Dịch: Sói Ca |
Biên: Hàn Phong Vũ
Nhìn Triệu An Quốc xoay người đi ra ngoài, gã nhân viên kia do dự một chút rồi đi tới cạnh cửa quán trọ, kết quả nghe bên ngoài ồn ào, như có rất nhiều người. Hơn nửa, khiến hắn để ý chính là, hắn nghe được rất nhiều giọng nói quen thuộc.
“Này! Tôi nói ông lén lút làm gì!”
Gã nhân viên kia đang muốn vén rèm cửa xem bên ngoài là ai. Sau lưng, tiếng Triệu An quốc kia oang oang tựa như nổ tung nồi vậy, dọa hắn sợ run cầm cập.
“Ông… Sao ông…”
Nghĩ tới vừa rồi mình tận mắt thấy Triệu An Quốc ra khỏi quán trọ, rồi lại thấy hắn đi ra từ trong quán trọ. Cái này không khỏi khiến hắn cảm thấy rợn cả tóc gáy, vì không thể nghi ngờ, cái này nói rõ có tới hai Triệu An Quốc ở đây.
Như vậy rốt cuộc ai là thật, ai là giả?
“Gì? Tôi thế nào, tôi hỏi ông đi đâu, không phải ông nói đi wc sao? Sao núp ở cạnh cửa lén lút nhìn chứ?”
“Tôi không nhìn gì hết, chỉ là có chút sợ hãi, cho nên muốn xem xem tình hình bên ngoài.”
Triệu An quốc nghe xong có chút khó chịu bĩu môi, người này tên Lý Khang Địch là tay trói gà không chặt, đi cũng không nói một tiếng với bọn họ, nếu không phải hắn lo lắng đi vòng quanh mấy phòng một lần, có lẽ còn không biết tên khốn này ra ngoài.
“Tôi chờ ông ở đây, ông có đi wc thì ra ngoài giải quyết đi, lần sau có đi đâu thì nói tôi biết, đừng có đi không nói tiếng nào.
Nghe chưa!”
“Nghe nghe.”
Vì Lý Khang Địch là tay mơ có quan hệ, tính tình lại tương đối hướng nội, nên hắn có chuyện là đã muốn tìm đám người Triệu An Quốc, nhưng không dám tìm, sợ vì vậy mà làm phiền bọn họ, nhỡ vị khiển trách hoặc từ chối cũng nên.
Lý Khang Địch cũng không biết đâu đi WC, có điều hắn cũng chỉ là tiểu tiện. Cũng không cần tìm nơi kín đáo, chỉ cần một chỗ không người giải quyết là được.
Vén rèm cửa, Lý Khang Địch đi ra ngoài mà trong lòng có chút run sợ, nhưng điều khiến hắn ngoài ý muốn chính là, ngoài quán trọ hoàn toàn không có một người nào, duy nhất chỉ có hai cái đèn lồng treo hai bên cửa.
“Thật là kỳ quái.”
Lý Khang Địch lẩm bẩm ngoài miệng cũng không dám đi xa, dứt khoát ở đứng tiểu ngoài quán trọ, sau khi xong chuyện lại vội vàng kéo quần lên như gặp quỷ, vén rèm cửa chạy về.
Lại lần nữa đi vào trong quán trọ.
Lý Khang Địch địch vốn tưởng rằng triệu an quốc sẽ ngồi trên cái ghế gỗ cạnh quầy lễ tân chờ hắn ra, nhưng kết quả hoàn toàn không phải như hắn nghĩ, trên ghế cạnh quầy lễ tân không có một người, liên quan cả hành lang cũng tối đen, ánh đèn vàng trước đó cũng không biết tắt từ lúc nào.
Lý Khang Địch run lập cập đứng cạnh cửa khách sạn, luôn cảm thấy quán trọ này trở nên hoàn toàn bất đồng với trước kia, nếu như nói trước nơi này còn có thể xưng là quán trọ tốt, như vậy lúc này nơi này thì càng giống như là một cái dịch trạm chết chóc.
Vì thật sự quá yên tĩnh, như thể phòng nào cũng không có người ở, không, có lẽ có người, nhưng đều đã chết.
“Có có ai không?”
“Có ai ở đây không!”
Lý Khang Địch kêu bằng giọng run rẩy, điều duy nhất hắn cảm thấy may mắn, không gì ngoài hắn vừa mới đi wc, nếu không lúc này hắn đã bị dọa sợ đến đái trong quần.
Lớn tiếng hô mấy câu, nhưng là hoàn toàn không có người đáp lại hắn, tiếng kêu của hắn quanh quẩn âm vang trong hành lang, như thể trong bóng tối có rất nhiều người đang dán bên tai hắn lặng lẽ nói.
Nhưng không có ai rõ ràng hơn so với hắn, hiện tại nơi này chỉ có mình hắn.
“Làm sao bây giờ? Mình nên làm gì?”
Lý Khang Địch nóng nảy bất an hỏi mình, dường như hắn cũng chỉ có hai lựa chọn, một là đi dọc theo hành lang hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng kia trở về phòng, hai là rời khỏi quán trọ này, hoặc là đi tìm Hạ Thiên Kỳ, hoặc là tùy tiện tới gia đình nào đó xin ngủ nhờ một đêm.
Gần như lập tức, khi hai lựa chọn vừa mới nhảy ra, Lý Khang Địch đã phủ định cái thứ hai, vì hắn hoàn toàn không dám rời đi nơi này, mặc dù nhìn nơi này không giống chô tốt lành gì, nhưng ít nhất Vương Tang Du Đào Kim Sơn bọn họ đều ở chỗ này.
Ngược lại cũng vậy, nếu ngay cả quán trọ này cũng xảy ra chuyện, vậy thì chẳng phải bên ngoài lại là một con đường chết sao.
Cho nên bất kể thế nào hắn cũng sẽ không mình chạy ra ngoài.
Lý Khang Địch không có ý định rời đi, chỉ có thể căng da đầu cất bước dọc theo hành lang lành lạnh đi đến.
Đi vào trong hành lang, Lý Khang Địch quay đầu lại nhìn lại, đột nhiên phát hiện sau lưng cũng hoàn toàn bị bóng tối nuốt lấy, hắn lại vội vàng lui về phía sau mấy bước, nhưng vẫn không thấy chút ánh sáng nào.
Lý Khang Địch bị dọa tới hét to mấy tiếng, ý thức tiến vào đồng hồ vinh dự hoảng loạn nhấn bừa, không bao lâu, ánh sáng có chút chói mắt chiếu ra ngoài.
Bị hoảng đến không dám mở mắt, Lý Khang Địch vội nâng cổ tay lên hoảng sợ nhìn bốn phía, trong thoáng chốc, hình như hắn thấy một bóng người đi vào một phòng cách hắn không xa.
Tim Lý Khang Địch đập “thình thịch” loạn xạ, trong lòng hắn cầu nguyện là mình hoa mắt, một nháy mắt vừa rồi cũng không phải có người thật sự đi vào phòng, nhưng hắn không cách nào lừa gạt mình.
Nhưng mà ngay khi Lý Khang Địch không biết làm sao, hắn đột nhiên nhanh trí nghĩ tới một biện pháp.
“Điện đàm, mình có thể dùng điện dàm liên lạc quản lý Hạ.”
Lý Khang Địch địch bừng tỉnh nghĩ tới hắn có thể dùng điện đàm, vì vậy mở điện đàm không chút nghĩ ngợi, cũng từ trong tìm được số thông tin của Hạ Thiên Kỳ gọi đi.
Nhưng khiến hắn vô cùng thất vọng chính là, số thông tin của Hạ Thiên Kỳ lại không gọi được, hắn chưa từ bỏ ý định lại thử hai lần, nhưng kết quả hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi nào.
Hắn không biết đây là chuyện gì xảy ra, theo lý mà nói thì điện đàm sẽ không bị lực lượng linh dị quấy nhiễu mới đúng, như vậy sao lại không gọi được chứ?
Có điều, hắn cũng không có tâm tư nghĩ nhiều, Lý Khang Địch địch liền lại lần lượt gọi cho Vương Tang Du và Đào Kim Sơn, nhưng cũng như lúc gọi cho Hạ Thiên Kỳ, số thông tin của bọn họ cũng không gọi được.
“A! Thật đáng chết!”
Lý Khang Địch gần như phát điên gào lên, lúc này hắn đã suy nghĩ cần thận, thay vì lẩn quẩn ở chỗ này làm chuyện vô bổ, chẳng bằng kiên trì đi qua hành lang, trở về phòng của bọn họ bên kia xem xét một chút.
Đến lúc đó nơi này chuyện gì xảy ra, mọi thứ đều sẽ rõ ràng.
Nghĩ tới đây mà, Lý Khang Địch nhấc chân lên, tiếp đó nhắm mắt chạy đi vào chỗ sâu trong hành lang.
Tiếng bước chân nặng nề càng thêm dồn dập, như thể có một cái chùy đang không ngừng đập phá mặt đất tạo thành chuỗi tiếng vang trên sàn nhà bằng gỗ ngoài cửa phòng.
Rất nhanh, Lý Khang Địch thở hổn hển dừng lại, hiển nhiên, hắn lại lần nữa trở lại gian phòng chỗ bọn họ.
Chẳng qua là lần này trở về, tất cả cửa phòng đều đóng chặt, hắn gõ cửa từng phòng, hơn nữa kêu rất lớn tiếng, nhưng trong phòng không có người đáp lại hắn, cũng hoàn toàn không ai mở cửa cho hắn.
Cho tới khi, hắn lấy chìa khóa phòng của hắn trong túi.