Dịch:Hàn Phong Vũ | Anh Túc team
Quỷ vật sinh ra trong lời nguyền thực lực cũng không quá mạnh, sở dĩ bọn họ chật vật như vậy, nói trắng ra là vì lúc này bọn họ đã mất toàn bộ năng lực, lấy thân phận một người bình thường chạy trốn mà thôi.
Làm một người không có pháp lực, không có quỷ vật thễ chất, có lẽ chỉ một quỷ hồn thực lực yếu ớt nhất, sơ ý một chút cũng khiến bọn họ toi đời.
Lúc này Lãnh Nguyệt rốt cuộc khôi phục lại từ trạng thái gần kề cái chết trước đó, cùng Mộc Tử Hi có chút hoảng sợ nhìn Hạ Thiên Kỳ đang trong trạng thái quỷ anh.
Hạ Thiên Kỳ há to miệng khuếch trương ra, giữa lưng chừng trong canteen, một vết nứt kéo dài toàn bộ gian canteen cũng theo đóng mở miệng của Hạ Thiên Kỳ mà ầm ầm mở ra.
Trong nháy mắt vết nứt mở ra, từ đó có thể thấy rõ ràng máu từ hai hàm răng đang không ngừng nhỏ xuống.
Vết nứt vẫn lan tràn, trong mấy cái hít thở đã đến mức che khuất bầu trời trong phạm vi canteen.
Đám cương thi quỷ trong canteen kia hoảng sợ phát run, làm như bản năng cảm thấy uy hiếp sắp bị tiêu diệt, lúc này đều như ruồi mất đầu, chạy trốn về bốn phương tám hướng.
"Nuốt!"
Hạ Thiên Kỳ khàn giọng gầm thét một tiếng, lại thấy cái miệng khổng lồ lành lạnh đáng sợ giữa không trung cắn xuống, rất nhiều quỷ vật phía dưới thậm chí cơ hội phản kháng cũng không có, lại bị Hạ Thiên Kỳ một ngụm nuốt hơn quá nửa.
Một ngụm nuốt trọn hơn phân nửa quỷ vật, thân thể Hạ Thiên Kỳ tức khắc trở nên béo tròn, quỷ khí không ngừng thoát ra từ thân thể hắn như sương mù.
Hạ Thiên Kỳ đau đớn gầm thét một tiếng, sau đó lại nuốt cái thứ hai về phía đám quỷ vật đang chạy tứ tán.
Một ngụm này hạ xuống, bao gồm cả tàn dư quỷ vật, bao gồm cả cương thi mắt máu, tức khắc bị Hạ Thiên Kỳ nuốt đến trống rỗng.
Thay vào đó, mức độ béo tròn của thân thể Hạ Thiên Kỳ lại tăng vọt ước chừng có hơn gấp đôi.
Nhìn qua hắn lúc này, giống như một cái khí cầu có thể nổ tung bất cứ lúc nào, trên mặt mang vẻ dữ tợn không nói ra được.
Thấy Hạ Thiên Kỳ từ cái uy phong lẫm liệt trước đó đột nhiên biến thành bộ dạng như hiện tại, bất kể là Mộc Tử Hi hay Lãnh Nguyệt đều nhìn thấu, bây giờ Hạ Thiên Kỳ còn không thể hoàn toàn nắm giữ cái năng lực này, thế nhưng không kịp chờ bọn họ mở miệng nhắc nhở, Hạ Thiên Kỳ đã đi trước một bước quát lên với bọn họ:
"Mau... Mau trốn ra cửa sau... Mau lên...!!!"
Hai mắt Hạ Thiên Kỳ gần như muốn nhỏ ra máu, đồng thời trong đó mơ hồ còn có ánh sáng màu tím mơ hồ lóe lên, hiển nhiên, lúc này hắn đã vô cùng gần cấp ác quỷ.
Có điều loại tiếp cận cấp ác quỷ này của hắn, cũng không phải nói tiếp cận trên thực lực, mà chỉ là trên trữ lượng quỷ khí.
Kể từ khi hắn phát hiện có thể tiến vào trạng thái quỷ anh, thì vẫn không ngừng nuốt chửng quỷ vật trong lời nguyền.
Đám quỷ vật này mặc dù thực lực không mạnh, nhưng số lượng nhiều không chịu nổi, mà mỗi khi ăn một con quỷ vật, trong cơ thể hắn đều sẽ sinh ra một lượng quỷ khí nhất định, vì số quỷ khí này không phải của bản thân hắn, nên cũng không ổn định, kể từ lúc hắn đụng phải Từ Thiên Hoa trước đó, hắn cũng đã phát hiện tình hình này.
Cho nên lúc đó hắn không ăn quỷ, mà là định có thể trốn thì trốn, nếu trốn không thoát lại nói tiếp, cũng là vì hắn đã ăn quỷ để "căng tròn".
Nhưng cho tới bây giờ, sau khi nuốt trọn toàn bộ quỷ vật, hắn lại cảm giác mình không đơn giản chỉ là căng cứng, mà là sắp bị quỷ khí trong thân thể kéo căng đến mức nổ tung.
Trữ lượng quỷ khí đã hoàn toàn vượt quá cực hạn mà hắn có thể gánh chịu, nên nếu hắn muốn bị căng cứng mà chết, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp thả ra một phần số quỷ khí này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn để cho Mộc Tử Hi và Lãnh Nguyệt rời đi.
Dĩ nhiên, một điểm quan trọng hơn, chính là hắn nuốt nhiều quỷ vật như vậy, dục vọng giết chóc trong lòng đã đến mức độ hắn gần như không cách nào kiềm chế, nếu Lãnh Nguyệt và Mộc Tử Hi không rời đi, rất khó nói hắn có mất lý trí, ngay cả hai người bọn họ cũng ăn hết hay không.
Nghe được lời của Hạ Thiên Kỳ, mặc dù Mộc Tử Hi và Lãnh Nguyệt vô cùng lo lắng, nhưng đều ý thức được tình cảnh của Hạ Thiên Kỳ, nên cũng không nói nhảm gì nữa, lúc này vội vàng chạy đi về phía cửa sau canteen.
Trong quá trình Mộc Tử Hi lại tìm được nữ sinh kia đang hôn mê ở một bên, tiếp theo cõng trên người bước nhanh chạy ra ngoài.
Cảm giác được Mộc Tử Hi và Lãnh Nguyệt đã rời đi, Hạ Thiên Kỳ không còn kiềm chế quỷ khí đã trở nên cuồng bạo trong thân thể hắn nữa.
Vô số cánh tay quỷ to lớn thoát ra khỏi thân thể hắn, tiếp theo đánh ầm ầm khắp bốn phía canteen.
"Ầm ầm ầm!"
Vách tường vỡ vụn, trần phòng sụp đổ, Hạ Thiên Kỳ đau đớn quỳ trên mặt đất, quỷ khí còn đang lao ra khỏi thân thể hắn không chút kiêng kỵ, tiếp theo hóa thành từng bóng quỷ, tùy ý xông tới hủy hoại cả canteen.
Dục vọng giết chóc trong lòng hắn một sóng lại dâng thêm một sóng, lúc này vết xăm trên lưng Hạ Thiên Kỳ cũng trở nên càng thêm rõ ràng, hắn đau đớn không ngừng nện mạnh nắm đấm xuống sàn, nhưng vẫn không cách nào giảm bớt dục vọng giết chóc và quỷ khí cuồng bạo trong thân thể, hai thứ ập tới tạo thành đau đớn to lớn cho hắn.
"Mấy thứ quỷ tha ma bắt bọn mày, bị tao ăn rồi còn không thành thật, còn mẹ nó muốn nổ chết tao? Hôm nay tao muốn nhìn một chút, rốt cuộc là bọn mày nổ chết tao, hay tao hoàn toàn diệt bọn mày!"
Hạ Thiên Kỳ không mờ mịt chịu đòn nữa, lúc này hắn bắt đầu lần nữa nắm giữ quyền khống chế quỷ khí trong thân thể.
Quỷ khí này không phải nhiều đến mức đủ nổ tung hắn sao? Vậy thì hắn cũng không muốn thả chúng ta ngoài nữa, dù sao số quỷ khí này mặc dù cuồng bạo, thế nhưng so với tiêu hao lượng lớn điểm vinh dự lấy được quỷ khí, chắc chắn cũng được xem là đồ đẹp giá rẻ.
Đã như vậy, thì hắn cần phải mạo hiểm hơn, hắn phải nén toàn bộ quỷ khí trong thân thể này lại thành chất lỏng màu đen.
Để rồi xem, cuối cùng là hắn cười, hay là số quỷ khí này nổ chết hắn.
- ---
Trên đường nhỏ đối diện cửa sau canteen, Lãnh Nguyệt và Mộc Tử Hi nhìn canteen không ngừng lắc lư rung động kịch liệt, sắc mặt của hai người đều có vẻ cực kỳ khó coi.
Không bao lâu sau, lại thấy trần canteen ầm ầm rơi xuống, cùng lúc đó, vách tường hai bên cũng bắt đầu xuất hiện vết rạn, không bao lâu, một gian canteen lớn như vậy hoàn toàn sụp đổ trong một đám bụi mù thấu trời.
Thế nhưng sau khi canteen sụp đổ rồi hoàn toàn yên tĩnh lại, Hạ Thiên Kỳ vẫn không xuất hiện.
Lãnh Nguyệt muốn xông tới đi tìm Hạ Thiên Kỳ, nhưng Mộc Tử Hi bên cạnh lại ngăn cản anh ta:
"Nếu Hạ Thiên Kỳ đã muốn chúng ta ra ngoài, thì nhất định có lý do của hắn, tình hình bây giờ không rõ, lúc này chúng ta đi qua rất có khả năng không những không giúp được gì, trái lại sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết.
Bây giờ lời nguyền đã hoàn toàn bao trùm cà ngôi trường học, không bao lâu, có thể sẽ có thứ quỷ vì tìm tới chúng ta, cho nên chúng ta phải suy nghĩ lại kế tiếp nên làm gì, chạy đi đâu mới tốt."
Không biết Lãnh Nguyệt thật sự nghe lọt tai lời khuyên của Mộc Tử Hi, hay nói anh ta muốn chờ xem một chút, lại thấy bước chân anh ta đã bước ra, lại chậm rãi thu hồi lại.
2 giờ sáng, trong trường học yên lặng như trờ, khắp nơi tràn đầy hơi thở chết chóc.
Trong ký túc xá học sinh, trong tòa nhà giảng dạy, trong bãi tập, và canteen đã hoàn toàn biến thành một đống gạch vụn, khắp nơi đều lóe ra bóng quỷ, tiếng rên rỉ kinh động khắp chốn.