Dịch: Hàn Phong Vũ
"Chết tiệt!"
Hạ Thiên Kỳ chợt dừng thân thể, ngoài miệng tức giận mắng một câu.
Trong quá trình, một khuôn mặt người đủ khiến người khác sợ hãi chậm rãi nhô ra khỏi vũng máu có chút gay mũi.
Đó là một khuôn mặt phụ nữ, chỉ là khuôn mặt này giống như do vô số mảnh máu thịt may vá lại cùng nhau, phía trên còn có thể thấy vô số vết may.
Người phụ nữ kia chỉ có khuôn mặt như ẩn như hiện trong máu, nhìn qua nó giống như nằm trên bậc cửa sổ, chỉ có một cái đầu nhìn xuống dưới, còn thân thể của nó, có lẽ còn đang trong đống máu chưa hiện ra rõ ràng.
Lúc này kỳ đóng băng trên đồng hồ vinh dự hoàn toàn quay về số không rồi biến mất, Hạ Thiên Kỳ lần nữa cảm nhận được quỷ khí đầy tràn trong thân thể, nhưng dù vậy, hai người hắn và Lãnh Nguyệt chống lại một con ác quỷ, cũng vẫn không có tới một chút phần thắng.
Có lẽ là cảm thấy trên người Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt xảy ra thay đổi, cặp mắt màu tím của con ác quỷ kia dần híp thành một đường thẳng, sau đó, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy không gian bốn phía bắt đầu rung động kịch liệt, nhìn lại ác quỷ trước mặt, dột nhiên biến thành một cơn sông máu cuồn cuộn ập tới.
"Phong!"
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ tiến vào trạng thái quỷ anh không chút nghĩ ngợi, bên kia Lãnh Nguyệt đã hành động trước một bước, từng tấm chú phù tàn ra ánh sáng vàng di động qua lại va chạm nhau trên không trung, tiếp theo hình thành một chữ "phong" lóe lên ánh sáng vàng, dán thẳng lên sông máu.
Sông máu vốn lao nhanh trong nháy mắt yên tĩnh lại, nhưng cái yên tĩnh này chỉ kéo dài vẻn vẹn chốc lát, phong chú thuật pháp Lãnh Nguyệt vừa mới thi triển lại biến thành một đám khói đen, sông máu lại lần nữa mang theo trận trận tiếng quỷ kêu ập thẳng về phía bọn họ.
"Tôi ngăn cản nó, anh chạy mau!"
Đối mặt với sông máu ào ào ập tới, Lãnh Nguyệt cũng không có chút ý định thối lui nào, sau khi nhắc nhở Hạ Thiên Kỳ một câu, anh ta lại lần nữa bắt đầu thi pháp, không bao lâu, một thanh trường kiếm màu đen được anh ta nắm trong tay.
"Đùa cái gì! Muốn đi thì cùng đi!"
Hạ Thiên Kỳ đương nhiên sẽ không bỏ lại Lãnh Nguyệt chạy trốn một mình, huống chi, thứ bọn họ đối mặt chính là một con ác quỷ, hoàn toàn không phải thứ mà một người có thể đơn độc đối phó.
Thực lực của Lãnh Nguyệt rất mạnh thì hắn biết, thế nhưng có mạnh hơn nữa tuyệt đối sẽ không mạnh hơn so với ác quỷ, huống chi nếu chỉ so phòng ngự, so với hắn thì Lãnh Nguyệt thật sự là không nhất định có thể chống lại.
Khô lâu quỷ giáp trong thân thể nổi lên, lập tức hoàn toàn bao bọc cả người bên trong, chỉ lộ ra một đôi mắt phủ đầy màu đỏ tía, nhìn chằm chằm sông máu lao nhanh tới.
Thấy Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không có ý định rời đi, Lãnh Nguyệt cũng không nói nhảm nữa, lúc này đối mặt sông máu dâng lên thật cao, một tay liên tiếp đánh ra chỉ quyết lặp đi lặp lại, tiếp theo vung trường kiếm trong tay lên, hàn quang trong mắt ánh lên, chém ra một lưỡi kiếm phong lạnh như hàn băng.
"Băng phong chú!"
Một kiếm hạ xuống, không gian trước mắt thoáng chốc hóa thành một điểm màu trắng, hai bên hành lang đóng băng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, trong nháy mắt kéo dài tới mười mấy thước, sông máu vòng vẫy trong đóng băng đi về phía trước, cuối cùng tạo thành vô số đường băng màu đỏ, như hoa bỉ ngạn nở rộ, kéo dài khắp xung quanh.
Mặc dù ngăn sông máu lại, thế nhưng nhìn qua Lãnh Nguyệt lại hoàn toàn không có tới một chút vẻ mặt vui mừng nào, trái lại còn trở nên càng thêm nghiêm trọng.
Mấy giọt máu rơi từ trên xuống, Lãnh Nguyệt ngửa đầu nhìn lên trên, lại thấy một vòng xoáy to lớn màu đỏ không biết xuất hiện từ lúc nào, ngay sau đó, vòng xoáy màu đỏ kia biến thành một khuôn mặt phụ nữ.
Hai tròng mắt của phụ nữ kia không ngừng lay động, lần nữa hóa thành một thác nước màu máu, mang theo âm thanh quỷ kêu trong nháy mắt rơi xuống.
Lãnh Nguyệt lần nữa chém ra một đường kiếm quang băng phong, thế nhưng kiếm quang hạ xuống, lại không cách nào ngăn cản thác nước đang rơi xuống.
Lần nữa lấy một xấp chú phù trong lồng ngực ra, Lãnh Nguyệt cố gắng ném thẳng lên cao.
"Lào xào lào xào!"
Chú phù rời khỏi tay, hình thành một lớp bảo hộ to lớn trên đầu Lãnh Nguyệt nhanh như chớp.
Hung hăng cắm trường kiếm màu đen trong tay trên mặt đất, hai tay Lãnh Nguyệt không ngừng thay đổi, nhanh đến gần như mắt thường khó thấy được, khí chất anh ta vốn lạnh như băng lúc này cũng xảy ra thay đổi to lớn, toàn thân tràn ra một luồng sáng màu xanh lục nhàn nhạt.
Lúc này thác nước màu máu ầm ầm hạ xuống, thân thể Lãnh Nguyệt rõ ràng ngừng một lúc, có điều rất nhanh anh ta lại khôi phục như cũ, trong mắt bắn ra hai tia sáng màu xanh lục, lần nữa rút trường kiếm màu đen lên, chém thẳng tới thác nước màu máu.
"Thanh trọc trảm!"
Một kiếm chém tới, chú phù chặn dưới thác nước trước đó trong nháy mắt bộc phát ra một mảnh ánh sàng màu xanh lục, trên không trung hình thành một cái hồ lô to lớn, hấp thu một lượng lớn máu đổ từ trên trời xuống.
Lãnh Nguyệt vẫn cật lực suy trì tư thế, nhưng hồ lô xanh lục hấp thu máu giữa không trung kia theo thời gian biến thành một mảnh màu đỏ, mãi đến khi hoàn toàn xảy ra tan vỡ, thác máu lại lần nữa đổ ập xuống.
Lãnh Nguyệt khó ngăn cản thêm nữa, dưới chân cố gắng giẫm một cái lại định dứt ra chạy trốn, nhưng khiến sắc mặt anh ta đại biến chính là, thân thể anh ta lúc nào rốt cuộc hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ có thể trơ mắt nhìn thác máu đổ xuống, hoàn toàn nuốt chửng mình.
"Lãnh Nguyệt!"
Hạ Thiên Kỳ thấy Lãnh Nguyệt bên kia không ổn, tức khắc thi triển ra thuấn di muốn thực hện cứu Lãnh Nguyệt, thế nhưng lúc này hắn thuấn di gặp phải lực cản to lớn, chì vừa mới di động không tới nửa thước, lúc hắn hiện thân ra, Lãnh Nguyệt đã hoàn toàn bị thác máu che mất.
Thác máu rơi xuống, bắn ra tung tóe khắp nơi, trong đó có vô số oan hồn giãy giụa, gầm thét trong dòng dòng máu bắn tung tóe đánh úp về phía Lãnh Nguyệt khó mà di chuyển.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ nóng như lửa đốt, thuấn di không cách nào thi triển như bình thường hiển nhiên đã chịu ảnh hưởng từ quỷ vực của ác quỷ, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể dựa vào tốc độ của mình đi cứu Lãnh Nguyệt.
Cùng lúc đó, sông máu bị Lãnh Nguyệt đóng băng trước đó lúc này cũng phá niêm phong ra, thừa dịp Hạ Thiên Kỳ không kịp đề phòng mà vọt đi rất xa.
Sông máu bao gồm cả vô số oan hồn tồn tại trong thác máu, những oan hồn này giống như mạng nhện, mặc dù sức tấn công không mạnh, nhưng lại vô cùng bám người, Lãnh Nguyệt bị vây một chốc lát, toàn thân từ trên xuống dưới đã tràn đầy thương tích.
"Cút!"
Hạ Thiên Kỳ có khô lâu quỷ giáp hộ thể, tự nhiên không sợ mấy oan hồn này quấy rối, hắn gầm lên giận dữ một tiếng, hóa thành trận trận sóng âm, trực tiếp đánh vỡ tan tành oan hồn vây quanh hắn.
Vùng vẫy bơi mấy cái trong sông máu, Hạ Thiên Kỳ lại đi tới bên cạnh Lãnh Nguyệt, kết quả khiến hắn cực kỳ sợ hãi chính là, không biết tứ chi của Lãnh Nguyệt đã biến mất trong sông máu từ lúc nào!
Hạ Thiên Kỳ vội vàng móc ra một chai nước thuốc khôi phục trong người cho Lãnh Nguyệt uống không chút nghĩ ngợi, sau đó cõng Lãnh Nguyệt lên vai, định chạy ra khỏi tòa nhà khám bệnh rồi lại tính.
Nhưng vào lúc này, một cái móng tay màu xám trắng lại đột nhiên xuất hiện trong sông máu, tiếp theo hung hăng đâm vào trong quỷ giáp của hắn.
Hạ Thiên Kỳ đau đớn kêu lên một tiếng, thế nhưng vẫn kiên trì không buông Lãnh Nguyệt ra, quỷ giáp bị phá vỡ, nhưng may mà thương tích của hắn không nặng.
Thế nhưng ác quỷ ỷ vào có quỷ vực, hoàn toàn như du hồn, xem hắn như bia ngắm mặc sức tấn công.
Hạ Thiên Kỳ biết không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, vì bọn họ vốn cũng không phải đối thủ của ác quỷ kia, sở dĩ hắn còn sống, nói trắng ra chính là dựa vào sức phòng ngự của quỷ giáp, có thể ngăn chặn sát ý trong sông máu này.
Nếu không, chắc chắn đã sớm như Lãnh Nguyệt, bị xắt thành thịt vụn.
Nghĩ như vậy, mắt Hạ Thiên Kỳ lộ ra ánh sáng hung ác, đôi mắt màu đỏ tía trong nháy mắt bộc phát ra ánh sáng màu tím, màu đỏ vốn có đột nhiên bị giảm bớt, gần như hoàn toàn biến mất.
Tiếp theo, trong thân thể hắn bộc phát ra một mảnh ánh sáng lờ mờ đen đỏ lẫn lộn, hình thành một vòng sáng khếch tán ra bốn phía.
Nguy cơ trước mắt, Hạ Thiên Kỳ cũng phòng ra quỷ vực không đầy đủ của hắn.