Dịch: Hàn Phong Vũ
Sau khi Đào Cảnh Thụy về nhà, cha mẹ hắn còn chưa trở về nhà, tình hình trong nhà hắn không quá khác biệt với Giải Thuần Lai, cha mẹ hắn thường rất ít khi ở nhà, không phải mẹ hắn đi công tác, thì cũng là cha hắn đến nơi khác nhập hàng.
Ngược lại hắn cũng mừng rỡ như vậy, vừa không có ai quản lại có rất nhiều tiền tiêu vặt, thật sự không muốn ở lại nhà, còn có thể đi tới chỗ ông bà nội hắn.
Đó là trước kia, khi vẫn chưa gặp phải quỷ lầu, hắn cũng không cảm thấy có cái gì, sẽ tự mình nấu mì, hoặc gọi thức ăn bên ngoài cho người ta mang đến.
Thế nhưng hôm nay, sau khi hắn mở cửa nhìn gian nhà trống rỗng đen như mực, trong lòng hắn lại tràn đầy sợ hãi khó diễn tả.
Lấy điện thoại lần lượt gọi điện thoại cho cha mẹ hắn, kết quả hai người đều ở ngoài, nói mấy ngày tới đều không về được, dặn hắn ở nhà một mình khóa kỹ cửa chăm sóc tốt cho mình.
"Ngày nào cũng không ở nhà! Ngày nào cũng nhắc tôi khóa kỹ cửa!"
Đào Cảnh Thụy lần nữa biểu hiện rất tức giận với chuyện cha mẹ đi công tác, có điều hắn cũng không nói gì trong điện thoại, nói thẳng sẽ chăm sóc thật tốt bản thân, thế nhưng chờ cha mẹ hắn bên kia cúp điện thoại, hắn lại hung hăng vứt điện thoại di động xuống ghế sopha, dùng sức giẫm mạnh xuống đất mấy cái.
Mở hết đèn trong nhà lên, Đào Cảnh Thụy cũng không vào phòng cha mẹ hắn vọc máy tính, mà là quay về phòng ngủ của hắn, khóa trái cửa phòng ngủ lại, sau đó hắn lại có chút không yên lòng dời bàn học qua, chắn ngang cửa phòng.
Mãi đến khi làm xong những thứ này, hắn mới thoáng cảm thấy chút yên lòng.
Nằm trên giường trằn trọc một hồi, Đào Cảnh Thụy lại chợt nghĩ tới điều gì, vội vàng nhảy xuống giường, tiếp theo đi tới kéo bàn học chắn ngang cửa phòng ngủ, mở hé cửa ra một phần rồi nghiêng người cố gắng chen ra ngoài.
Đi tới trước cửa nhà, Đào Cảnh Thụy có chút bất an nhìn ngay mắt mèo, nhìn về phía hành lang yên tĩnh không tiếng động bên ngoài, khiến hắn yên tâm chính là hành lang bên ngoài cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Vì đêm nay chắc chắn cha mẹ hắn không trở lại, nên hắn cũng không quên bảo đảm trên cửa phòng, đóng chốt trên cửa, như vậy cho dù là người có chìa khóa, ở bên ngoài cũng đừng hòng mở cửa.
Quay đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trên cửa phòng bếp, thời gian đã đến 9 giờ.
Đào Cảnh Thụy vào phòng vệ sinh, sau đó vào phòng bếp lấy một hộp sữa trong tủ lạnh, một cái bánh mì, lại trốn vào trong phòng ngủ của hắn.
Mở hộp sữa ra uống một hớp lớn, hắn lại cầm điện thoại di động một bên lên, không yên lòng gọi cho Giải Thuần Lai.
Giải Thuần Lai bên kia nhận điện rất nhanh, giọng nói có chút khẩn trương hỏi:
"Sao vậy?""Không có gì, đêm nay cha mẹ tao đều không ở nhà, trong lòng có hơi hoảng sợ, cho nên gọi điện thoại cho mày, thuận tiện hỏi chút tình hình của mày bên kia."
"Cha mẹ mày đêm ngay không về sao? Má nó, nếu đổi lại là tao cũng bị hù tè ra quần. Tao bên này cũng không có tình hình gì, tao nói lại cảnh ngộ chúng ta gặp cho cha mẹ tao, bà ngoại tao quen biết mấy người giỏi ở mặt này, bảo ngày mai sẽ tới chỗ tao xem một chút, tới lúc đó mày cũng tới đây đi.""Đáng tin không?"
"Ngay cả không đáng tin cậy, thì so với hai người chúng ta cũng đáng tin hơn, xem một chút rồi hãy nói, nhỡ đâu thật sự có cách thì sao. A được rồi, nói mày lên mạng mua chu sa mày có mua chưa?""Mua rồi, chiều ngày mai là có, có điều không mua gạo nếp, trở về nhanh quá nên quên mất."
"Không sao, chỉ cần không quên chu sa là được, gạo nếp hay gì gì đó đi vào siêu thị là có bán."Hai người trò chuyện một hồi, Giải Thuần Lai lại cúp điện thoại, nói có gì thì nói trên QQ hay wechat cũng được, tạm thời hắn cũng không ngủ được, sợ lúc tỉnh dậy lại vào trong quỷ lầu không giải thích được.
"Ai, mình thật sự cũng làm cho bản thân thôi."
Đào Cảnh Thụy bỏ điện thoại di động xuống, thân thể có hơi vô lực co người nằm trên giường, thật ra bọn họ gặp phải loại chuyện kỳ lạ này, thật sự không thể trách ai, có trách thì trách bọn họ tìm đường chết, nếu không phải tò mò muốn đi xem quỷ lầu là cái dạng gì, thì Lưu Long cũng sẽ không chết, mấy người bọn họ cũng sẽ không bị dính líu vào.
Trong lòng hắn âm thầm thề, nếu lần này mình có thể gặp dữ hóa lành, sau đó có đánh chết cũng không hiếu kỳ mấy chuyện thần quái này nữa.
- ---
Trong đồn cảnh sát, lão Lưu vừa cúp điện thoại Khưu Kiệt gọi về báo tình hình, biết Khưu Kiệt và Lý Bân gặp được tòa kiến trúc mà Giải Thuần Lai gọi là quỷ lầu kia.
Không những như vậy, Trương Lương bên kia cũng hoàn thành truy xuất đoạn live stream đêm hôm qua của Trần Nhược Tường, hắn xem hết toàn bộ quá trình một lần.
Kết quả khi thấy Trần Nhược Tường hoảng sợ quát to một tiếng, vứt điện thoại di động trên mặt đất, hình ảnh trong live stream lại đột nhiên bị một khuôn mặt phụ nữ có đôi mắt màu tím chiếm cứ.
Cặp mắt màu tím của người phụ nữ kia không ngừng nhấp nháy, khóe miệng có hơi nhếch lên một chút, vừa giống như đang cười, vừa giống như đang nói gì đó.
"Trương Lương, anh thử tra người phụ nữ này một chút, Khưu Kiệt và Lý Bân bên kia có tình huống, bây giờ tôi phải qua đó một chuyến, bên này nhờ anh vậy."
Trương Lương là một người đàn ông thoạt nhìn có chút khó chịu, không thích nói chuyện, bình thường chủ yếu tham gia vào công việc phá giải một chút kỹ thuật, rất am hiểu về máy tình, là người mới vừa vào năm nay.
"Lẽ nào mấy người Khưu Kiệt thấy quỷ lầu thật sao?"
Nghe lão Lưu nói phải đi, đôi mắt vốn mệt mỏi muốn ngủ của Trương Lương không khỏi sáng lên, hiển nhiên cũng rất tò mò với tình hình bên kia.
"Bây giờ còn khó mà nói, tôi phải qua đó xem một chút mới rõ ràng."
"Được rồi, bên này cứ giao cho tôi, tôi sẽ tranh thủ tra được thông tin của phụ nữ kia. Có điều, người phụ nữ này nhìn thật sự là dọa người, sao lại có một đôi mắt màu tím vậy chứ?"
Lúc này Trương Lương nhìn thoáng qua hình ảnh người phụ nữ mà lão Lưu dừng trên màn hình máy tính, khóe miệng nhịn không được co quắp một cái.
"Anh nên tra kỹ một chút, nói không chừng người phụ nữ này chính là nữ quỷ mà học sinh tới vào buổi chiều kia nói, không thì người bình thường sẽ không có đôi mắt màu tím đâu."
"Anh đừng làm tôi sợ, nếu không thì không có ai giúp anh tra xét."
Ít nhiều gì trong lòng Trương Lương có chút phát lạnh, vì không biết vì sao, chỉ cần hắn không nhìn phụ nữ trên màn hình kia, thì sẽ cảm thấy vẻ mặt có thay đổi, đầu cũng chuyển động.
Nhưng trên thực tế, kia chỉ là một hình ảnh trạng thái tĩnh.
- ---
Lúc Khưu Kiệt hồi báo lại tình hình cho bên lão Lưu rồi đi tìm Lý Bân, Lý Bân đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của hắn.
Hắn cắn răng, trong lòng thấp thỏm bước xuống khỏi xe, cẩn thận tìm kiếm xung quanh quỷ lầu, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Lý Bân.
"Tên khốn này sẽ không một mình đi vào trong tòa nhà đi?"
Khưu Kiệt cảm thấy không quá hay, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Bân, thế nhưng Lý Bân bên kia lại biểu hiện tạm thời không thể kết nối, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua cột tín hiệu, phát hiện không biết từ lúc nào chỉ còn lại một cái.
"Lý Bân!"
Khưu Kiệt quay về phía quỷ lầu hét lớn một tiếng, dưới cuồng phong thổi mạnh, tiếng kêu kia quanh quẩn trong gió lạnh hồi lâu.
Hô to mấy tiếng không ngừng, lại không thấy Lý Bân đáp lại, đầu óc Khưu Kiệt nóng lên rồi cũng bước nhanh đi tới chỗ quỷ lầu.
Đi tới trước cửa đơn của quỷ lầu, Khưu Kiệt mở đèn pin của điện thoại di động lên, chiếu một cái vào bóng tối bên trong, thế nhưng đèn pin chiếu vào lại như bị thứ quái vật gì ăn hết, hoàn toàn không đưa tới bất cứ tác dụng gì.
Đang trong lúc Khưu Kiệt lo lắng nên làm gì mới tốt, bả vai của hắn đột nhiên bị người vỗ mạnh một cái sau lưng!