Ác Linh Quốc Gia

Chương 743

Dịch: Hàn Phong Vũ

"Vậy anh nói chúng ta có thể làm gì, lẽ nào chỉ có thể ở lại đây chờ chết sao?"

Mấy phụ nữ nói xong cũng sợ hãi bật khóc, bị mấy người này ảnh hưởng, mấy người vốn còn ôm hy vọng này cũng theo đó biến thành bộ mặt như đưa đám, không ngừng than thở với sắc mặt khó coi.

"Chúng ta đã chạy ra ngoài rất nhiều lần, sự thật chứng minh bây giờ bệnh viện này vốn chỉ có tới mà không có lui, chuyện không ra được đã trở thành sự thật. Nếu đã như vậy, chẳng bằng chúng ta tiết kiệm chút hơi sức, tới canteen tìm một ít thức ăn để làm đồ dự phòng, dù sao ai cũng không biết chúng ta sẽ bị nhốt nơi này bao lâu.

Nhưng có thể đoán trước một phần, theo người bên ngoài vào khám bệnh, người tới thăm càng ngày càng nhiều, hoàn cảnh lớn trong bệnh viện sẽ ngày càng hỗn loạn, cho nên chúng ta nên sớm chuẩn bị là tuyệt đối không sai."

"Hoàng Tử Tường, có phải anh đọc nhiều tiểu thuyết tận thế rồi hay không, bây giờ chúng ta không nghĩ cách làm sao chạy đi, trái lại còn đi tới canteen tìm thức ăn, đầu óc của tên nhóc cậu không bị bệnh chứ, nói còn rất rõ ràng nữa."

Nhìn người đàn ông trung niên châm chọc mình, Hoàng Tử Tường chỉ cười một tiếng không để bụng, thuận miệng nói:

"Tôi chỉ cho các người một đề nghị, các người có nghe hay không là chuyện của các người, dù sao tôi cũng sẽ tới cateen."

"Đừng tin chuyện hoang đường của anh ta, nói mấy thứ kia một chút cũng không đáng tin. Lát nữa chúng ta thử thêm một lần, tôi cũng không tin sẽ vẫn không ra được."

Lời của người đàn ông trung niên này có người tin, cũng có người không tin, cuối cùng tập thể nhỏ bảy người này bị chia thành hai nhóm, một nhóm đi theo người đàn ông trung niên kia, chủ yếu lấy chạy đi làm mục đích, một phần khác thì tiếp nhận đệ nghị của Hoàng Tử Tường, quyết định cân nhắc tới kết quả xấu nhất.

Hai nhóm người mỗi bên đi một ngã trong hành lang lầu một, người đàn ông trung niên tên Ninh Thư Uyển, là một hộ sĩ của khoa phụ sản, mà ba người cùng đi theo hắn ta đều là người có quan hệ không tồi lúc bình thường.

Ngoài người đàn ông trước đó khóc sướt mướt kia ra, hai người khác đều là y tá nữ khoảng ba mươi tuổi.

Bốn người đi dọc theo hành lang tới cạnh cửa tòa nhà khám bệnh, nhưng ngay lúc này, một y tá nữ trong số đó đột nhiên kêu một tiếng đau đớn, cái này cũng dọa Ninh Thư Uyển giật mình hoảng sợ, vội vàng quay đầu tên tiếng hỏi:

"Có phải cô muốn hù chết tôi không, gì vậy?"

"Đau bụng... Như kim châm, rất đau..."

Y tá kia ôm bụng ngồi xổm trên sàn, rất nhanh, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch.

Y tá kia bị đau tới nói không ra lời, thân thể không ngừng run rẩy, một y tá khác thấy cô ta đau thành như vậy, nhanh chúng nói với Ninh Thư Uyển:

"Bác sĩ Ninh, anh mau xem xem Tiểu Quyên cô ấy làm sao vậy?"

"Sao sớm không đau muộn không đau, cứ lựa ngay lúc này mà đau, cô thật là muốn chết!"

Ninh Thư Uyển lẩm bẩm một câu có chút ác cảm, nhưng vẫn ngồi xổm xuống hỏi y tá kia:

"Là đau bụng hay đau dạ dày? Cụ thể là ở đâu?"

"Là chỗ này."

Y tá nữ chỉ chỉ phần dạ dày của mình, Ninh Thư Uyển đưa tay lên ấn nhẹ một cái, không kịp chờ xem ra nguyên nhân, y tá nữ kia đã bắt đầu nôn mửa không thể khống chế.

Hai cánh tay cô ta vốn đặt trên bụng kia, ngay lúc này móc miệng cô ta, tiếp theo, lại thấy từng sợi từng sợi tóc dài bị cô ta lôi ra khỏi cuống họng.

Ngay lúc y tá nữ kia phun đồ ra, cái này cũng khiến Ninh Thư Uyển và hai người khác nhìn thấy dâng lên một trận buồn nôn.

"Sao trong miệng cô lại có nhiều tóc vậy chứ!?"

Vấn đề Ninh Thư Uyển đưa ra, y tá nữ kia đã không cách nào trả lời, vì miệng cô ta mở vô cùng lớn, ngoài nôn mửa ra, không biết có phải bị tóc kẹt trong cuống họng hay không, nên cứ ho khan không nói.

Cô ta ho khan mấy tiếng, trong mũi, trong hốc mắt, cũng bắt đầu ứa ra máu.

Thấy một màn này, Ninh Thư Uyển nhất thời có chút luống cuống, vội vàng đi tới giúp nữ y tá kia lôi tóc trong cổ họng ra ngoài.

Nhưng thử kéo, hắn càng phát hiện đó không phải vấn đề do tóc, vì ở một chỗ khác của tóc rõ ràng nối liền với thứ vật cứng gì đó, chính là vật cứng này cắm trong cuống họng của nữ y tá kia.

"Không được, hoàn toàn không kéo ra được."

Ninh Thư Uyển thử liên tục vài lần, hắn ta lại buông bỏ lắc đầu.

Còn y tá nữ kia, lúc này đã trợn trắng mắt.

"Anh mau cứu cô ấy đi..."

Mắt thấy y tá nữ kia sắp bị nôn ra tóc tới chết, một y tá khác không ngừng rơi nước mắt, còn người trung niên nhát gan kia lúc này cũng hoàn toàn bị dọa sợ tới mức ngây ngẩn cả người.

"Tôi không phải bác sĩ tai mũi họng, về một vài tình hình không biết rõ, hơn nữa hiện tại cũng không cách nào kiểm tra."

Ninh Thư Uyển cũng không muốn thấy chết không cứu, nhưng vấn đề là bây giờ hắn ta hoàn toàn không có năng lực cứu người kia, huống chi người y tá kia đã co quắp toàn thân, hai mắt trợn lớn như một con cá chết.

Cuối cùng, ba người vẫn nhìn người y tá kia vẫn bị thứ không rõ kẹt trong cuống họng tới chết.

"Chúng ta đi thôi." Ninh Thư Uyển khó chịu một hồi, sau đó lại lần nữa tỉnh táo lại, quay lại nói với hai người kia.

"Vì sao chúng ta không cứu cô ấy... Đây không phải chỗ cứu người sao..."

Quan hệ của hai y tá hiển nhiên rất tốt, cho nên một người chết đi, một người khác tức khắc rất đau buồn, hoàn toàn không chịu đứng dậy khỏi thi thể kia.

Ninh Thư Uyển cũng không biết nên nói gì, dù sao một người còn sống sờ sờ đột nhiên chết yểu trước mắt, trong lòng hắn không có chấn động là không thể.

Ngoài ra hắn cũng rất nghi ngờ, trước đó y tá kia rõ ràng rất khỏe mạnh, vì sao đột nhiên chết đi?

Ngay khi Ninh Thư Uyển muốn khuyên thêm vào câu nữa, người trung niên nhát gan kia cũng đột nhiên đau đớn ngã trên sàn, sau đó bắt đầu kêu to cào cào da trong người, cởi bỏ quần áo của mình.

"Ngứa... Ngứa chết tôi..."

"Hoàng Sơn!"

Ninh Thư Uyển kêu người trung niên kia một tiếng, thế nhưng người này vẫn liều mạng cào, rất nhanh đã cào khuôn mặt của mình tới mức máu tươi đầm đìa.

Quần áo trên người cũng hoàn toàn bị hắn kéo xuống, tiếp theo, Ninh Thư Uyển lại thấy một màn làm da đầu hắn tê dại, chỉ thấy trong lỗ chân lông trên người người này, bắt đầu mọc ra móng tay màu xám tro với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Gần như trong chớp mắt, những thứ móng tay này lại bắt đầu lớn lên tới độ dài của một ngón tay, đâm toàn thân người đàn ông kia thành cái sàng, biến thành một người máu.

"Không bình thường! Nơi này không bình thường, chúng ta rời đi nhanh một chút!"

Ninh Thư Uyển kêu một tiếng quái dị, lại muốn lôi kéo y tá nữ còn đang khóc kia chạy trốn, thế nhưng y tá này lại hoàn toàn bị bộ dạng của người đàn ông trung niên kia dọa sợ, chỉ ngơ ngác quỵ ngồi trên sàn.

Ninh Thư Uyển thấy cô ta không có phản ứng, lại tự một mình mình hoảng hốt trốn ra khỏi hành lang.

Bên này hắn vừa mới ra khỏi hành lang, phía sau, một tiếng thét chói tai thảm thiết vọng tới như một trận âm phong, dọa hắn sợ tới mức dưới chân hắn lảo đảo một cái, suýt nữa ngã ngồi trên đất.

- ---

Trong bãi đậu xe ngoài tòa nhà khám bệnh, Hạ Thiên Kỳ thấy bên ngoài càng ngày càng hỗn loạn, trong lòng rốt cuộc có suy nghĩ đổi lại chỗ trốn.

Kỳ đóng băng còn lại không tới hai tiếng, lúc này không chỉ người trong tòa nhà khám bệnh trốn ra ngoài, ngay cả người già yếu bệnh tật trong khu nội trú cũng liều mạng chạy ra ngoài.

Mặc dù hắn và Lãnh Nguyệt muốn ngăn cản những người lái xe chạy trốn kia, thế nhưng vẫn có không ít người yếu bị đoàn người khổng lồ chen lấn giẫm đạp.

Rất nhiều người bị giẫm đạp trên mặt đất mà chết, chen chúc muốn trốn ra ngoải bệnh viện, mặc dù trong đó có rất nhiều người thất bại không chỉ một lần.

"Người bên này đã càng ngày càng nhiều, bây giờ chúng ta tới canteen bên kia ở lại một chút."

Sau khi suy tính trong lòng, Hạ Thiên Kỳ quay về phía Lãnh Nguyệt đứng cách đó không xa nói.
Bình Luận (0)
Comment