Dịch:Hạ Tuyết
| Biên: Hàn Phong Vũ
Kế tiếp, Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt đi dọc theo đường hầm, tiếp tục đi sâu vào lối đi ngầm này, bước chân của hai người rất khẽ, đồng thời trong quá trình cả hai vẫn không nói gì, rất sợ sẽ vì vậy mà đánh cỏ động rắn, kinh động thứ bên trong.
Lúc này Lãnh Nguyệt đi lên phía trước, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ thì đang chú ý dưới chân, nói trắng ra, hắn đang nhìn dấu chân để lại trên mặt đất.
Những dấu chân này lớn nhỏ không đồng đều, có trước có sau, cũng không có bất cứ quy luật sắp xếp gì, nhưng không khó nhận ra, lối đi ngầm này, trong thời gian gần nhất luôn có người đi vào.
Kẻ đó hoặc là từ bên ngoài tiến vào đường hầm, mà cũng có thể là từ bên trong đi ra ngoài.
Hiện tại trong lòng Hạ Thiên Kỳ đã đoán được tám chín phần. Hắn sở dĩ còn chưa xác định được, nguyên nhân không phải do hắn nghi ngờ chuyện gì cả, chỉ là hắn cảm thấy, nếu Lương Nhược Vân đã sắp xếp sự kiện phổ thông, lẽ ra bên trong sẽ không trộn lẫn một âm mưu nào đó mới đúng.
Trừ phi, Lương Nhược Vân muốn mượn tay của bọn hắn trừ khử một số người, hoặc một số thế lực nào đó.
Bất quá trước khi hắn tra ra được chân tướng bên trong, hết thảy tất cả cũng chỉ là suy đoán một phía của hắn, trong tay lại không có bất cứ bằng chứng xác thực nào.
Hai người tiếp tục đi dọc theo đường hầm khoảng chừng một trăm thước, phía trước đột nhiên xuất hiện hai ngã rẽ.
Hai đầu ngã rẽ bị một hòn đá sụp xuống chắn ngang, một lối rẽ bị chặn tương đối kín, lối còn lại tuy cũng bị đất đá sụp xuống che đi, nhưng vẫn còn một lỗ hổng vừa đủ cho một người lớn chui vừa.
Hạ Thiên Kỳ ghét nhất là phải lựa chọn lúc đang tìm đường, thế nhưng đề tài chọn đường này đặt ngay trước mặt hắn và Lãnh Nguyệt, hoặc là bọn họ cứ như vậy ôm một bụng nghi ngờ quay đầu về, hoặc là bây giờ bọn họ nhất định phải đưa ra chọn lựa.
Đối mặt với loại tình huống như thế này, Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn tự mình làm chủ. Cũng không phải hắn không tự làm chủ được, chỉ là hắn muốn tôn trọng ý kiến của Lãnh Nguyệt.
Mà bản thân Lãnh Nguyệt đối với những chuyện như thế này, từ trước đến giờ luôn luôn có sẵn tinh thần mạo hiểm, nên cũng không nghĩ nhiều lập tức gật đầu, hiển nhiên cũng không muốn cứ như vậy quay về mà không thu hoạch được gì.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng không đồng ý cứ như vậy trở về, hắn cũng muốn đi vào bên trong lối rẽ xem một chút.
Lối rẽ bên trái bị một tảng đá vụn chặn kín, nhìn thế nào cũng không giống gần đây từng có người đi vào, vậy nên Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt đảo ánh mắt vào lối rẽ bên phải, quyết định đi vào bên này tiếp tục tìm kiếm
Lãnh Nguyệt không muốn để Hạ Thiên Kỳ đi trước, mà là chủ động vượt qua đi vào trong lối rẽ, Hạ Thiên Kỳ cũng không vấn đề. Dù sao kinh nghiệm xử lý quỷ vật của Lãnh Nguyệt vẫn nhiều hơn so với hắn, ngược lại hắn còn mừng khi được bảo vệ phía sau.
Vì Lãnh Nguyệt ở phía trước, tầm nhìn của Hạ Thiên Kỳ cũng bị hạn chế, hắn nhìn không rõ những cảnh tượng trước mặt. Tuy nhiên hắn vẫn có thể mơ hồ nghe được, phía trước thỉnh thoảng lại có tiếng gào thét truyền đến.
Tiếng gào thét ngắt quãng, lúc lớn lúc nhỏ, thậm chí Hạ Thiên Kỳ còn ngửi thấy một mùi xác thối khiến hắn muốn buồn nôn.
Theo đà bọn họ thâm nhập, tiếng gào thét từ bắt đầu như có như không, biến thành bây giờ đinh tai nhức óc.
Tiếng thét này không giống như quỷ vật đang tức giận rống lên, mà như tiếng kêu rên tràn ngập đau đớn.
“Phía trước là đang cử hành đại hội chọn ra thiên hạ đệ nhất cương thi hả?”
Hạ Thiên Kỳ đoán không ra đằng trước lối rẽ đang xảy ra chuyện gì, tuy nhiên nghe tiếng gào thét kia, có lẽ bọn hắn đang ở rất gần nơi phát ra âm thanh kia.
Đi thêm khoảng một phút, Lãnh Nguyệt ở phía trước đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người làm động tác tay im lặng với Hạ Thiên Kỳ.
Hiểu ý, Hạ Thiên Kỳ khẽ gật đầu. Bước chân cũng tự động dừng lại, không tiếp tục tiến lên phía trước nữa.
Ngược lại, Lãnh Nguyệt lấy một lá bùa màu vàng trong túi áo trước ngực ra, nhanh nhẹn gấp tấm bùa thành một người giấy nhỏ.
Sau khi gấp xong người giấy, cậu ta cắn ngón trỏ, điểmgiọt máu lên đầu hình nhân, miệng lẩm bẩm vài tiếng.
“Đi!”
Tiếng “đi” vừa dứt, người giấy vốn còn trong lòng bàn tay của Lãnh Nguyệt như biến thành vật sống, nhảy xuống khỏi tay cậu ta, rất nhanh đã chạy không thấy bóng dáng.
“Thao khống thuật?”
Nhìn thấy Lãnh Nguyệt tung ra chiêu này, bản thân Hạ Thiên Kỳ cũng không xa lạ, vì hắn từng quen biết một người là một Thao khống sư, là Vương Tang Du.
Trước đây, Hạ Thiên Kỳ đã từng chính mắt nhìn thấy phương pháp điều khiển người giấy của Vương Tang Du, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
Hai mắt Lãnh Nguyệt liên thông cùng với hình nhân giấy, vậy nên bất luận hình nhân giấy nhìn thấy cái gì, bản thân Lãnh Nguyệt bên này thấy cái đó.
Người giấy nhỏ đi tới cuối lối rẽ rất nhanh, ở đầu cuối này lại có một ngã rẽ khác, sau khi nó tiến vào bên trong rất giống một cái hang động nhỏ, không biết là vì đất đá phía trên sụp xuống che mất đường đi ban đầu, hay bản thân nơi này vốn chỉ là một ngõ cụt.
Tuy nhiên những chuyện này không quan trọng. Quan trọng là Lãnh Nguyệt nhìn thấy thứ quỷ luôn gào thét đau đớn.
Đó là một cương thi toàn thân mọc đầy lông đỏ, trên da tràn đầy vết lở loét đỏ máu.
Dáng người con cương thi này vô cùng cao lớn, cao khoảng chừng ba thước, trước ngực bị một sợi dây xích to nửa thước xuyên qua người, đâm sâu vào vách tường phía sau.
Hai chân hai tay con cương thi đều bị dây xích sắt khóa chặt, mái tóc thưa thớt dán trên khuôn mặt dữ tợn của nó, trên mặt lộ ra một đôi mắt đầy máu.
“Đây là... ”
Lãnh Nguyệt khẽ kêu lên một câu, Hạ Thiên Kỳ không biết Lãnh Nguyệt đến cuối cùng đã nhìn thấy gì thông qua hình nhân giấy, trong lòng không khỏi sinh ra chút hiếu kỳ.
Nhưng khi thấy khuôn mặt đầy vẻ nghiêm trọng của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ cũng không lập tức lên tiếng truy hỏi, mà tiếp tục yên tĩnh chờ đợi.
Mỗi lần con cương thi to lớn kia nhúc nhích, đều phát ra âm thanh kim loại va chạm. Tuy nhiên so với tiếng vang này, bụng nó như phụ nữ đang mang thai mới chính là nguyên do khiến nó không ngừng gào thét đau đớn như vậy.
Mà ở một vị trí rất gần, Tưởng Tiểu Ba đang đứng thẳng người ở đó, nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện nơi Tưởng Tiểu Ba đang đứng rất giống cái thùng, hoặc là nói, rất giống khay đút thức ăn cho động vật.
Con cương thi không ngừng quay về hướng Tương Tiểu Ba gào thét, đồng thời bụng của nó cũng đang trở nên càng lúc càng lớn, giống như có thứ gì đó đang muốn chui ra ngoài.
Không lâu sau, thứ trong bụng con cương thi bắt đầu chậm rãi trồi lên, tiếng kêu của nó vang vọng trong lối rẽ càng trở nên đinh tai nhức óc.
Vừa lúc này, đôi mắt nó đột nhiên bắn ra hai tia máu, tiếp theo nhanh chóng mở lớn miệng, nuốt Tưởng Tiểu Ba vào bụng.
Sau khi đã nuốt Tưởng Tiểu Ba vào, thứ thai nghén trong bụng nó tiếp tục trồi lên trên, mãi đến khi miệng của nó trở nên càng lúc càng lớn, tiếng gào thét của nó càng ngày càng nhỏ, xem bộ dạng kia, nó dường như muốn phun thứ thai nghén trong bụng nó ra.
Cùng lúc, Lãnh Nguyệt vẫn luôn đứng yên tại chỗ quan sát lúc này lại đột nhiên có động tác, chỉ thấy cậu ta vọt thẳng vào ngã rẽ.
Thấy Lãnh Nguyệt đột nhiên xông vào trong trước, Hạ Thiên Kỳ cũng không dừng lại, thuấn di một cái cả người đã xuất hiện trước mặt Lãnh Nguyệt.
Đến lúc này, hắn mới nhìn rõ con cương thi to lớn bị xích sắt trói ở nơi này, và cái trứng kỳ quái mà nó vừa ói ra.
“Lãnh Thần, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Cương thi cũng có thể đẻ trứng sao?”
Lãnh Nguyệt không thèm để ý đến câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm gì đó, vô nhận kiếm trong tay không ngừng lóe ra hàn mang lành lạnh.
“Trảm!”
Một tiếng quát lạnh lẽo vang lên, chỉ thấy thân thể của Lãnh Nguyệt trong nháy mắt hóa thành vô số bóng dáng, đồng loạt vung kiếm chém tới con cương thi to lớn trước mặt.
Nhất thời, đất đá bên trong lối rẽ bay tán loạn, tiếng nổ vang không ngừng vang lên.