Dịch: Hàn Phong Vũ
Vì hắn phát hiện, chữ "quán trọ Vương Lão Tam" trên bảng hiệu lại ngược!
Hạ Thiên Kỳ lấy lại bình tĩnh, lại lần nữa nhìn lại quán trọ, nhưng lần này chữ trên bảng hiệu không có vấn đề gì.
"Lẽ nào mình hoa mắt sao?"
Hạ Thiên Kỳ không tin mình hoa mắt, có điều như đã từng nói, cho dù hắn thật sự hoa mắt, hắn cũng không bỏ qua bất kỳ điểm nào bất thường xuất hiện trong sự kiện.
Do dự một chút, Hạ Thiên Kỳ lại quay về trong quán trọ.
Đứng dưới bảng gỗ có viết "quán trọ Vương Lão tam", Hạ Thiên Kỳ cẩn thận nhìn hồi lâu, lúc này mới đẩy cửa quán trọ đi vào.
Trong hành lang vẫn một màu đen kịt không thấy chút ánh sáng nào, Hạ Thiên Kỳ đứng cạnh cửa nhìn thoáng qua hành lang, sau đó hắn lại bước nhanh đi tới ngoài gian phòng nhỏ sau quầy lễ tân.
Đẩy cửa phòng nhỏ ra, đập vào mắt vẫn là thi thể chết hoảng sợ kia của Vương Lão Tam, nhìn qua thi thể này so với hắn nhìn thấy trước đó không hề có gì khác nhau.
Hạ Thiên Kỳ đóng cửa lại lui vào trong hành lang, bước dọc theo hành lang đi tới.
Tiếng bước chân "cộp cộp" vòng quanh trong hành lang, nhưng hắn đi không được vài bước đã dừng lại.
"Xem ra mình đã lần nữa quay lại hiện thực."
Nguyên nhân khiến Hạ Thiên Kỳ dừng lại chỉ có một, đó chính là thi thể Vương Lão Tam bị hắn giết kia, lúc hắn quay lại nơi này đã biến mất không thấy.
Không một ai đi nhặt xác của Vương Lão Tam vào đêm hôm thế này, cho nên nguyên nhân thi thể biến mất chỉ có thể là, hắn đã lần nữa quay lại quán trọ của hiện thực.
Thử dùng điện đàm gọi tới cho Vương Tang Du, nói cho Vương Tang Du biết hắn ở trong hành lang, muốn ba người bọn họ ra ngoài một chuyến.
Rất nhanh, lại nghe một tiếng vang mở cửa vang lên ở một bên hành lang, ba người Vương Tang Du, Triệu An Quốc vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng.
"Quản lý Hạ."
"Tôi ở đây."
Câu đáp lại của Hạ Thiên Kỳ khiến ba người Vương Tang Du thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng nghi ngờ viết trên mặt bọn họ vẫn không tản đi.
"Đàn anh, không phải anh đã đi rồi sao? Vì sao lúc này lại trổ về? Là đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lúc này Triệu An Quốc ấp a ấp úng hỏi Hạ Thiên Kỳ một câu.
"Vừa rồi tôi đi vào một gian quán trọ giống nơi này như đúc, đồng thời còn thấy hai Vương Lão Tam một sống một chết trong quán trọ kia."
"Vương Lão Tam là ai? Chẳng lẽ là bà thím cho chúng ta thuê phòng kia?"
"Ừ, chính là bà ta, có điều bây giờ bà ta đã chết, thi thể nằm trong căn phòng nhỏ sau quầy lễ tân kia."
"Vậy hai Vương Lão Tam là chuyện gì xảy ra?"
Lúc này Đào Kim Sơn cũng hỏi một câu.
"Trước mắt tôi không có đầu mối nào liên quan đến chuyện này, các người không cần quá mức để ý, nhưng trải nghiệm vừa rồi lại khiến tôi nghi ngờ suy đoán trước đó của tôi, chân tướng có thể không phải là cả thôn đều bị vây trong trạng thái thời không hỗn loạn.
Có điều bây giờ tôi cũng không cách nào xác định, quay về vừa là để nghiệm chứng một chuyện, đồng thời cũng cảnh tỉnh các người, lúc ra vào nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng không được buông lỏng cảnh giác với người bên cạnh, bao gồm với tôi cũng vậy, các người có thể hiểu ý của tôi không?"
Ba người nghe xong đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, lại nghe Vương Tang Du hỏi không xác định:
"Quản lý Hạ cảm thấy là con quỷ kia có thể ngụy trang thành dáng vẻ của chúng ta, đánh lén ngược lại chúng ta sao?"
"Hoặc còn gay go hơn so với chuyện này, như những gì tôi vừa nói, tưởng là đã vào quán trọ, nhưng trên thực tế nơi đi vào chính là một dị không gian giống nơi này như đúc.
Dưới một trạng thái như vậy, nếu quỷ vật ngụy trang thành đang vẻ người ở ngay trong chúng ta tiếp cận các người, trong điều kiện quyết định là các người không biết chuyện, thì rất khó đề phòng.
Nên phải tránh khỏi những thứ này, chuyện phải làm nhất chính là giảm thiểu đi lại."
Ba người nghe xong đều gật đầu liên tục, trong lòng cũng cảm thấy may mắn vì quản lý của bọn họ là Hạ Thiên Kỳ, nếu không thì đổi thành Từ Thiên Hoa hoặc người nào khác, có lẽ mấy người bọn họ đây đã sớm trở thành tốt thí bị tiêu diệt hết.
"Cái đó... Tiền bối, anh còn phải đi sao?"
Lúc này Triệu An Quốc hỏi Hạ Thiên Kỳ một câu không xác định.
"Ừ, tôi cần phải nghiệm chứng suy đoán liên quan tới sự kiện này nhanh một chút, chỉ có sớm biết được chân tướng, chúng ta mới có thể giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất."
Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại ra hiệu bọn người Triệu An Quốc có thể đi về, sau đó, hắn cũng rời khỏi quán trọ, lần nữa tới nhà Lý Vưu.
Hơn 2 giờ sáng, Hạ Thiên Kỳ đẩy của chính trong sân nhà Lý Vưu ra, lặng lẽ vào trong sân.
Cửa chính trước sân không khóa, hiển nhiên Lý Vưu đặc biệt để cửa cho hắn. Sau khi Hạ Thiên Kỳ đi vào sân, hắn cũng không gấp gáp quay về, mà là định mở cửa phòng ngủ của Lý Vưu và vợ ông ta ra.
Nhưng mà chân trước hắn vừa mới đi vào, ngay sau đó trong phòng ngủ lại vọng ra một tiếng kêu thảm thiết.
Nghe âm thanh, tiếng kêu thảm thiết kia chính là tới từ Lý Vưu!
Hạ Thiên Kỳ thuấn đi một cái đi thẳng tới bên cửa phòng ngủ, trốn ở sau cửa nhìn vào trong phòng ngủ.
Lại thấy trong phòng ngủ, một người đưa lưng về phía hắn đang phanh thây tứ chi của Lý Vưu, vợ của Lý Vưu đã không thấy tung tích, trên giường có một bãi máu lớn, còn người kia sau khi xắt rời tứ chi của Lý Vưu, thì bắt đầu nhai với âm thanh cực lớn.
Hạ Thiên Kỳ ở sau cửa bị tiếng cắn xé vọng tới từ phòng ngủ làm cho da đầu tê dại một hồi, đang muốn vọt vào giải quyết thứ quỷ ăn thịt người kia, vào lúc này một chuỗi tiếng bước chân lại vang lên trong sân.
Hơn 2 giờ sáng, lẽ ra nhà Lý Vưu sẽ không có người tới mới đúng, Hạ Thiên Kỳ đoán không ra tiếng bước chân dồn dập kia rốt cuộc là người hay quỷ, trong lòng hắn có chút do dự, không biết vọt thẳng vào giết thứ quỷ bên trong, hay tạm thời tránh qua một bên quan sát kết quả, có điều lúc hắn đang do dự, ở bên cửa phòng, một âm thanh vô cùng lạnh lẽo vọng vào tai hắn.
"Người kia vẫn chưa về, bên kia ông làm thế nào rồi?"
Cái giọng nói này thật sự khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy kinh ngạc, không, có thể dùng kinh hãi mới chính xác hơn, vì chủ nhân của giọng nói này không phải người nào khác, chính là Lý Vưu bị phanh thây trong phòng ngủ kia!
Hạ Thiên Kỳ chưa từng trải qua chuyện khiến hắn cảm thấy da đầu tê dại như vậy, vì cái này cứ như một người đang hỏi sát thủ, rốt cuộc mình bị cắn đứt cổ mà chết, hay là bị chém đứt đầu mà chết.
Hắn không biết "người kia" trong miệng Lý Vưu có phải chỉ mình hay không, có điều thấy hắn trở về từ bên ngoài, cho nên hẳn không phải chỉ hắn mới đúng.
"Ta đã giết chết hai người bọn họ, còn bên ông thì sao?"
"Đều chết hết, ta xắt thi thể bà vợ của ông thành thịt nát! Ha ha ha ha ha ha!"
Lý Vưu nói xong lại cười ha hả cực kỳ chói tai, lúc nghe xong, hắn vô cùng thỏa mãn với kết quả này.
Nhưng càng nghe Hạ Thiên Kỳ càng thêm mơ hồ, đương nhiên trong lòng còn có một trận buồn nôn, vì hắn nghe được là ai đang ăn thi thể của Lý Vưu trong phòng ngủ.
Giọng nói kia, rõ ràng chính là bí thư thôn Tùy Kim Hỉ!
"Cái này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"Xem xét từ đoạn đối thoại của Lý Vưu và Tùy Kim Hỉ, hai người quả thực biến thái tới cực điểm, Lý Vưu đi giết Tùy Kim Hỉ và vợ ông ta, mà Tùy Kim Hỉ thì đi giết Lý Vưu và vợ của ông ta.
Trong lúc nhất thời Hạ Thiên Kỳ nghĩ không ra lý do gì, có điều nếu hai biến thái kia ở nơi này, vậy thì chỉ cần bắt bọn họ lại hỏi một chút, có lẽ mọi chuyện đều sẽ rõ ràng.