Dịch: Tiểu Ngư |
Biên: Hàn Phong Vũ
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ đang nhìn chằm chằm vào gian phòng chính giữa, Tùy Kim Hỉ ở phòng bên cạnh đi ra ngoài đã thất tha thất thiểu đi vào.
Hạ Thiên Kỳ do dự không biết có nên vào không, trong lòng cân nhắc một chút, vẫn cảm thấy nên tiếp tục quan sát tình huống.
Bây giờ Hạ Thiên Kỳ đã bỏ đi thái độ coi thường sự kiện đoàn thể này ban đầu, cũng không phải cái chết của Lý Khang Địch khiến hắn thay đổi cái nhìn, mà là vừa rồi, quỷ vật ngụy trang Tùy Kim Hỉ kia, vậy mà biến mất không chút dấu hiệu.
Trên thuấn di, mặc dù Hạ thiên Kỳ không tính là cao thủ hàng đầu như Sở Mộng Kỳ kia, nhưng dù thể nào cũng có thể coi như nhập môn, nếu quỷ vật yếu hơn mình thuấn di ngay trước mắt, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được hướng đi của quỷ vật, đồng thời còn kịp thời chặn đường.
Nhưng vừa rồi, hắn lại hoàn toàn không cảm giác được có bất kỳ thứ quỷ gì rời khỏi tầm mắt hắn, nhưng trên thực tế, Tùy Kim Hỉ vốn ở trong gian trong kia đã không thấy tung tích.
Mặc dù trong lòng vẫn không tin tưởng lắm, có lẽ thực lực hắn và quỷ vật trong sự kiện xê xích không nhiều, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể dẹp bỏ khinh thường trước đó, cẩn thận triển khai điều tra vững vàng với sự kiện này.
Sau khi Tùy Kim Hỉ quay lại gian phòng chính giữa kia, ông ta lại đặt mông ngồi trên ghế salon, đợi sau khi ngồi yên tĩnh một hồi, ông ta lại cầm ấm nước trên bàn lên đi qua một bên, xem chừng chắc là đi vào phòng bếp nấu nước.
Thực chất đây là một sự kiện rất bình thường, nhưng những gì diễn ra trong mắt Hạ Thiên Kỳ lại khiến hắn cảm thấy rất cổ quái, vì hắn nhớ rõ trước đó lúc nhìn thấy ấm nước kia, hơi nước còn không ngừng bốc lên từ miệng ấm, theo lý thuyết mới hai ba phút ngắn ngủi thì nước trong ấm không nguội đi mới đúng.
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ nghi ngờ điều này, Tùy Kim Hỉ đã lần nữa quay lại ngồi trên ghế salon, sau khi trở lại ông ta lại như trước kia, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, thỉnh thoảng sẽ đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như cảm nhận được cái gì mà nhìn lại bóng tối trong sân.
Cái này cũng khiến Hạ Thiên Kỳ sinh ra một loại ảo giác, hắn đã bị Tùy Kim Hỉ phát hiện.
Có điều hắn vẫn thuộc về tương đối bình tĩnh, vẫn an tĩnh núp sau cây dương, híp mắt nhìn chăm chú Tùy Kim Hỉ trong phòng.
Cây dương vang lên từng tiếng “sàn sạt, sàn sạt”, nghe qua như tiếng bước chân vụn vặt của người nào đang dồn dập đuổi theo.
Hạ Thiên Kỳ vô thức nhìn ra sau lưng, có điều ngoài mảnh đất trống bị bóng tối nuốt chừng kia ra, thì không tồn tại thứ gì.
Tùy Kim Hỉ im lặng ngồi trên ghế salon một hồi, lại nghe tiếng nước sôi vang lên trong phòng bếp, vì vậy ông ta lại đứng thẳng người lên, chờ lúc ông ta quay lại lần nữa, trên tay đã có thêm một cái ấm trà rót đầy nước sôi.
Hơi nước mờ mịt không ngừng bốc lên từ miệng ấm, Tùy Kim Hỉ cúi đầu ngồi trên ghế salon không biết đang suy nghĩ cái gì, thỉnh thoảng thở dài một tiếng.
Hạ Thiên Kỳ có chút nghi ngờ dụi dụi mắt, kết quả phát hiện màn này giống hệt với trước đó.
Hắn chợt nghĩ tới điều gì, ánh mắt lần nữa nhìn về phía gian phòng bên cạnh, lại thấy gian phòng bên cạnh đã tắt đèn, cũng không xuất hiện Tùy Kim Hỉ khác.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hạ Thiên Kỳ định ở lại xem xét thêm một chút, vì chuyện xảy ra ở Tùy Kim Hỉ không khỏi khiến hắn nghĩ tới chuyện kỳ quái xảy ra ở nhà Lý Vưu.
Hắn mơ hồ cảm giác được, hình như chân tướng cách hắn không xa.
Mọi chuyện diễn ra theo dự liệu của Hạ Thiên Kỳ, sau đó Tùy Kim Hỉ cũng như trước đó, cầm theo ấm trà bốc hơi nước đi ra khỏi gian nhà, đứng bên cửa phòng nhìn trời một hồi, ông ta lại lần nữa đi vào trong phòng.
Nếu nói chỗ duy nhất khác với trước đó, thì ở chỗ lần này bên cạnh không có Tùy Kim Hỉ khác đi ra, Tùy Kim Hỉ vốn ở trong phòng cũng không đột nhiên biến mất.
"Thời gian xảy ra vấn đề sao?"
Hạ Thiên Kỳ nhìn không khí có chút mông lung cách đó không xa, đột nhiên nghĩ đến khả này.
Sau đó hắn lại núp sau cây dương quan sát một hồi, mãi đến khi Tùy Kim Hỉ ngáp một cái muốn đi về nghỉ ngơi, hắn mới bước ra khỏi sau gốc cây dương, tiếp theo bước nhanh tới chỗ gian phòng của Tùy Kim Hỉ.
"Anh là ai, vào đây bằng cách nào!"
Tùy Kim Hỉ nghe một chuỗi tiếng bước chân từ xa tới gần, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, đợi khi thấy một người lạ nghênh ngang đi tới, trên khuôn mặt đầy mệt mỏi của ông ta tức khắc lộ vẻ kinh hoảng bất an, lớn tiếng chất vấn Hạ Thiên Kỳ.
"Tôi là người phụ trách tổ điều tra sự kiện đặc biệt quốc gia, tôi tên là Hạ Thiên Kỳ, ông có thể gọi tôi Hạ tiên sinh, nói chính xác, tôi là một đặc công."
Sau khi Hạ Thiên Kỳ bắt chước mấy đặc công ngạo mạng tận trời trong phim kia nói xong, hắn lại lấy một điếu thuốc trong gói thuốc ngậm lên môi, mặt khác vẫn luôn cầm giấy chứng nhận công tác ném tới trước mắt Tùy Kim Hỉ đang trợn to hai mắt nhìn hắn.
Nhóm lửa thuốc lá rồi hít hai hơi liên tục, Hạ Thiên Kỳ ngồi trên ghế sa lon phả ra một hơi dài sương mù, cười híp mắt nói với Tùy Kim Hỉ:
"Trước đó tôi đã tìm thôn trưởng Lý, ông không cần nghi ngờ, gần đây chúng tôi đang điều tra một sự kiện, nghi ngờ có liên quan tới thôn Tường Phượng, ách,... Nói đúng hơn, con trai của ông cũng vì bị cuốn vào sự kiện này mới chết."
"Anh nói cái gì" Tùy Kim Hỉ nghe xong có vẻ vô cùng khiếp sợ.
"Tôi nói là chúng tôi nghi ngờ con của ông không phải tự sát, mà bị thứ gì đó giết chết. Đương nhiên, bây giờ tất cả đều thuộc về suy đoán, cũng không có chứng cớ gì để chứng minh, nên tôi mới có thể tới đây lúc muộn như vậy, chính là muốn gặp ông tìm hiểu kỹ càng tình hình của con trai ông.
Vì tôi nghe nói, ở hiện trường lúc ấy cũng có một số người, bao gồm cả ông.
Nhưng hiển nhiên bọn họ không biết nhiều bằng ông."
Tùy Kim Hỉ trả giấy chứng minh công tác lại cho Hạ Thiên Kỳ, sau đó không tiếp nhận lời nói của Hạ Thiên Kỳ hỏi:
"Sự kiện đặc biệt anh vừa nói, là chỉ cái gì?"
"Sự kiện linh dị." Hạ Thiên Kỳ nhàn nhạt đáp.
"Sự kiện linh dị?" Tùy Kim Hỉ nghe xong không biểu hiện không tin, cũng không biểu hiện tin tưởng, hầu như trên mặt không lộ ra gì, có điều trong giọng nói có vẻ rất không xác định.
"Tôi nghĩ ông cũng hy vọng biết được chân tướng nguyên nhân cái chết của con trai ông, mặt khác sự kiện này đều dính toàn bộ người trong thôn, mỗi người đều bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm, nên tôi mong ông có thể phối hợp với chúng tôi thật tốt, sớm điều tra ra chân tướng, cũng sớm giải trừ nguy hiểm, trả lại yên tĩnh cho thôn Tường Phượng các người."
Tùy Kim Hỉ có chút mờ mịt nhìn Hạ Thiên Kỳ, sau đó lại nghe giọng ông ta đột nhiên run rẩy:
"Rốt cuộc trong thôn xảy ra chuyện gì..."
"Hiện nay chỉ biết có một con quỷ đáng sợ lẻn vào trong thôn, rình rập giết nhiều thôn dân vô tội hơn, mà tôi tới là để ngăn cản nó. Cho nên ông chỉ cần trả lời tôi mấy vấn đề tôi muốn biết kia là được rồi, những thứ khác ông không cần lo lắng.
Được rồi, thời gian của tôi có hạn, nói cho tôi biết rốt cuộc con trai ông chết thế nào, mấy ngày đó xảy ra chuyện gì ở hắn, tôi muốn biết tình hình cụ thể, càng kĩ càng tốt!"