Ác Linh Quốc Gia

Chương 772

Dịch: Hàn Phong Vũ​

Trong nháy mắt ngọn đèn sáng lên, Trần Nhược Tường tức khắc ngậm miệng lại có chút khó mà tin được, tiếp theo ngẩng đầu lên, quay đầu cẩn thận đánh giá cảnh tượng trước mắt hắn.

Nhìn qua nơi này giống như một căn hộ gia định bình thường, gạch men trắng, rèm cửa màu vàng sẫm, và ghế sopha cũ cách hắn không xa.

Khi xác định mình vào trong một căn hộ ma, tim Trần Nhược Tường vừa mới ổn định một chút, tức khắc bắt đầu co quắp kịch liệt.

Vì không lúc nào hắn có thể đi vào trong một căn hộ như vậy.

Lúc đó hắn mở mắt như mù, luống cuống không biết đường trong bóng tối, có thể vô tình đi vào nơi này, lại nói rõ cửa phòng của căn hộ này lúc đó là mở, nhưng vì sao cửa căn hộ của mấy tầng lầu khác đều đóng, chỉ có cửa căn hộ này mở ra chứ?

Hiển nhiên là từng có thứ gì đi ra ngoài, hoặc là nói, là cái thứ kia cố tình cho mình đi vào.

Đương nhiên, đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc hắn vừa đi vào, trong phòng vẫn là bóng tối đưa tay không thấy năm ngón, thế nhưng vừa rồi đã có người mở đèn điện trong phòng lên.

Hiển nhiên... Trừ hắn ra, còn có người nào, hoặc thứ quỷ gì cũng ở trong căn hộ này!

Hoặc là, thứ đó đang trốn sau đó, hung ác nhe nanh dòm ngó hắn!

"Thật xin lỗi, quấy rầy các vị nghỉ ngơi, tôi dập đầu cho các vị, xin các vị bỏ qua cho tôi."

Trần Nhược Tường bị dọa tới người ra đầy mổ hôi lạnh, một bên vừa lết tới cạnh cửa, một bên vừa dập đầu "bộp bộp" trên đất.

Dập đầu hơn mười cái liên tục, Trần Nhược Tường mới chật vật đứng lên trên mặt đất, sau đó muốn chạy ra khỏi căn hộ ma này. Thế nhưng đang trong lúc hắn đi tới cạnh cửa, ở góc hơi nghiêng một bên, trong phòng bếp tràn đầy bóng tối, có một người phụ nữ âm u đi ra.

Người phụ nữ này mặt mũi hiền lành, biểu tình trên mặt mang theo mờ mịt, mặc dù không hung thần ác sát như trong tưởng tượng của Trần Nhược Tường, thế nhưng trong căn hộ ma này nhất định là quỷ không phải người, cho nên hắn tức khắc lại bị dọa đến kêu to lên.

Hai tay không ngừng dùng sức kéo mạnh cửa, nhưng cửa phòng lại như bị hàn kín bên ngoài, không cần biết hắn kéo thế nào cũng không thể mở ra được.

Mà đang trong lúc Trần Nhược Tường muốn mở cửa chạy đi, người phụ nữ kia đã im lẵng đi tới sau lưng Trần Nhược Tường.

Trần Nhược Tường trong lòng có cảm giác quay đầu lại, khuôn mặt trắng bệch của người phụ nữ gần như dán lên mặt của hắn.

"A!"

Trần Nhược Tường bị dọa đến mức co quắp ngồi trên mặt đất, khóc van nói:

"Van xin cô bỏ qua cho tôi... Tôi sai rồi... Sau này tôi sẽ không bao giờ vào nữa... Van xin cô..."

"Con làm gì vậy? Đứng lên nhanh một chút."

Người phụ nữ có vẻ vô cùng hoang mang với biểu hiện cầu khẩn của Trần Nhược Tường, tiếp theo cầm cánh tay của hắn đỡ lên.

Trần Nhược Tường có chút mờ mịt, vì hắn cũng cảm thấy dáng vẻ người phụ nữ này không giống muốn làm hại hắn, đang trong lúc hắn còn muốn nói điều gì, người phụ nữ đột nhiên nói với hắn:

"Đói bụng không? Mẹ làm cho con ít đồ ăn."

"Tôi không đói bụng, tôi có thể rời khỏi nơi này không? Tôi muốn về nhà!"

Trần Nhược Tường liên tục lắc đầu, thế nhưng người phụ nữ lại như không nghe thấy, xoay người lại đi vào phòng bếp hoàn toàn không thấy ánh sáng, chỉ để lại một mình Trần Nhược Tường nghẹn ngào đứng cạnh cửa.

Mặc dù biểu hiện của phụ nữ rất khác thường, thế nhưng Trần Nhược Tường lại không có chút cảm giác bản thân mình đã an toàn, lại lần nữa liều mạng kéo cánh cửa di chuyển, thế nhưng mãi đến khi hắn dùng hết sức, cũng không thể nào mở cửa phòng ra.

Thở hổn hển dựa vào cạnh cửa, rốt cuộc Trần Nhược Tường tin chắc một chuyện, đó chính là bằng sức lực của mình hoàn toàn không cách nào chạy đi, người có thể thả mình chạy đi, cũng chỉ có phụ nữ kỳ quái kia.

Không, có thể xưng là nữ quỷ kỳ quái kia càng thích hợp hơn.

Trong phòng bếp bị bóng tối bao phủ, Trần Nhược Tường không dám đi vào trong, đứng ở bên ngoài cũng không thấy rõ cảnh tượng bên trong, chỉ có thể nghe được tiếng chặt chém chói tai của người phụ nữ vọng ra ngài, vừa như xắt thịt, hoặc như đang chặt xương.

Mỗi một lần vang lên, đều khiến sắc mặt của hắn nhìn qua càng thêm trắng bệch mấy phần.

Trần Nhược Tường dán trên cửa một cử động cũng không dám, bây giờ ngoài trong lòng tràn đầy sợ hãi ra, hắn chỉ còn lại tâm tình hối hận.

Hắn thật sự không nên đi vào nơi này, thật sự phải nghe theo lời cảnh cáo của Giải Thuần Lai, thật sự lúc đó nên đồng ý theo Hứa Mộc Dao cùng nhau rời đi, đáng tiếc là, mấy loại đề nghị chính xác nói trên này, bất kể loại nào hắn cũng không nghe.

Hoặc hắn của hiện tại, cũng giống như Lưu Long đi vào lúc đó, cũng tràn đầy ân hận, cũng muốn liều mạng chạy khỏi nơi này, nhưng kết quả cuối cùng cũng bị giết chết ở đây như Lưu Long.

Nhưng cũng chỉ có Đào Cảnh Thụy và Giải Thuần Lai biết rõ chân tướng, dưới góc nhìn bên ngoài, Lưu Long là thuộc về mất tích, mặc dù cảnh sát có điều tra, có tìm kiếm, nhưng theo thời gian trôi qua thi thể vẫn trì hoản không thấy, cuối cùng ngay cả sống hay chết cũng không có được một kết luận xác định.

"Vì sao lại như vậy... Tôi không muốn chết..."

Trần Nhược Tường sợ kết quả của mình sẽ trở nên như Lưu Long, cái này cũng khiến tâm tình hắn hoàn toàn sụp đổ, gào khóc khàn cả giọng.

Trong phòng bếp, người phụ nữ bưng một bát canh xương lớn, chậm rãi đi ra ngoài.

Cảm giác người phụ nữ xuất hiện, mặt Trần Nhược Tường tức khắc lộ vẻ sợ hãi ngậm miệng lại, chỉ còn nước mắt đang chảy xuống không thể khống chế.

"Tới đây, mẹ nấu canh xương cho con, con lại uống chút đi."

"Mẹ?"

Trần Nhược Tường lẩm bẩm nhìn người phụ nữ ngồi trước bàn ăn cười tủm tỉm nhìn hắn, trong lòng vô tình hiện ra chút ngọn lửa hy vọng.

"Đứa nhỏ ngốc, con làm sao vậy, mau tới đây, mẹ biết con thích uống canh xương nhất."

Người phụ nữ lần nữa kêu Trần Nhược Tường một tiếng.

Trần Nhược Tường cảm thấy chắc là người phụ nữ kia xem hắn thành như con mình, mặc dù loại tình hình này khiến hắn rất khó lý giải, nhưng ít nhất nói rõ nữ quỷ sẽ không dễ dàng tổn thương tới mình.

Nói cách khác, chỉ cần hắn thuyết phục được nữ quỷ, thì sẽ có cơ hội chạy khỏi quỷ lầu này.

Nghĩ tới đây, Trần Nhược Tường vội vàng lau nước mắt một cái, rất sợ nữ quỷ phát hiện ra mình không phải con trai nó, sẽ giận dữ giết chết hắn.

Mặc dù trong lòng có đủ loại kinh hoảng, đủ loại không tình nguyện, nhưng Trần Nhược Tường vẫn cố nén kéo bước chân nặng nề đi chuyển, từng bước từng bước đi tới trước bàn, tiếp theo đặt mông ngồi xuống.

"Đây, uống đi."

Người phụ nữ dùng thìa múc ra một chén nhỏ, đặt trước mặt Trần Nhược Tường, Trần Nhược Tường do dự một chút, lại hai tay phát run cầm lấy chén nhỏ, cũng không quan tâm canh nóng hay không nóng, một ngụm rót hết vào miệng.

Như thể đang uống thuốc độc, một ngụm uống sạch canh trong chén nhỏ, Trần Nhược Tường cũng không cảm giác được canh này có tư vị gì.

"Mẹ, lát nữa con muốn xuống lầu mua ít đồ, được không?"

Sau khi uống xong, Trần Nhược Tường ngẩn đầu lên, nhìn khuôn mặt trắng bệch của người phụ nữ trước mắt, hỏi một câu thăm dò.

"Hôm nay trễ rồi, ngày mai con lại đi đi."

Người phụ nữ nghe xong, đáp lại bằng giọng bình thản.

Thấy người phụ nữ không đáp ứng, Trần Nhược Tường lại không từ bỏ ý định nói một câu:

"Nhưng ngày mai con cần phải dùng, nếu buổi tối không mua, ngày mai đến trường giáo viên sẽ phạt con."

Trần Nhược Tường kiên trì bịa ra lời nói dối, thế nhưng người phụ nữ vẫn không đồng ý:

"Hôm nay quá muộn rồi, ngay mai con dậy sớm một chút mà đi, cũng không trễ nãi cái gì. Uống canh trước đi, uống xong rồi đi ngủ sớm một chút."
Bình Luận (0)
Comment