Ác Linh Quốc Gia

Chương 722

Dịch: Khả Phương | Biên: Hàn Phong Vũ

Bàn giao lại chuyện thành lập con đường nhận việc tư cho Diêu Trí, sau đó Hạ Thiên Kỳ lại làm cho Diêu Trí một mã thé tín dụng, về sau này hàng tháng hắn đều có thể đúng giờ bắt đầu gửi tiền lương cho gã, mặc dù Diêu Trí không hề biểu hiện ra rất quan tâm tới số tiền đó, nhưng nghĩ đến chỗ cần tiêu xài sau này chắc chắn là không thể thiếu, cho nên gã cũng không từ chối, yên tâm nhận điều kiện mà Hạ Thiên Kỳ đưa ra trước đó.

Chuyện này xong xuôi, trong lòng Hạ Thiên Kỳ ít nhiều gì cũng có phần thoải mái, vì là do Ngô Địch gánh vác, lén lút để cho bọn họ đến nơi, nên hắn cũng không dám giữ Triệu Tĩnh Thù bọn họ ở lại lâu, buộc lòng phải để cho bọn họ quay trở về càng sớm càng tốt.

Diêu Trí và Sở Mộng Kỳ ngược lại thì không hề gì, người trước là có việc cần phải hoàn thành, cũng không tình nguyện tiếp tục dính líu khi nhàn rỗi nữa, người sau rõ ràng là không muốn ở lại nơi mà chim cũng không buồn ị, đến ngay cả một chỗ rách nát cũng không có.

Huống chi Lãnh Nguyệt cũng chưa trở về, Hạ Thiên Kỳ sao có thể để ý tới cô, chuyện này càng làm cho Sở Mộng Kỳ cảm thấy đợi không còn ý nghĩa gì nữa.

Chỉ có điều Hạ Thiên Kỳ cũng có thể nhìn ra, Triệu Tĩnh Thù không muốn cứ như vậy quay về, có vài lần Triệu Tĩnh Thù muốn nói với hắn nhưng rồi lại thôi, giống như muốn tâm sự với hắn, nhưng ngại Sở Mộng Kỳ và Diêu Trí ở bên cạnh, nên không tiện mở lời.

"Bên ngoài không khí tốt như vậy, hai người các người cứ ở suốt trong nhà quả thực là phung phí của trời."

Triệu Tĩnh Thù là ngượng ngùng nhắc hai người Sở Mộng Kỳ đi ra ngoài, nhưng Hạ Thiên Kỳ thì không như vậy, nếu ở chỗ hắn thì sẽ không có chuyện không biết xấu hổ mà không tiện nói ra.

"Cái gì, muốn cho hai người chúng tôi đi ra ngoài, để cho ông và Tĩnh Tĩnh hai người được yên lặng tâm sự à?"

Sở Mộng Kỳ mặc dù là tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng chính là một người rất tinh tường, đảo mắt một cái đã lập tức đoán được Hạ Thiên Kỳ muốn làm gì.

"Đây là chuyện của người lớn, con nít đừng hỏi nhiều như vậy, nói cho cô biết, bây giờ sư huynh cô đang không có ở nhà, cảnh cáo cô đừng chọc vào tôi, bằng không thì tôi thế nào cũng hóa thành phóng đãng. Rồi làm thịt cô."

"Ông đúng là một tên thối tha vô lại, ban ngày ban mặt dám đùa giỡn lưu manh."

Sở Mộng Kỳ bĩu môi khó chịu, không biết có phải thật sự tin Hạ Thiên Kỳ làm như vậy hay cố tình tạo ra không gian riêng cho Triệu Tĩnh Thù, lúc này đi theo Diêu Trí đang có phần mông lung lần lượt ra khỏi nhà.

Trước khi đi, còn không quên nhìn Triệu Tĩnh Thù liếc mắt một cái xấu xa, ý vị thâm trường.

Thấy Diêu Trí và Sở Mộng Kỳ đều đi ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên giang rộng hai cánh tay, sau đó cố tình đưa cánh tay áo ngắn trên người hướng về phía trước xoay người, vẻ mặt đê tiện nhìn Sở Mộng Kỳ nói:

"Những người vướng bận đều đã đi hết rồi, hiện tại nơi này chỉ có hai người chúng ta, em là củi khô, anh là liệt hỏa, đến đây đi cưng!"

"Anh xéo đi, đừng có không biết tiết tháo như vậy."

Triệu Tĩnh Thù liếc Hạ Thiên Kỳ một cái trắng mắt, ít nhiều gì cũng có phần không được tự nhiên.

"Đùa giỡn thôi đừng cho là thật, cô hiểu rõ tôi mà, tôi chính là con người như vậy. Ha ha."

Hạ Thiên Kỳ nói xong thì cười lớn lên, thấy thế, Triệu Tĩnh Thù cũng cười cười bất đắc dĩ.

Trải qua một tràng cười, hai người cùng ngồi chung trên một chiếc giường, bầu không khí không hiểu vì sao lại trở nên lúng túng.

"Chuyện đó... Thiên Kỳ."

Triệu Tĩnh Thù cũng đã nhận ra cái bầu không khí xấu hổ này, cho nên gọi Hạ Thiên Kỳ một tiếng có phần không biết phải nói cái gì.

"Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Hạ Thiên Kỳ lấy ra một điếu thuốc, ngậm ngoài miệng rồi làm ra vẻ điềm tĩnh.

"Thật ra cũng không có việc gì, chỉ là muốn nói cho anh biết tôi và Mộng Kỳ luôn luôn tập luyện cùng nhau, khoảng cách của tôi với cấp bậc lệ quỷ cũng đã rất gần rồi, Mộc Tử Hi xem như là quản lý của tôi cũng rất quan tâm đến tôi, những ngày bình thường cũng có trao đổi với tôi một số chuyện về tăng cao sức mạnh.

Tóm lại... Tôi sẽ cố gắng, cố gắng để không bị anh và Lãnh Nguyệt bỏ xa."

"Ừ, chúng ta đều phải cố gắng, tôi bên này thật ra cũng không tồi, có Ngô Địch bao che, Lãnh thần cũng ở nơi này, cũng sẽ không có cái nguy hiểm nào cả, toàn bộ cứ chờ thêm trong quãng thời gian này, mấy người chúng ta đều tụ họp trở laị cùng nhau đi chơi đi."

Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại nhấc mông lên đi đến cạnh cửa, sau đó một tay nắm cửa phòng đang khép lại đẩy ra, cho ánh sáng chiếu vào trong.

"Vậy thì cứ như vậy đi, chúng ta hãy đi về trước, bằng không nếu để Ngô Địch biết thì lại khiến cô rước lấy phiền toái nữa."

"Được."

Đưa mắt nhìn thay ba người Triệu Tĩnh Thù rời đi, trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại có chút trống rỗng, hắn phát hiện ra không biết từ khi nào bản thân đã bắt đầu vô cùng sợ cô độc, vô cùng chán ghét thời gian bản thân ở một mình.

Bên cạnh bất kể là có Triệu Tĩnh Thù, có Lãnh Nguyệt, hay cho dù là có Sở Mộng Kỳ ở đó, cũng không hề làm hắn cảm giác được cô độc.

Có lẽ chính vì những người mất đi quá nhiều, mới khiến cho hắn quý trọng gấp đôi quãng thời gian ở cùng với nhau.

"Ai, cố gắng, phấn đấu, nhắm về phía đỉnh cao nhân sinh!"

Hạ Thiên Kỳ đứng ở cạnh cửa, nhìn về phía sân trong không có một bóng người mà lớn tiếng hô lên.

- ---

Ngồi vào trong xe, Triệu Tĩnh Thù vừa muốn khởi động xe, lại thấy Sở Mộng Kỳ nhấc thân mình qua ngồi bên cạnh rồi cười xấu xa:

"Tĩnh Tĩnh, cô nói thật với tôi đi, vừa nãy có phải đã làm chuyện xấu xa với tên thối vô lại kia hay không? Có không vậy cưng, hay là... Cô hiểu mà."

"Nhích qua một bên đi, con gấu nhỏ như cô sao lại có suy nghĩ gian tà như vậy, cô gái bất lương."

"Cô thật đúng là nói đúng rồi, tôi chính là thiếu nữ bất lương, cho nên nhanh chóng khai báo ra sự thật một chút, cuối cùng là có làm chuyện gì xấu xa hay không."

"Là cô có tư tưởng không trong sáng thôi, tôi và Thiên Kỳ chỉ là hàn huyên vài câu đơn thuần."

"Thật sao? Tên thối vô lại kia không hề động tay động chân gì với cô?"

"Cô đây càng nói càng không đáng tin, Thiên Kỳ nhìn qua mặc dù là không đứng đắn, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì, có phải trên thực tế lại càng không đứng đắn hay không? Tôi nói cho cô biết hắn ta rất háo sắc, tôi đã từng bắt gặp, hắn từng nhìn chăm chăm vào ngực cô, lần trước chị Lương đến đây, hắn ta cũng là nhìn chằm chằm vào bộ ngực của chị Lương, chỉ còn kém chút nữa là chảy nước miếng."

"Ha ha, có phải cũng đã từng nhìn trộn của cô hay không? Bọn đàn ông đều như vậy cả."

"Không có đâu, sư huynh của tôi sẽ không như vậy."

"Điều quan trọng ở đây, sư huynh của cô mới là không bình thường. Được rồi, không tán dóc với cô chủ đề vô dụng này nữa, chúng ta quay về đi tìm một quán lẩu ăn một bữa đi, muốn ăn lẩu."

Sau khi triệu tĩnh thủ với với Sở Mộng Kỳ xong, nhất thời nghĩ đến Diêu Trí vẫn còn đang ngồi ở phía sau, cũng quay đầu lại hỏi gã một câu:

"Diêu tiên sinh cũng đi cùng đi, chúng ta đều là người một nhà, anh cũng không cần cảm thấy ngại cái gì cả."

"Tôi..."

"Quyết định như vậy đi."

Không đợi Diêu Trí từ chối, Triệu Tĩnh Thù trực tiếp thay Diêu Trí đáp ứng, sau đó nhanh chóng lái xe rời đi cực nhanh.

- ---

Một mình Hạ Thiên Kỳ ở chỗ của Ngô Địch chờ đợi trong thời gian tròn ba ngày, Lãnh Nguyệt mới quay về từ giữa nhiệm vụ, trong ba ngày này, Hạ Thiên Kỳ một mực tập luyện cường độ cực cao ở sau núi, gần như mỗi ngày đều mệt đến mức cái thắt lưng của mình không duỗi thẳng ra nổi.

Thậm chí có một lần hắn mệt đến mức phải ngủ lại ở sau núi một đêm, mấy ngày này hắn tập luyện chủ yếu chính là phát huy quỷ thuật, bởi vì tốc độ phát huy quỷ thuật của hắn thật sự quá chậm, nếu không thể trau dồi thuần thục, như vậy có lẽ mặc cho là ai cũng có thể ngắt ngang giữa chừng.

Khoảng thời gian ba ngày này mặc dù rất ngắn, nhưng khi đang dưới cường độ cao cũng có hiệu quả lần đầu, tốc độ thi thuật của Hạ Thiên Kỳ lần đầu tiên nhanh bằng quãng thời gian một phần ba, đã là có tiến bộ rõ ràng.

Mà trong trong nhiệm vụ lần trước hắn đạt được 22 điểm vinh dự, cũng đã bị hắn dùng trong 【 Ác Quỷ Cường Hóa 】 cùng trên【 Áp chế ác linh】, tăng【 Ác Quỷ Cường Hóa 】lên đến 3 cấp, 【 Áp chế ác linh】 tăng lên tới 8 cấp.
Bình Luận (0)
Comment