Dịch:Hàn Phong Vũ
Trong một biệt thự tọa lạc ngay giữa núi, ba cô gái xinh đẹp như rắn, đang vô cùng triền miên với Phương Thủ Tín.
Sau khi Mặt Sẹo tấn thăng làm giám đốc đi tới đệ nhị vực, Phương Thủ Tín hắn tức khắc trở thành người nắm quyền tuyệt đối của đệ nhất Minh Phủ, có thể ngồi lên cái vị trí này cũng không phải gã dùng thực lực cướp được, mà là các quản lý cấp cao khác kết hợp đề cử, hầu như tất cả đều vô cùng tán thành địa vị của gã trong giang hồ đệ nhất Minh Phủ.
Đệ nhất Minh Phủ chính là một nơi anh lừa tôi gạt, lợi ích tương giao khắp chốn, ai có thể mang tới lợi ích lớn nhất cho bọn hắn, nắm đấm của người nào lớn nhất, mồm miệng lớn nhất, người đó chính là lão đại của bọn hắn.
Ngược lại, ai tổn hại tới lợi ích của bọn họ, thế lực của người nào có chút yếu ớt, thì lập tức sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trách, bị một đám sói đói chia cắt sạch sẽ.
Lão đại của đệ nhất Minh Phủ chính là Mặt Sẹo, khi đó mặc dù Phương Thủ Tín cũng có chút quyền phát biểu, nhưng đa số thời điểm, chỉ giữ chức tham mưu cho Mặt Sẹo, cũng không dám qua mặt Mặt Sẹo tự ý quyết định.
Mãi đến khi mặt sẹo vứt bỏ Minh Phủ, tấn thăng làm giám đốc đi tới đệ nhị vực, gã mới thật sự xuất đầu lộ diện.
Ngay lúc bốn người đang triền miên vui vẻ, đột nhiên đồng hồ vinh dự trên cổ tay của Phương Thủ Tín chợt sáng lên, tiếp theo thay đổi rất nhiều màu sắc.
Ý thức Phương Thủ Tín tiến vào đồng hồ vinh dự, sau đó trên bộ mặt thâm độc lộ ra vẻ mừng rỡ dần dày hơn.
"Ha ha, con đàn bà thối Lương Nhược Vân kia rốt cuộc cũng chịu rời đi!"
Phương Thủ Tín cười to một tiếng, thấy vậy, ba cô gái kia đều thở gấp hỏi:
"Sao vậy ông xã, ai rời đi mà anh vui như vậy?"
"Không liên quan gì tới các em, chúng ta tiếp tục."
Phương Thủ Tín nói xong, lại hung hăng lần lượt vỗ một cái lên mông của ba cô gái, trong phòng ngủ, thỉnh thoảng lại có tiếng người càn rỡ quanh quẩn.
- ---
Trong một bãi tha ma hiếm người tới, Thẩm Hoành Viêm đứng trên một cổ quan tài màu máu quỷ dị di động giữa không trung, có hơi kích động quay về miệng quan tài kia nói:
"Lão đại, tôi vừa mới nhận được tin tức, Lương Nhược Vân đã giao quyền nắm giữ đệ tam Minh Phủ ra. Xem ra cô ta đã chuẩn bị rời khỏi đệ tam Minh Phủ, đi tới đệ nhị vực."
Nghe được lời của Thẩm Hoành Viêm, quan tài màu máu vốn trôi nổi trên không trung đột nhiên đáp xuống đất, ngay sau đó, nắp quan tài chậm rãi trượt lên, một hủ thi toàn thân thối rữa tràn đầy máu mũ đen đặc từ trong đó đứng lên.
"Tôi cũng đã chuẩn bị tương đối, cũng là lúc phải rời đi rồi."
Thạch Quỳnh quay đầu, trên khuôn mặt thối rữa lộ ra nụ cười khiến người khác sởn tóc gáy, nhìn Thẩm Hoành Viêm nói:
"Việc anh giúp tôi làm tôi đều đặt trong mắt, sau này tôi sẽ cố gắng giúp anh."
"Cám ơn lão đại nhiều, những thứ này đều là tôi nên làm."
Nghe lời hứa hẹn của Thạch Quỳnh, Thẩm Hoành Viêm mừng thầm trong lòng, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Rất nhiều phân thân của tôi đều đã lên cấp tương đối rồi, đợi tìm được bọn chúng thì tôi sẽ rời đi."
Thạch Quỳnh nói xong, lại thấy thịt thối toàn thân nó như xủi cảo rơi xuống, thoáng chốc vỡ vụn thành vô số khối, đã hóa thành một bãi thịt chết không một tiếng động.
Thẩm Hoành Viêm biết Thạch quỳnh đã đi rồi, hắn nhìn miếng thịt thối để lại trên mặt đất, không bao lâu lại vì dã tâm bành trướng mà phá lên cười.
Trên thực lực mặc dù Thạch Quỳnh không sánh bằng mặt sẹo, và sức mạnh cũng chỉ tương đương với Lương Nhược Vân, thế nhưng trên thủ đoạn lại mạnh hơn hai người kia không biết bao nhiêu lần.
Chỉ riêng phân thân của hắn thôi cũng đã có không dưới trăm cái, trong đó có một nửa đều nằm trong cấp ác quỷ, còn lại một phần thì ở cấp lệ quỷ, có thể nói bản thân hắn chính là một thế lực không thua kém.
Một trăm con phân thân, đồng thời còn có rất nhiều phân thân khác đều mạnh hơn bản thể của hắn, chỉ cần còn lại một, hắn sẽ vẫn sống lại.
Có thể nói, không chết mới là điểm đáng sợ nhất của Thạch Quỳnh, Thẩm Hoành Viêm cũng vững tin, Thạch Quỳnh tới đệ nhị vực tất nhiên sẽ nhấc lên sợn sóng không nhỏ.
Về phần hắn, thì bắt đầu chìm trong ảo tưởng vấn đề, sau khi đệ tam Minh Phủ bị diệt, làm thế nào cũng tồn tại với đệ nhất Minh Phủ.
- ---
Trong phòng hội nghị của văn phòng Hoàng Kim, lúc này chỉ còn lại một mình Hạ Thiên Kỳ đang ngồi không rời đi.
Lương Nhược Vân đã rời đi ngay từ nửa tiếng trước, ngày mai khoảng giờ này, cô sẽ xuất hiện ở đệ nhị vực, không có bất kỳ liên quan gì tới đệ tam Minh Phủ nữa.
Về cái thân phận người nắm quyền này, sau khi Hạ Thiên Kỳ hoàn thành chuyển giao, lại thông qua giải thích của Lương Nhược Vân, hắn đã lý giải được tương đối.
Đệ tam Minh Phủ có tổng cộng hơn một ngàn nhân viên, vì tấn chức của hắn, hiện nay quản lý chỉ còn lại 5 người, thế nhưng có tới 40 quản lý dự bị trong đó.
Nếu trừ bỏ ba quản lý cấp cao bọn họ, có thể nói hơn một ngàn người còn lại kia, đều là nhân viên bình thường ở tầng dưới chót nhất.
Những người này nhì nhận trên địa giới thực tế, thì phân bố rất rải rác, có điều khu vực chỗ ở lại rất lớn.
Lấy khu vực hiện thực tiến hành phân chia, khu vực đệ tam Minh Phủ phụ trách dọn dẹp chiếm hai phần ba toàn bộ khu vực, còn lại một phần ba thì do đệ nhị Minh Phủ và đệ nhất Minh Phủ phụ trách.
Đồng thời chiếu theo hiệp ước Lương Nhược Vân ký kết với bọn họ trước đó, sự kiện quỷ hồn yếu nhất, trăm phần trăm đều bị đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ phân chia hết, ngay cả sự kiện quỷ mị trong đó, cũng có ba phần được chia ra.
Đây cũng là vì sao tỷ lệ tử vong của đệ tam Minh Phủ cao nhất trong Minh Phủ, cũng là vì nhân viên tham dự chấp hành sự kiện, phần lớn đều không tương xứng với thực lực bản thân của bọn họ.
Vì sự kiện quỷ vật yếu đều nằm ở chỗ đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ.
Nên trong mắt Hạ Thiên Kỳ, mặc dù đệ tam Minh Phủ không có Lương Nhược Vân, cũng sẽ không bị hai nhà Minh Phủ khác hủy diệt, vì một khi đệ tam Minh Phủ bị hủy diệt, vậy thì quỷ vật khó chơi vốn do đệ tam Minh Phủ đối phó, chắc chắn sẽ được phân phối đến hai nhà khác.
Mặc dù tiếp nhận đệ tam Minh Phủ hoàn toàn là vì Lãnh Nguyệt bọn họ, thế nhưng khi Hạ Thiên Kỳ biết đệ tam Minh Phủ còn có hơn một nghìn nhân viên bình thường, hắn nhất thời cảm thấy trọng trách trên vai lại nặng thêm vài phần.
Vì hắn cũng là từ người mới mà tới được, biết thời điểm đó gian nan đến mức nào, nếu không phải vận may của hắn đủ tốt, lại có thêm một phen cơ duyên khác, thì hoàn toàn không thể giữ vững đến tận bây giờ.
Hạ Thiên Kỳ rất tức giận, nhưng lại không thể làm gì, lúc này vấn đề hoàn toàn không còn là hắn tìm hai nhà Minh Phủ khác gây phiền toái hay không, mà là sau khi biết Lương Nhược Vân rời đi, hai nhà Minh Phủ kia có thể lần nữa được voi đòi tiên hay không, nếu quả thực đến lúc đó, hắn nên đưa ra lựa chọn nào?
Còn có một vấn đề lớn nhất khác, đó chính là một khối liên quan tới quy định của đệ tam Minh Phủ này.
Minh Phủ bên ngoài chính là một công ty, mà sự tồn tại của công ty chắc chắn kèm theo một loạt quy định.
Quy định trước đều do Lương Nhược Vân định ra, trong đó bao gồm cà điều kiện tấn chức quản lý, cưỡng chế sát hạch quản lý cấp cao, quyền hạn quản lý vân vân...
Cái quy định này là để lại, hay sửa đổi, hoặc là phủ định toàn bộ, lúc này hắn cũng không có đầu mối quá tốt.
Tạm thời để chuyện của Minh Phủ qua một bên, lúc này Hạ Thiên Kỳ nhìn lại quyền hạn quản lý cấp cao của hắn một chút.
So với quyền hạn của quản lý, kỳ thực quyền hạn của quản lý cấp cao còn kém hơn rất nhiều.
Mặc dù phần thưởng điểm vinh dự cao gấp 3 lần, thế nhưng Minh Phủ cũng sẽ không trực tiếp phát ra, liên quan tới chuyện này, trước lúc Lương Nhược Vân rời đi hắn đã đặc biệt hỏi qua.
Loại cao lên gấp 3 lần này, buộc lòng phải giải quyết hết quỷ vật ở đệ nhị vực, sẽ có được phần thưởng điểm vinh dự gấp 3 lần.
Nói trắng ra chính là trong đệ nhị vực, phần thưởng điểm vinh dự ít nhất đều là 15 điểm, dựa theo 5 điểm vinh dự tính là cấp hoàn mỹ, thì tương đương với gấp ba lần.