Dịch:Hạ Tuyết
| Biên: Hàn Phong Vũ
Nhớ kỹ hai địa chỉ mà người phụ nữ kia vừa cung cấp, sau đó Hạ Thiên Kỳ hỏi cô ta thêm mấy vấn đề, mãi đến khi hắn nghĩ không ra nên hỏi cái gì nữa, mới gọi phó sở trưởng đến, ghé vào một bên tai lão thì thầm:
“Người phụ nữ này, các anh phái thêm người âm thầm theo dõi cô ta, nếu có chuyện gì thì phải lập tức liên lạc với tôi.”
Mặc dù phó sở trưởng không hiểu Hạ Thiên Kỳ đã truy hỏi xong, vì cái gì còn muốn mình cho người giám sát người đến báo án, tuy nhiên với sắp xếp của cấp trên, trước giờ ông ta chưa dám hé răng nửa câu, nên đồng ý rất thoải mái.
Sở dĩ Hạ Thiên Kỳ cho người của đồn cảnh sát giám sát người phụ nữ kia, đương nhiên là hắn nghi ngờ thật ra cô ta cũng trúng thi độc. Dù sao cô ta cũng là một trong số ít người có thể ngửi được mùi xác thối, nên điểm này cũng không thể không cân nhắc đến.
“Được rồi, đã sắp xếp người xong.”
Hạ Thiên Kỳ phất tay, ra hiệu phó sở trưởng có thể dẫn người phụ nữ kia ra ngoài. Nghe vậy, phó sở trưởng hiểu ý gọi một cảnh viên khác, sau đó cùng cảnh viên kia dẫn người phụ nữ ra khỏi phòng làm việc.
Hai người Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt vẫn ở lại trong phòng làm việc, sắp xếp lại những manh mối vừa thu được một chút.
“Hai quán ăn người phụ nữ kia nói nằm ở Bộ Sơn Lĩnh, chia ra nơi này, và nơi này.”
Hạ Thiên Kỳ mở bản đồ định vị trên đồng hồ vinh dự ra, rất nhanh đã tìm được vị trí của hai quán ăn mà người phụ nữ kia đề cập đến với bọn họ.
Quay về phía Lãnh Nguyệt chỉ chỉ hai địa điểm kia vài cái tượng trưng, Hạ Thiên Kỳ lại tắt bản đồ của đồng hồ vinh dự đi, day day thái dương có chút đau nhức nói:
“Hôm nay trước hết cứ như vậy đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục đến hai chỗ kia xem xét.”
Hạ Thiên Kỳ vừa nói dứt lời, điện đàm lại lần nữa vang lên có chút chói tai, người gọi cho hắn vẫn là Sở Mộng Kỳ.
“Những thứ ông yêu cầu tôi đều đã thu thập đầy đủ, chuyện bên đó hai người giải quyết xong chưa, bây giờ tôi đi đâu tìm các người?”“Đã xong, gặp nhau ở khách sạn trước tôi cho cô địa chỉ đi, bây giờ bọn tôi cũng trở về.”
Cúp điện thoại với Sở Mộng Kỳ, Hạ Thiên Kỳ nhìn Lãnh Nguyệt có chút bất đắc dĩ:
“Đi thôi, sư muội của anh bên kia đã xong việc rồi.”
Trước khi đi, Hạ Thiên Kỳ lại lần nữa gọi phó sở trưởng tới gần, hắn có chút không yên lòng lại căn dặn thêm một hồi, đồng thời biểu thị rất rõ ràng, nhất định phải cho người giám sát người phụ nữ kia như tội phạm, không được có chút qua loa sơ sót.
Phó sở trưởng vẫn đồng ý rất thoải mái, nhưng rốt cuộc, ông ta có làm theo những gì hắn nói hay không, chỉ có trời mới biết.
Lái xe quay lại khách sạn bọn họ vào ở trước đó, đỗ xe xong, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng không gấp gáp quay về, mà là đi dạo một cửa hàng ở bên cạnh một chút.
Hạ Thiên Kỳ mua hai gói thuốc lá, lại mua thêm vài trái cà chua tươi, còn Lãnh Nguyệt chỉ dạo một vòng, không mua bất cứ thứ gì.
Ra khỏi cửa hàng, không đợi đến khi quay về khách sạn, Hạ Thiên Kỳ lôi ra một trái cà chua, cắn một miếng lớn, cả ngày hôm nay hắn cơ hồ còn chưa có thứ gì vào bụng, đói tới mức muốn ngất xỉu.
Nên không tốn bao nhiêu công sức, hắn đã tiêu diệt mấy trái cà chua vừa mua kia gần nửa.
Khi bọn hắn về tới dưới lầu của khách sạn, vừa vặn đụng phải Sở Mộng Kỳ cầm một xấp văn kiện, đang bước nhanh vào trong.
“Ai da, sao lại trùng hợp đến vậy, nhanh đến để người có duyên tôi đây ôm một cái nào!”
Gặp được Sở Mộng Kỳ, Hạ Thiên Kỳ lại không nghiêm chỉnh trêu ghẹo một câu, Sở Mộng Kỳ tức giận trừng mắt một cái, sau đó dùng sức nhét xấp văn kiện vào tay của hắn:
“Cho anh, thứ anh muốn.”
“Làm không tồi.”
Sau khi Hạ Thiên Kỳ nhận xấp văn kiện mà Sở Mộng Kỳ đưa qua, hắn vô thức lật nhanh các trang giấy, nhìn thoáng qua một hồi. Bên trong kẹp hơn mười trang tài liệu, có một ít là ghi chép thẩm vấn, có điều đa số đều là cách thức liên lạc cùng người báo án, còn có cách thức liên lạc với người nhà của người mất tích.
“Không cần anh khen ngợi!”
Sở Mộng Kỳ chẳng thèm đếm xỉa tới sự khen ngợi của Hạ Thiên Kỳ, lúc này cô nàng đi tới bên cạnh Lãnh Nguyệt, sau đó làm bộ đáng thương nói:
“Sư huynh, bây giờ tôi vô cùng đói bụng, anh mời tôi ăn cơm có được không?”
“Ừm.” Không biết có phải do không chịu nổi Sở Mộng Kỳ giả vờ đáng thương, hay vẫn cảm thấy Sở Mộng Kỳ thật sự đáng thương, nên Lãnh Nguyệt đồng ý rất thoải mái.
“Vẫn là sư huynh tốt với tôi nhất, chân thành không chút giả tạo. Không giống người nào đó, trên mặt đều là sự dối trá, còn kém chưa có đeo mặt nạ lên thôi.”
Hiển nhiên Sở Mộng Kỳ đang mắng Hạ Thiên Kỳ dối trá, nhưng da mặt hắn cũng đủ dày, nên cũng không quan tâm Sở Mộng Kỳ hắt lên hắn cái gì.
“Hai người cứ đi ăn cơm trước, tôi trở về nghiên cứu mấy thứ này một chút.”
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ cầm xấp văn kiện Sở Mộng Kỳ vừa đưa qua, bước nhanh lên lầu.
Về đến phòng, Hạ Thiên Kỳ mở xấp văn kiện ra, bắt đầu xem xét tài liệu bên trong, hắn nhẩm đếm số lượng người gọi tới báo án, chỉ riêng khu Thịnh Vượng trong vòng một tháng này có đến hơn bảy mươi người.
Như vậy, mỗi hai ngày sẽ đồng thời nhận được báo án hoặc là cương thi đả thương người, hoặc là dân cư mất tích. Khu Thành Hoa vẫn còn tốt, trước mắt chỉ nhận được bốn lần báo án, có điều lại xảy ra thảm án cả nhà bị tàn sát.
Hiện trường cực kỳ đẫm máu, trên vách tường máu tươi văng tung tóe, thịt vụn chi gãy tứ tung trong phòng.
Một nhà lớn nhỏ sáu người đều bị giết sạch, chỉ còn lại một ông cụ hơn sáu mươi tuổi không rõ tung tích, người báo án là một người hàng xóm ở sát bên, đêm xảy ra thảm án, hắn nghe sát vách có kêu thảm truyền tới, nhưng hắn cũng không để ý nhiều.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, khi hắn tỉnh dậy lúc sáng sớm, vì cửa phòng bên cạnh mở toang, hắn mới phát hiện cảnh tượng thê thảm bên trong.
“Xem ra người mất tích kia, chắc hẳn là hung thủ rồi!”
Hạ Thiên Kỳ dùng bút tùy tiện vẽ một vòng tròn sau văn kiện, sau đó đánh hai đường ký hiệu, đánh dấu hai điểm bên trong, cũng viết xuống “khu Thịnh Vượng, khu Thành Hoa”.
Thành phố Đồng Lưu chia thành năm khu vực, nếu sự kiện này xảy ra đã gần một tháng trước, vậy thì dựa theo mỗi ngày đồn cảnh sát nhận được ít nhất hai vụ báo án mà tính, một ngày có ít nhất hai người xảy ra thi biến.
Vậy thì trong một tháng, số lượng người xảy ra thi biên này chính là sáu mươi người.
Đương nhiên, đây chỉ là đánh giá dự tính ít nhất, dưới góc nhìn của Hạ Thiên Kỳ, số lượng thật sự ít nhất sẽ là gấp ba, thậm chí gấp bốn lần mấy chữ cái này.
Vì chỉ cần trong nhà có một người xảy ra thi biến, vậy thì người một nhà này đều khó mà chạy thoát thân, nên tự nhiên cũng hiếm người báo cảnh sát.
Mà những người báo cảnh sát kia nói thấy có cương thi đả thương người, có lẽ đều là cá lọt lưới sau khi cương thi giết chóc may mắn chạy thoát khỏi mắt nó, cho nên mới trùng hợp bị người chứng kiến.
Đồng thời những người báo án tự xưng có thấy cương thi đả thương người kia, thời gian bọn họ báo án cũng có một điểm chung, hầu như đều nằm giữa 11 giờ đêm tới 2 giờ sáng.
Mà lúc này cũng vừa vặn là đoạn thời gian ít người đi đường nhất.
“Khu vực hoạt động của con cương thi kia bây giờ đã từ khu Thịnh Vượng mở rộng tới khu Thành Hoa, có điều tới giờ đã xuất hiện nhiều người bị thi biến như vậy, thế nhưng sau khi bị thi biến thì những người này cũng rất ít xuất hiện lại, làm cương thi thì bọn chúng có thể trốn dược ở nơi nào chứ?”
Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy, có lẽ phải giữ lại Tưởng Tiểu Ba sau khi thi biến, vậy thì hắn có thể thông qua Tưởng Tiểu Ba tháo gỡ cái bí ẩn này.