Không nghi ngờ nữa, những gì Trương Qua Tử vừa mới nói lên không khác Hạ Thiên Kỳ lúc trước.
Nói cho cùng nguyên nhân gây ra là do đám người cặn bã kia, đã cưỡng ép Tiểu Lệ phải quan hệ với bọn chúng.
“Các ngươi mà là người tốt?”
Hạ Thiên Kỳ nở nụ cười âm trầm nhìn Trương Qua Tử, mặt vẫn lạnh nhạt ra hiệu cho hắn nói tiếp
Trương Qua Tử thấy Hạ Thiên Kỳ với Lãnh Nguyệt nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm trọng, mồ hôi lạnh trên mặt càng ra nhiều hơn, vừa khóc nức nở vừa giải thích:
“Ai cũng có lúc bị ma quỷ dẫn lối mà, tôi thừa nhận lúc đó tôi thật sự rất bỉ ổi nhưng tội này không đáng chết nha…”
“Chúng tôi không có hứng thú nghe những lời này”
Hạ Thiên Kỳ lại một lần nữa lạnh lùng cắt ngang lời nói của Trương Qua Tử, thấy hắn sợ hãi trong lòng nên liền hỏi:
“Cái tên Từ Xung kia đã chết rồi sao?”
“Chết… Chết rồi”
Trương Qua Tử do dự khẽ gật đầu, suy đi nghĩ lại rồi lên tiếng:
“Trần Lão Đại là người rất xem trọng mặt mũi của mình, hắn lại không có cách dạy dỗ đứa con ngốc của mình, dù sao thì hổ dữ cũng không ăn thịt con nhưng Từ Xung thì không giống vậy, rõ ràng hắn đội mũ xanh cho lão Trần.
Nói đến đội nón xanh, biểu tình của Trương Qua Tử cũng trở nên kỳ quái. Dù sao bọn họ cũng thực sự cho là lão Trần đã bị đội nón xanh.
Trương Qua Tử mấp máy đôi môi có chút khô khan, tiếp tục nói:
“Cho nên quyết tâm nhất định phải trừ khử Từ Xung, những lúc như vậy chúng tôi sẽ cảm thấy lo sợ nên có ý định giết người. Sau khi Tiểu Lệ sợ hãi biết được ý định của Trần Lão Đại, mới dẫn đến chuyện của chúng tôi ngày hôm nay.
Nói thật, lúc ấy chúng tôi đều phân vân không biết nên làm hay không làm, thậm chí còn có ý định giết Trần Lão Đại nhưng rốt cuộc lại không dám xuống tay, đành phải nghe theo sắp xếp của hắn mà giết chết Từ Xung.
Đêm hôm đó, chúng tôi mang theo Từ Xung đi tới chỗ mồ mả tổ tiên, mồ mả tổ tiên là chỗ để chôn người chết của thôn Hồ Lô, chúng tôi liền chôn Từ Xung ở đó.
Lúc đầu chúng tôi cứ tưởng Trần Lão Đại không cho đi theo là có ý thả hắn, nhưng Trần Lão Đại từ đầu đến cuối vẫn không từ bỏ, trong quá trình chạy trốn,Từ Xung liên tục giãy dụa, lập tức hắn liền bị thuổng sắtlấy mất đầu.
Trương Qua Tử nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mấy người này cũng không phải là cái loại đèn đã cạn dầu, liền nghi ngờ hỏi:
Trần Lão Đại thủ đoạn độc ác như thế, tôi không tin là các ngươi không lo lắng về việc lão tôi biết chuyện của các ngươi sẽ dùng thủ đoạn giống vậy để đối đãi lại.
Chúng tôi cũng rất lo lắng, trước đó cũng từng cũng từng có ý định diệt trừ Trần Lão Đại. Nhưng cuối cùng vẫn không dám áp dụng. Bởi vì nói cho cùng thì mấy người chúng tôi cũng không phải tất cả đều đồng tâm hiệp lực với nhau, nhất là Tề Đại Lực.
Tình hình của sự việc mà chúng tôi đã làm với tiểu Lệ, Tề Đại Lực hoàn toàn không biết, bởi vì hắn mới đúng nghĩa là tâm phúc Trần Lão Đại, với lại hắn được xếp vào ở bên cạnh chúng tôi là để giám sát.
Cho nên rất nhiều chuyện chúng tôi đều cố ý muốn tránh hắn để đi làm nhưng trở ngại là càng giả vờ giả vịt thì càng khó tránh đi.
Tề Đại Lực trời sinh sức mạnh hơn người, Trần Lão Đại cũng càng già càng dẻo dai, cho nên nếu đêm hôm đó chúng tôi động thủ với bọn hắn cũng chưa chắc có thể chiếm được ưu thế.
Hạ Thiên Kỳ lại không nghĩ là Trần Lão Đại còn có tâm phúc này. Nói như vậy, những người đã tham gia cưỡng bức tiểu Lệ chỉ có Hồ Đại Ngưu, lão Vương, Triệu Khoái Chủy cùng Trương Què Tử, sự tình này không có mặt của Tề Đại Lực.
Nhưng mặc kệ Tề Đại Lực có tham gia cưỡng bức tiểu Lệ hay không, hắn cũng chính là một trong các hung thủ giết chết Từ Xung cho nên hắn cũng không thể chạy thoát khỏi số mệnh bị giết chết.
Có thể thấy Từ Xung đã chết kia mới là Lệ Quỷ thật sự.
Sau khi giết Từ Xung, Trần Lão Đại cũng không kêu chúng tôi xuống tay với tiểu Lệ, ra lệnh chúng tôi phải im miệng. Nhưng bởi vì chúng tôi đều sợ tiểu Lệ sẽ đem sự tình của chúng tôi nói ra, cho nên lúc đó tôi còn hỏi hắn định xử trí tiểu Lệ như thế nào. Tuy nhiên Trần Lão Đại lại khó chịu kêu chúng tôi cứ quản tốt chính mình là được, cũng không nói rõ nguyên nhân.
Trong mấy ngày này, trong lòng chúng tôi đều lo sợ có một ngày Trần Lão Đại mang theo bọn người của Tề Đại Lực tìm tới cửa, tôi nghe được từ Triệu Khoái Chủy rằng tiểu Lệ đã chết.
Nghe được tiểu Lệ chết trên sông Hồ Lô, tôi liền nghĩ ngay là Trần Lão Đại làm, thế là liền vội vàng đi xem thử phản ứng của Trần Lão Đại. Kết quả lại phát hiện tiểu Lệ không giống như là bị Trần Lão Đại giết chết. Ngược lại thấy tiểu Lệ chết, Trần Lão Đại còn rất khó chịu.
Đương nhiên, những điều này không phải tôi để ý được, tôi chỉ để ý thấy Trần Lão Đại có trở mặt với chúng tôi hay không, nhưng đáng ăn mừng là với biểu hiện này thì chúng tôi không cần phải lo lắng về nó nữa.
Sau khi chờ đợi để xác nhận việc này, chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng từ sau buổi sáng cái ngày nhìn thấy thi thể của tiểu Lệ tại bờ sông, tôi cứ liên tục mơ thấy ác mộng không ngừng. Ngày nào nó cũng ở trong giấc mơ gầm thét nói rằng sẽ giết chết tôi...
Ngay lúc Trương Qua Tử nói đến chỗ này thì ngoài cửa sổ một tia sét sáng lên. Không biết hắn đã nhìn thấy cái gì đó mà đột nhiên há to miệng chỉ tay về phía cửa sổ.
Chỉ trong chớp mắt, ngoài cửa sổ vang lên tiếng Sấm khiến người tôi điếc tôii nhức óc.
Ầm ầm…!
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt nhìn theo hướng mà ngón tay của Trương Què Tử đang chỉ, liền thấy cửa sổ bị nước mưa cọ rửa, có một bóng người đứng yên tại đấy.
Trần Lão Đại!
Sau khi thấy rõ gương mặt của người kia, Hạ Thiên Kỳ giật mình, không biết vì sao Trần Lão Đại lại ở chỗ này.
Trần Lão Đại sắc mặt cực kỳ âm trầm, một đôi mắt hình tam giác nhìn bọn hắn chằm chằm đầy ác ý, giờ thì không hề nghi ngờ những lời mà lúc trước Trương Qua Tử nói nữa.
Tuy nói Lãnh Nguyệt trên người có nguyên một bộ đối phó quỷ, nhưng dù sao cũng không phải võ lâm cao thủ, mắt có thể nhìn sáu hướng tôii nghe tám phương trong các tiểu thuyết võ hiệp, cho nên vốn dĩ không phát hiện được Trần Lão Đại đến nhà Trương Què Tử lúc nào mà đứng ngoài cửa sổ nghe lén.
Tôi... Không không không. Thôn… Thôn trưởng, sao ông lại tới đây...?
Trần Lão Đại từ ngoài cửa sổ nhảy vào, nhưng tuổi của hắn quả thật có chút lớn, cho nên lúc tiến vào lộ ra vẻ rất vụng về.
Các cậu đúng là người của tôi, Trương Qua Tử, cậu coi như cũng không tệ.
Trần Lão Đại thở hồng hộc nhảy vào, nước mưa trên gương mặt hắn không ngừng trượt xuống.
Sắc mặt Trương Qua Tử trắng bệch như không có một giọt máu nào, hắn không biết nên trả lời Trần Lão Đại như thế nào. Hoặc là nói hắn còn chưa nghĩ đến đáp án.
Lúc này bọn người Hồ Đại Ngưu đã bị quỷ giết chết. Phàm là người có liên quan đến chuyện đó cũng chỉ còn lại Trương Qua Tử và Trần Lão Đại xuất hiện ngoài ý muốn này. Nếu giết luôn bọn họ thì coi như đủ số.
Lãnh Nguyệt không cảm thấy gì, nhưng trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại thấy tình huống này có chút bất thường. Hắn cảm thấy Lệ quỷ cố ý giữ lại Trương Què Tử không giết, đồng thời còn cố ý dẫn Trần Lão Đại cùng bọn hắn dẫn tới đây.
“Tiêu rồi!”
Nghĩ như vậy, trong lòng Hạ Thiên Kỳ lập tức cảm thấy hơi hồi hộp một chút, có thể mục đích của Lệ Quỷ kia chính là muốn đem bọn hắn bắt luôn một lượt.
Tuy nhiên khi Hạ Thiên Kỳ ý thức được thì đã quá muộn, bởi vì một chuỗi âm thanh bò Tê tê bò từ bên ngoài cửa sổ truyền tới.
Bốn người Hạ Thiên Kỳ không hẹn mà cùng nhìn về phía âm thanh từ ngoài cửa sổ truyền vào, lập tức gặp nữ quỷ kia như con nhện, đang huy động cả cơ thể cứng ngắc của mình bò vào trong phòng.