Dịch:Hàn Phong Vũ
"Cái này đương nhiên nghĩa bất dung từ, dù sao tôi còn có nửa đệ tử ở chỗ này, huống hồ tôi nhìn đám chó săn của đệ nhất Minh Phủ kia cũng không thoải mái."
Ngô Địch đáp ý rất thoải mái, Lương Nhược Vân nghe xong sắc mặt cũng không còn nghiêm túc như trước nữa, suy nghĩ một chút lại dặn dò Ngô Địch một câu:
"Sau này chúng ta cũng sẽ chạm mặt nhau ở đệ nhị vực, tôi cũng không hy vọng gặp lại anh, nếu anh vẫn còn cái dáng vẻ cà lơ phất phơ như bây giờ."
Lương Nhược Vân nói như thoại lý hữu thoại, Ngô Địch nghe xong cũng tức khắc mặt mày hớn hở, giống như nghe được ý tứ đặc biệt nào khác, liên tục mừng như điên đồng ý:
"Ha ha, không thành vấn đề, tôi sẽ không phụ kỳ vọng của lãnh đạo."
"Ừm, tôi chờ xem anh thay đổi."
Lương Nhược Vân biết con người Ngô Địch này mặc dù nhìn qua cà lơ phất phơ, nhưng trước giờ luôn là nói là làm, chỉ cần là chuyện đã cam kết rồi thì gã chưa bao giờ nuốt lời.
Biết có lẽ Lương Nhược Vân muốn một mình nói một ít chuyện với Hạ Thiên Kỳ, nên Ngô Địch cũng không vô lại không đi, không bao lâu đã hài lòng rời đi.
Trong phòng hội nghị lớn như vậy, chỉ còn lại Lương Nhược Vân và Hạ Thiên Kỳ mặt đối mặt ngồi bên trong.
Đây cũng không phải lần đầu Hạ Thiên Kỳ đơn độc tiếp xúc Lương Nhược Vân, bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, lần đầu tiên nhìn thấy Lương Nhược Vân có bao nhiêu xinh đẹp và rung động.
Làn đó là sự kiện thử việc đầu tiên của hắn, thời khắc sinh tử, chính là Lương Nhược Vân xuất hiện mới hóa giải nguy cơ của hắn.
Khi đó hắn trong mắt Lương Nhược Vân chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng, sống chết hoàn toàn không được đối phương để ý, nhưng lúc này, hắn lại trở thành người kế tục của Lương Nhược Vân, rốt cuộc đứng ở vị trí ngang hàng với cô.
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ đang hồi tưởng lại điều này, Lương Nhượ Vân cũng rất cảm khái nói:
"Anh thật sự cho tôi quá nhiều kinh ngạc, tôi chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi tôi rời đi vị trì này rốt cuộc sẽ để lại cho anh."
"Kỳ thực tôi cũng đầy cảm khái." Hạ Thiên Kỳ cũng không biết Lương Nhược Vân đây là đang khen hắn hay đang xúc phạm hắn, nhưng hắn nghe vào trong lòng vẫn đầy sảng khoái.
Lương Nhược Vân nghe xong cười cười, lúc này cũng buông bỏ dáng vẻ lão đại của đệ tam Minh Phủ bình thường của cô, hàn huyên với Hạ Thiên Kỳ như một người bạn cũ:
"Sự xuất hiện của anh và Lãnh Nguyệt ít nhiều gì phá vỡ kế hoạch của tôi, kỳ thực mỗi người mới tôi đều sẽ để ý tới, thế nhưng thật sự đưa tới chú ý của tôi đã ít lại càng ít hơn.
Mộc Tử Hi là một, Lãnh Nguyệt là một, còn anh nữa cũng là một người.
Ba người các anh là tiến bộ nhanh nhất trong toàn bộ người mới.
Mộc Tử Hi rất thông minh, suy nghĩ chuyện vô cùng chu toàn, hắn vẫn luôn là thí sinh tôi nghĩ tới khi suy tính chuyện người kế nhiệm.
Còn Lãnh Nguyệt, cậu ta quá mức cố chấp, đồng thời cũng quá mức đơn thuần, nên cũng không cách nào đảm nhiệm.
Còn lại anh, kỳ thực đều có đầy đủ tố chất của hai người trước, thế nhưng từ đầu tới cuối anh cho tôi một loại cảm giác rất nguy hiểm, sát khí trong xương cốt quá nặng, đồng thời phiền phức bên cạnh không ngừng. Cũng như Ngô Địch vậy, rất dễ dàng xung động hành động.
May mà anh có ràng buộc, cố phương diện này ít nhiều gì áp chế anh một chút, mà không như Ngô Địch bọn họ, tức không hề có chút ràng buộc nào, đệ tam Minh Phủ có tồn tại hay không, đối với bọn họ mà nói cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Nên sau kho Mộc Tử Hi đột ngột rời đi, kỳ thực người có thể cung cấp cho tôi lựa chọn, cũng chỉ còn lại có một mình anh.
Nhưng tôi vẫn thấp thỏm trong lòng, không xác định đệ tam Minh Phủ trong tay anh rốt cuộc tốt hay xấu.
Có điều cũng đã không sao, mọi việc đều có mệnh, tôi vẫn muốn dùng hết khả năng tôi có để phát triển nơi này, nhưng kết quả lại khiến nơi này càng ngày càng nhụt chí, nhân viên thiếu thốn, thực lực yếu đuối.
Có lẽ đổi lại một cách thức quản lý khác, còn có thể thu hoạch ngoài ý liệu vào tay, cho dù là bị diệt."
"Tôi sẽ không để cho nó bị diệt, vì còn có người rất quan trọng với tôi ở chỗ này, tôi sẽ không cho phép bọn họ xảy ra chuyện gì."
Hạ Thiên Kỳ nói như chém đinh chặt sắt, đây cũng là thái độ của hắn, hắn không phủ nhân sau đó sẽ không khơi ra xung đột với đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ, thế nhưng bất kể thế nào, hắn đều sẽ cố gắng bảo đảm an nguy của Lãnh Nguyệt bọn họ.
"Anh có phần trách nhiệm này là tốt rồi."
Lương Nhược Vân có chút vui mừng gật đầu, sau đó thay đổi để tài nói:
"Kế tiếp tôi dặn dò anh mấy điểm, hy vọng anh có thể để trong lòng.
Thứ nhất là chuyện liên quan đến đệ nhị vực, đệ nhị vực sẽ là nơi sinh tồn chủ yếu của chúng ta trong một đoạn thời gian dài sau này, nói đó trước kia anh đã trải nghiệm một lần, biết kia cũng không phải mảnh đất lành gì, tràn đầy hung hiểm vô cùng.
Hình dung tốt nhất, chỗ đó chính là một cái cối xay thịt.
Chẳng những có quỷ vật, còn có con người bụng dạ khó lường.
Cấp ác quỷ chỉ là tầng thấp nhất ở nơi đó, dù sao trong hiện thực nơi này, có thể số lượng khó mà đoán chừng, cho nên tuyệt đối cố gằng đừng có bất kỳ kiêu ngạo, hoặc xem thường nào.
Thế nhưng có áp lực mới có động lực, nên nếu muốn nâng cao thực lực, nhất là sau khi trở thành quản lý cấp cao, sẽ không còn nhận được phần thưởng của Minh Phủ nữa, cứ như vậy anh nhất định phải mạnh hơn, phải nhanh chóng tự mình đến đệ nhị vực chủ động nghênh đón thách thúc.
Theo tôi được biết, anh cứ đổi năng lực dung hợp của quỷ vương, nhưng vẫn chưa dung hợp quỷ vương tàn chi.
Tên thực tế, ngay cả ở đệ nhị vực, quỷ vương tàn chi cũng tương đối hiếm thấy, mà người có ác linh thể chất như anh đây lại quá nhiều, nhưng mỗi người đều muốn sống, đều muốn trở nên mạnh mẽ, đều không muốn chết, nên đã xuất hiện cạnh tranh tàn khốc.
Nên rất nhiều người không bị quỷ vật giết chết, ngược lại thì bị đồng loại giết chết."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong trong lòng sợ hãi, ngược lại thì rất mâu thuẫn với nơi đó, dù sao không có mấy người bằng lòng xông pha nguy hiểm.
"Lẽ nào đệ nhị vực không có ai quản sao? Kẻ địch của chúng ta không phải là đám quỷ vật kia sao?"
"Không có ai đi quản, vì trên đệ nhị vực còn có đệ tam vực, mà rác rưởi là không thể đi tới đệ tam vực, anh có thể hiểu không?
Kẻ địch của Minh Phủ là quỷ vật không sai, thế nhưng cho anh đi đối phó một con ác quỷ, và một trăm con ác quỷ, anh cảm thấy loại nào thoải mái hơn?"
"Đương nhiên là cái thứ hai." Hạ Thiên Kỳ trả lời không chút nghĩ ngợi.
"Đây chính là đáp án. Nên số lượng cũng không phải thứ Minh Phủ theo đuổi, Minh Phủ muốn là chất lượng, là nhân viên có thực lực thật sự.
Số lượng thì loại thế giới hiện thực này nhiều vô số kể, anh cảm thấy là quỷ nhiều hay là người nhiều? Nên Minh Phủ chưa bao giờ sợ có người bị giết.
Đương nhiên còn có một số chuyện là tôi cũng không biết, tôi cũng không cách nào đưa ra suy luận tương ứng, có điều những chân tướng quỷ dị ẩn nấp phía dưới này sớm muộn gì cũng sẽ bị tháo ra."
Lương Nhược Vân nói những lời này, khiến Hạ Thiên Kỳ lần nữa hiểu được tàn khốc của thế giới này, hiện tại ít nhiều gì hắn cũng có chút hiểu được đám người đệ nhất Minh Phủ kia, so với đệ tam Minh Phủ bọn họ, có thể sau khi tiến vào đệ nhị vực rồi, đám người đệ nhất Minh Phủ kia mới là đối tượng có thể thích nghi với cái hiện thực tàn khốc này nhanh nhất.
Ngoài ra cũng như những gì Lương Nhược Vân nói, thực lực của hắn bây giờ còn chưa đủ để nhìn, nếu muốn lăn lộn ở đệ nhị vực, còn cần tiến thêm một bước mới được.
Thấy Hạ Thiên Kỳ như có điều suy nghĩ, lúc này Lương Nhược Vân tiếp tục nói:
"Đệ nhị vực cũng có tam đại Minh Phủ, có điều quan hệ trong đó rất phức tạp, còn phải liên quan quá nhiều lợi ích, vì Minh Phủ nơi đó đã biến chất. Chuyện liên quan phương diện này, chờ sau này anh tiếp xúc, sẽ hiểu rõ ý tứ của tôi nói.
Điều thứ hai tôi cần nhắc nhở anh, chính là vấn đề tiếp xúc với hai nhà Minh Phủ khác.
Ngày mốt tôi rời đi, vì dính dáng tới chuyển giao người nắm quyền, người của ba nhà Minh Phủ khác cũng sẽ nhận ra, đến lúc đó tin tức này sẽ bị lan truyền ra.
Mặc dù đệ tam Minh Phủ có ba quản lý cấp cao, thế nhưng chỉ có Ngô Địch có thể giúp anh, còn người kia, anh không để ý hắn là được, vì hắn không bao giờ liên quan tới chuyện trong đó."
Không đợi Lương Nhược Vân nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại không kiềm chế được hiếu kỳ hỏi:
"Người mang mặt nạ kia rốt cuộc có mục đích gì?"