Ác Linh Quốc Gia

Chương 637

Dịch:Hạ Tuyết| Biên: Hàn Phong Vũ

“Khu Thịnh vượng... Tiểu khu Yến Tử Sơn.”

Hạ Thiên Kỳ nhìn bảng hướng dẫn trên xe, lại không thể xác định hạ kính cửa xe xuống nhìn về tiểu khu đối diện, mãi đến khi nhìn thấy chữ kim loại trên cửa chính tiểu khu, hắn mới xác định nói với hai người Lãnh Nguyệt đang ngồi phía sau:

“Đến nơi rồi, dọn lại đồ rồi xuống xe thôi.”

Đỗ xe lại bên đường, sau khi xuống xe ba người Hạ Thiên Kỳ không lấy túi hành lý trong cốp xe. Dù sao bọn hắn chỉ tới địa điểm mà sự kiện lần này có thể xảy ra, rốt cuộc chuyện gì xảy ra trong sự kiện này, những chuyện này bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.

Nên trước mắt, quan trọng nhất phải tìm được người có liên quan đến sự kiện này, hoặc phải tìm được người biết chút chuyện.

Chờ tới khi bọn họ lý giải được đại khái sự kiện, bọn họ mới có thể bắt tay nghĩ cách giải quyết sự kiện.

Dù là sự kiện phổ thông hay việc riêng, ba người bọn hắn không chỉ mới trải qua một hai lần. Nên tiếp theo đó phải làm gì, hành động ra sao, trong lòng mỗi người đều đã nắm chắc.

Nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm, hiện tại đã hơn 4 giờ chiều. Hoàn toàn khớp với thời gian của Lương Nhược Vân đã giao trước đó.

“Lương Nhược Vân chỉ cho tôi biết địa điểm, có lẽ sự kiện này hoặc là xảy ra trong tiểu khu này, hoặc là có người biết gì đó ở nơi này.

Mặt khác, nếu xảy ra sự kiện linh dị thì chắc chắn sẽ có người chết, cho nên đến đồn cảnh sát có thể cũng có chút manh mối.”

Sau khi nghe Hạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói xong, Sở Mộng Kỳ ở một bên không khỏi lầm bầm:

“Nói cứ y như rằng sẽ xảy ra chuyện ý!”

Hạ Thiên Kỳ đương nhiên nghe thấy, nhưng là lười đấu khẩu với cô nàng, ngược lại tiếp tục lên tiếng hỏi ý kiến cô nàng cùng Lãnh Nguyệt:

“Các cậu muốn phụ trách tìm kiếm ở chung cư, hay là đến đồn cảnh sát bên cạnh?”

“Tôi sẽ đi đến đồn cảnh sát hỏi thăm, ở chỗ này giao cho hai người đi!”

Hiếm khi Sở Mộng Kỳ lại chủ động xin đi giết giặc, không biết có phải cô nàng cảm thấy đến đồn cảnh sát tìm hiểu, so với việc đến gõ cửa từng hộ chung cư mà thăm dò sẽ dễ dàng hơn.

“Cô thật biết bỏ nặng tìm nhẹ à!”

Thấy Sở Mộng Kỳ chọn đi đến đồn cảnh sát tìm hiểu, Hạ Thiên Kỳ không khỏi nhếch miệng. Sở Mộng Kỳ nghe xong lập tức oan ức lên tiếng:

“Ông nghĩ tôi cũng xảo quyệt như ông sao?”

“Được rồi, đừng có giả bộ nữa, tôi còn không hiểu rõ cô hay sao? Hai người chúng ta như nhau thôi.”

Hạ Thiên Kỳ cười cười không để ý, lại xua tay với Sở Mộng Kỳ:

“Được rồi, cô nên đi sớm về sớm, bên này tôi và sư huynh cô cũng phải bắt đầu, có chuyện gì thì lập tức dùng điện đàm liên lạc.”

“Có gọi cũng là gọi cho sư huynh, tôi mới không thèm gọi cho ông!”

Hiển nhiên Sở Mộng Kỳ vẫn còn để bụng chuyện lần trước, trừng mắt liếc Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó chạy theo hướng ngược với tiểu khu.

Hạ Thiên Kỳ không xen vào Sở Mộng Kỳ, dù sao kinh nghiệm giải quyết sự kiện linh dị của Sở Mộng Kỳ không hề thua kém hắn, nên không cần lo lắng cô nàng không xử lý tốt.

“Chúng ta cũng vào thôi.”

Hắn và Lãnh Nguyệt ngoài tiểu khu quan sát một hồi, sau đó mới vào trong tiểu khu.

Diện tích tiểu khu không nhỏ, Hạ Thiên Kỳ đưa mắt đánh giá một vòng, nơi đây có hết thảy hai mươi tầng lầu, đồng thời cũng căn hộ cao cấp, hiển nhiên có không ít người sinh sống.

Biết Lãnh Nguyệt không giỏi giao tiếp, Hạ Thiên Kỳ cũng không yên tâm để anh ta một mình đi hỏi thăm từng nhà, nên cũng chỉ có thể biến Lãnh Nguyệt thành một hộ vệ đi theo hắn.

Về phần Lãnh Nguyệt, có thể thấy anh ta cũng không có ý định hành động đơn độc, hiển nhiên trong lòng anh ta cũng biết mình không am hiểu những thứ này, nên từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Hạ Thiên Kỳ.

Đến từng lầu một, gõ cửa từng hộ gia đình để hỏi thăm tin tức không phải là việc dễ dàng gì, việc này không chỉ tốn rất nhiều sức lực còn đòi hỏi tính kiên nhẫn rất cao.

Nếu đổi lại là trước kia khi chưa quen biết Lãnh Nguyệt, lấy tính cách của Hạ Thiên Kỳ sớm sẽ thấy chán, chắc chắn sẽ lại bắt đầu cân nhắc biện pháp khác, đời nào sẽ không ngại phiền, không chê mệt đi tới từng tầng lầu, gõ cửa từng nhà.

Cùng lúc đó, trong một căn hộ trong tiểu khu.

Diêu Trí đã sắp xếp xong đồ đạc mà gã và Tưởng Tiểu Ba có thể dùng tới trong mấy ngày ra ngoài khám bệnh, mặc dù Tưởng Tiểu Ba biểu hiện rất không lạc quan với tình hình bản thân, thế nhưng gã tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Tưởng Tiêu Ba, trơ mắt nhìn cô chờ chết.

“Cục cưng, anh chuẩn bị xong rồi, em xem còn muốn mang gì theo không?”

Diêu Trí xếp xong vali, miễn cưỡng cười với Tương Tiểu Ba đang ngồi ngơ ngác ở trên giường.

“Chúng ta thật sự phải lãng phí thời gian cuối cùng ở bệnh viện sao?”

Giọng Tương Tiểu Ba âm trầm, có thể thấy, những lời an ủi trước đây của Diêu Trí, cô không nghe lọt tai từ nào.

“Không phải là lãng phí, đây là hy vọng của chúng ta.”

Mắt thấy Tương Tiểu Ba còn chưa muốn thử trị liệu, lúc này đã cũng có chút không nén được tâm trạng, không khống chế được mà có chút lớn tiếng:

“Nếu ngay cả bản thân em cũng từ bỏ, vậy chúng ta thật sự hết cách rồi. Chẳng lẽ em đã quên, mình từng hứa gì với anh hay sao?

Em nói sẽ sinh cho anh hai đứa con thật đáng yêu, một trai, một gái... Còn nói sẽ không cho cha mẹ anh mang chúng về chăm sóc, tự mình dành chút thời gian để yêu thương tụi nhỏ.

Một nhà chúng ta sẽ cùng nhau sống chung thật vui vẻ, cùng nhau cố gắng, dành cho bọn chúng cuộc sống và giáo dục tốt nhất.

Anh còn hứa... Sẽ tổ chức một hôn lễ thật lãng mạn cho em, chúng ta cùng đi bãi Trường Sa hưởng tuần trăng mật, những chuyện này em quên rồi sao!

Cục cưng, coi như anh van xin em được không, cho bản thân một chút hi vọng, cũng cho bản thân anh chút hy vọng đi!”

Nói đến đây, Diêu Trí cũng không nhịn được mà bật khóc, gã cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, ngay cả người con gái gã yêu thương nhất cũng không bảo vệ được, ngay cả một chút an ủi gã cũng không làm được.

“Mẹ kiếp, anh thật là vô dụng. Một thằng đàn ông vô tích sự như anh còn sống làm gì? Em đã không muốn đi khám bệnh, vậy chúng ta không cần đi. Nếu em chết đi, anh cũng không muốn sống nữa.”

Diêu Trí đỏ mắt, giọng run rẩy như đang khóc nói với Tưởng Tiểu Ba.

“Em đi... Em đồng ý đi cùng anh mà. Em sẽ không buông bỏ...”

Cứ cho là Tương Tiểu Ba nghe không lọt tai lời an ủi của Diêu Trí, nhưng cô lại vô cùng sợ một khi mình xảy ra chuyện gì, gã sẽ nghĩ quẩn mà làm ra những chuyện điên rồ.

Thấy thái độ của Tưởng Tiểu Ba rốt cuộc có chút buông lỏng, Diêu Trí cũng vui vẻ trở lại. Chỉ là nước mắt tràn vào trong miệng, tràn đầy dư vị khổ sở.

Diêu Trí mua hai tấm vé máy bay đi Tuyên Thành vào lúc 7 giờ tối, hiện tại đến lúc máy bay cất cánh còn một chút thời gian, nhưng vì kiểm tra an nình gì gì kia rất phiền. Bọn họ còn phải gọi người vận chuyển hành lý, nên Diêu Trí cũng không dám lưu lại nhà lâu, chờ Tưởng Tiểu Ba rửa mặt, thay quần áo xong, sẽ lập tức rời đi.

Mà dưới lầu dưới chỗ dân cư Diêu Trí ở, Hạ Thiên Kỳ đang cùng Lãnh Nguyệt đứng trước cửa hàng hiên.

“Cô nói gì? Cương thi giết người?”

Mặc dù Sở Mộng Kỳ nói có tình huống cũng sẽ không gọi cho Hạ Thiên Kỳ, nhưng trên thực tế, sau khi biết được một manh mối, cô nàng vẫn là lại gọi cho Hạ Thiên Kỳ trước tiên.
Bình Luận (0)
Comment