên Hoa không do dự chút nào, rất sợ bỏ lỡ thời cơ duy nhất để chạy thoát thân này, cho nên lập tức nghe hắn hét to một tiếng, nhảy thẳng xuống từ lầu ba.

"Chơi bố mày xong rồi còn muốn chạy? Lăn lại đây cho tao!"

Thấy Từ Thiên Hoa rõ ràng muốn đẩy bản thân vào chỗ chết, Hạ Thiên Kỳ quay đầu nhìn về phía cửa sổ, tiếp theo gầm lên một tiếng tức giận.

Một cái chớp mắt tiếp theo, lại thấy một cái tay quỷ lành lạnh đáng sợ do quỷ khí ngưng kết thành đột nhiên ầm ầm lộ ra từ trong thân thể Hạ Thiên Kỳ, chộp thẳng tới Từ Thiên Hoa đang rơi thẳng xuống.

Độ cao của lầu ba thoáng cái biến mất, Từ Thiên Hoa đã chuẩn bị để rơi xuống, nhưng vào lúc này, hắn cảm giác được thân thể vốn là rơi xuống cực nhanh lại đột ngột treo giữa không trung.

Khi hắn ngạc nhiên phản ứng kịp, chỉ cảm thấy qtanh thân bị một lực lượng cực lớn đến từ bốn phương tám hướng bao quanh, ngoài đau đớn gào thét ra, ngay cả cử động chân tay hắn cũng không làm được.

Một bàn tay màu đen như của người khổng lồ, lúc này siết chặt hắn trong lòng bàn tay như nắm một con chuột nhắt, sau đó chậm rãi kéo hắn lên trên.

Từ Thiên Hoa hoàn toàn không nghĩ ra, hắn vậy mà lại lần nữa bị quỷ vật bắt trở lại, mắt thấy khoảng cách với cửa sổ lầu ba càng ngày càng gần, Từ Thiên Hoa cũng dần tuyệt vọng mà từ bỏ vùng vẫy.

Đúng vậy, hắn đã tuyệt vọng, hoặc là nói, từ một khoảnh khắc hắn bị bàn tay khổng lồ này bắt lại trở đi, tính mạng hắn cũng bị kết thúc tàn nhẫn.

Kết quả hắn vẫn chết trong tay quỷ vật, kết quả hắn vẫn khó thoát khỏi cái chết.

Có điều với hắn mà nói thì đây cũng một loại giải thoát, ít nhất hắn không cần bị sát hạch quản lý cấp cao dày vò cả đêm khó ngủ, không cần vì mạng sống mà phập phồng lo sợ sống mỗi ngày.

Mọi thứ đến đây kết thúc, mọi thứ đến đây là giải thoát.

Từ Thiên Hoa hồi tưởng lại đoạn đường hắn đi tới lúc này, có thể nói mỗi một bước đều vô cùng gian nan, vì có thể sống, hắn thật sự đã nỗ lực rất nhiều.

Nhưng... Nhưng vẫn không thể đổi lại một kết quả tốt.

Lần nữa bị bắt về lớp học tràn đầy quỷ vật này, Từ Thiên Hoa ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Sau đó hắn lại mở to hai mắt khó mà tin được, nếu không phải lúc này hắn vẫn còn bị bàn tay khổng lồ kia nắm chặt, hắn nhất định sẽ dùng sức dụi dụi hai mắt, để xác nhận lại bản thân thật sự không nhìn nhầm.

"Hạ Thiên... Kỳ?"

Từ Thiên Hoa không cách nào giải thích tất cả những gì hắn thấy lúc này, hoặc là với hắn mà nói, tất cả điều này thật sự quá mức chấn động.

Trong lớp học trống trải, xác quỷ vật chất thành đống một chỗ, Hạ Thiên Kỳ đang ngồi phía trên, trên mặt tràn đầy đường vân màu đỏ đen dữ tợn, đôi mắt màu đỏ đáng sợ, như thể bất cứ khi nào cũng có thể nhỏ ra máu.

Nhưng đây cũng không phải chỗ khiến Từ Thiên Hoa khiếp sợ nhất, khiến hắn không cách nào lý giải, cũng khó có thể tưởng tượng là, Hạ Thiên Kỳ mặt không thay đổi, tay cầm tàn chi của đám quỷ vật kia ăn.

Hắn lại đang ăn quỷ!!!

"Anh... Anh..."

Sợ hãi của Từ Thiên Hoa đã lên đến mức đỉnh điểm, vì hắn hoàn toàn không cách nào lý giải tất cả mọi thứ.

Mặc dù hắn biết, người có quỷ vật thể chất sau khi tấn cấp lên cấp quản lý là có thể hoán đổi kỹ năng, trong đó có kỹ năng hạng nhất lấy nuốt chửng làm chủ.

Có thể nuốt người, cũng có thể nuốt quỷ.

Nhưng theo lời nguyền mở ra, bất kể là người có thuật pháp, hay người có quỷ vật thể chất, các loại năng lực có sẵn của bọn họ lẽ ra đều nên biến mất mới đúng, cho nên Hạ Thiên Kỳ vốn dĩ không thể có năng lực ăn quỷ vật.

Nhưng lúc này, Hạ Thiên Kỳ đang ăn từng miếng từng miếng tàn chi của quỷ vật, đồng thời cánh tay màu đen đang siết hắn kia cũng chính là tới từ Hạ Thiên Kỳ.

Nói trắng ra, hiện tại hoàn toàn không phải quỷ vật muốn giết hắn, mà là Hạ Thiên Kỳ muốn giết hắn.

"Rốt cuộc anh là người hay quỷ?"

Sau khi yết hầu nhảy mạnh một cái, Từ Thiên Hoa rốt cuộc hỏi nghi hoặc trong lòng hắn.

"Anh thử nói xem?"

Cánh tay quỷ dần trở nên hư ảo, cũng theo bước chân tới gần của Hạ Thiên Kỳ mà hoàn toàn biến mất.

Mất đi ràng buộc từ cánh tay quỷ, thân thể Từ Thiên Hoa tức khắc vô lực ngã trên mặt đất, khi hắn gắng gượng nâng đầu lên, Hạ Thiên Kỳ đang đứng trước người hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống hắn:

"Đáng lẽ anh có cơ hội sống tiếp, thế nhưng chính bản thân anh lại tự tay ném nó đi.

Quản lý Từ, anh thật đúng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại mà."

Hạ Thiên Kỳ cười lạnh nói xong, lại chậm rãi nâng chân lên, xem bộ dáng là muốn một cước giẫm vỡ đầu Từ Thiên Hoa.

Thấy thần trí Hạ Thiên Kỳ rất thanh tĩnh, Từ Thiên Hoa vội vàng xin tha thứ nói:

"Đừng giết tôi, van xin anh đừng giết tôi, coi như là xem xét trên phần tôi đã từng giúp anh được không?

Tôi thật sự không cố ý, tôi không biết anh đã khôi phục năng lực, lúc đó tôi không muốn gì hết, chỉ đơn thuần muốn bảo vệ tính mạng, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ làm như vậy đi... Cho nên..."

Nhìn khuôn mặt treo đầy nước mắt và hối hận kia của Từ Thiên Hoa, Hạ Thiên Kỳ không khỏi nhớ lại lần đầu tiên hắn và Từ Thiên Hoa gặp mặt, lúc đó Từ Thiên Hoa là cao cao tại thượng như vậy, luôn xem thường hắn như vậy, thậm chí nói cũng không muốn nói nhiều một câu với hắn.

Nhưng bây giờ, ông chú trung niên vừa thần bí vừa mạnh mẽ khiến hắn cảm thấy cao tới mức không thể leo tới, lại như một con trùng đáng thương, vì sợ mình trả thù mà không ngừng cầu xin nhận lỗi với mình.

Từ Thiên Hoa là thật tâm muốn nhận lỗi sao?

Hiển nhiên Hạ Thiên Kỳ không cho là như vậy, nói một ngàn nói một vạn, là thực lực của hắn bây giờ mạnh mẽ hơn so với Từ Thiên Hoa, Từ Thiên Hoa vẫn còn ôm một tia huyễn tưởng để sống tiếp.

"Quản lý Từ, tôi chỉ hỏi anh một câu thôi, nếu đổi thành tôi là anh, cũng làm chuyện giống vậy với anh, tôi khổ sở cầu xin anh, anh sẽ mềm lòng bỏ qua cho tôi sao?"

"Tôi sẽ bỏ qua cho anh, vì chúng ta là người cùng một Minh Phủ, chúng ta là một nhà..."

"Rốp!"

Không đợi Từ Thiên Hoa nói xong, chân của Hạ Thiên Kỳ đã hung hăng rơi xuống, tức khắc giẫm nát đầu Từ Thiên Hoa.

Máu hòa với não tương bắn tung tóe lên ống quần Hạ Thiên Kỳ.

"Anh sẽ bỏ qua cho tôi, thế nhưng tôi thì không."

Hạ Thiên Kỳ nhìn thi thể Từ Thiên Hoa hoàn toàn thay đổi, cho ra đáp án của hắn.

Sau đó hắn lại lục soát trên người Từ Thiên Hoa, hiển nhiên đang tìm nước thuốc thuật pháp, bất quá khiến hắn thất vọng là, trên người Từ Thiên Hoa hoàn toàn không có gì cả.

"Thật sự, trên người còn sạch hơn mặt mũi!"

Giết Từ Thiên Hoa, ít nhiều gì trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng có chút phiền muộn, trên thực tế trước kia lúc hắn bị Từ Thiên Hoa chọc giận, cũng không hề để tâm dù chỉ một lần, chờ sau này hắn trâu bò hơn, tuyệt đối sẽ trả lại hết tức giận phải chịu từ chỗ Từ Thiên Hoa.

Nhưng chỉ là trút giận, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ tự tay giết chết Từ Thiên Hoa.

Có điều như đã nói qua, hắn một chút cũng không hối hận vì đã giết chết Từ Thiên Hoa, dù sao nếu vừa rồi hắn vẫn còn là người bình thường, như vậy hiện tại có lẽ mình đã bị đám quỷ vật xông vào kia phanh thây.

Đối mặt một người muốn giết chết anh, giết chết hắn vốn là chuyện đương nhiên, trên phương diện này, từ trước đến giờ Hạ Thiên Kỳ luôn quyết đoán tàn nhẫn, không để lại một đường lui nào.

Chỉ là khi nghĩ tới một dãy chuyện vừa xảy ra, hiện tại hắn thật sự cảm thấy vừa may mắn vừa sợ.
Bình Luận (0)
Comment