Dịch: Hàn Phong Vũ
Sự chú ý của mọi người trên bàn đuề đặt trên mặt của Sỏa Đại Bưu, điều này cũng khiến Sỏa Đại Bưu càng trở nên ấp a ấp úng, hơn nửa ngày cũng phóng không nổi cái rắm.
"Đại Bưu, rốt cuộc bên anh xảy ra chuyện gì, sao anh không chịu nói vậy? Đừng có lằng nhà lằng nhằn như thằng bóng vậy chứ."
Thấy Sỏa Đại Bưu chậm chạp không nói, Trương đầu nhìn thoáng qua Hạ Thiên Kỳ có chút không nhịn được, rồi lại nhìn qua gã thúc giục một câu.
"Lão Trương, không phải tôi không nói, mà là tôi nói cho thằng nhóc này, chuyện này một người xử lý không tốt, tôi sợ nhất định phải chết."
"Thật có nghiêm trọng như vậy?"
Hiếu kỳ của Trương đầu đã hoàn toàn bị Sỏa Đại Bưu treo lên, vô ý thúc hỏi một câu.
"Không những là tôi, mà ngay cả các người có lẽ cũng sẽ chịu liên lụy."
Lần này, Sỏa Đại Bưu coi như hoàn toàn kéo cả Trương đầu vào, Trương đầu nghe xong sắc mặt đại biến, đột nhiên trầm mặc.
Lúc này Trương đầu đang suy nghĩ gì Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm, trên thực tế hắn cũng không quan tâm mấy thứ bọn họ nghĩ tới kia, cái hắn thật sự mong muốn chỉ là chút tình báo về ác quỷ kia mà thôi.
"Cho dù ông không nói tôi cũng có thể đoán được bên ông xảy ra chuyện gì, có phải hôm nay đã chết hết vài người, đồng thời trong đó còn bao gồm cả cảnh ngục đúng không."
Trong lời nói của Hạ Thiên Kỳ đâm thẳng ngay chỗ đau của Sỏa Đại Bưu, còn Trương đầu sau khi nghe được câu này, cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên bất định.
"Là vậy phải không?"
Trương đầu nhìn Sỏa Đại Bưu bị Hạ Thiên Kỳ nói toạc bí mật hỏi.
"Ừm, hắn nói không sai, hôm nay bên chúng tôi có hai cảnh ngục đã chết, đồng thời còn có mấy phạm nhân mất tích. Tôi cho người lục soát cẩn thận trong vườn thuốc nhiều lần, kết quả vẫn là sống không thấy người chết không thấy xác."
"Điều này sao có thể! Trước không nói chuyện cảnh ngục, trong lúc làm việc, hoàn toàn không một ai có thể rời khỏi khu vực làm việc, những binh sĩ đóng giữ kia không phải là đồ mù, nếu có người nào lén lén lút lút đi ra ngoài, đã sớm bị mấy họng súng máy kia bắn chết tươi, các người không có khả năng không chút phát hiện nào."
Nói đến đây, Trương đầu ôm một tia may mắn hỏi:
"Có phải mấy người mất tích kia là bị cảnh ngục dẫn ra ngoài không?"
"Cái này tôi cũng từng hỏi, trọn một buổi chiều không thấy cảnh ngục nào ra ngoài, hơn nữa cảnh ngục hoàn toàn không ra được, vì đầu bọn họ đều bị người chém đứt đặt dưới giường!"
Nếu đã nói ra lời này, Sỏa Đại Bưu cũng không đếm xỉa tới, thẳng thẳng nói hết mọi chuyện quỷ dị xảy ra trong vườn thuốc ngày hôm nay cho mấy người Trương đầu và Hạ Thiên Kỳ, một chút cũng không bỏ sót.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt nghe xong cũng không có phản ứng gì, phải nói có phản ứng, đó cũng là một chút mừng rỡ đến từ trong lòng Hạ Thiên Kỳ, vì thông qua cảnh ngộ quỷ dị mà bọn phạm nhân bên Sỏa Đại Bưu gặp trong vườn thuốc, trở thành có thể suy đoán ra phạm vi hoạt động chủ yếu của ác quỷ ngay sau đó.
Đương nhiên cũng có thể đưa ra một suy đoán to gan hơn, ác quỷ kia ẩn náu trong một góc ở vườn thuốc.
Lãnh Nguyệt nghe Sỏa Đại Bưu tự thuật xong, không khỏi nhìn thoáng qua, Trương đầu chú ý tới ánh mắt của Lãnh Nguyệt, lúc này cũng đồng thời nhìn sang, có chút mờ mịt hỏi Hạ Thiên Kỳ:
"Cậu hẳn nắm được chuyện nơi đây đi?"
Hạ Thiên Kỳ gật đầu một cái không cho ý kiến, nhưng cũng không mở miệng giải thích cái gì.
Thấy Hạ Thiên Kỳ biểu hiện nước đôi cái nào cũng được, trong lòng nhất thời Trương đầu có chút nóng nảy:
"Trước kia cậu muốn tôi giúp cậu, tôi làm xong rồi, chuyện bây giờ càng là xảy ra theo như cậu nói trước đó, cậu cũng có thể nói một câu thật rõ ràng với chúng tôi đi."
"Có phải thằng nhóc mày giở trò quỷ không, bọn mày rốt cuộc là ai!"
Sỏa Đại Bưu vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ, có lẽ nếu không có Trương đầu luôn âm thầm kéo gã, lúc này gã đã sớm lật mặt với Hạ Thiên Kỳ.
"Ông có tin tôi là người đầu tiên hại chết ông không? Cũng coi là người trả qua sóng gió, sao càng sống càng nhát gan vậy?"
Hạ Thiên Kỳ khinh thường châm chọc Sỏa Đại Bưu một câu, những lời này cũng nói Sỏa Đại Bưu không cách nào cãi lại, vì những người như bọn họ chính là càng sống lá gan càng nhỏ.
Lúc chưa vào đây, có thể bọn họ là người cùng hung cực ác, hoàn toàn không sợ chết, thậm chí nói khi đó cũng đã giao mạng của mình ra. Thế nhưng tới khi cho là mình chắc chắn phải chết, lại vô tình nhận được cơ hội sinh tồn đi vào nơi này, bất kể là ai, trong tiềm thúc đều trở nên vô cùng khát vọng sinh tồn.
Nếu không, các phạm nhân trong nhà ngục này sớm đã tự sát, đánh lén cảnh sát thì đánh lén cảnh sát, hoàn toàn sẽ không ép buộc mình thích ứng với hoàn cảnh tàn khốc nơi này, mặc cho những quy tắc ngầm ràng buộc, mặc cho những cảnh ngục kia tùy tiện đánh chửi.
Sỏa Đại Bưu muốn phải tiếp tục sống, Trương đầu bây giờ cũng hoàn toàn không có ý niệm muốn chết, thế nhưng thi thể của trưởng ngục xuất hiện trong vườn thúc, theo cái chết kỳ lạ của hai gã cảnh ngục, nhiều phạm nhân mất tích quỷ dị, bọn họ đều theo bản năng cảm thấy nguy hiểm nào đó ẩn núp bên cạnh bọn họ.
Đồng thời loại nguy hiểm này là trí mạng.
Hạ Thiên Kỳ nhìn một bộ dạng cầu tri thức như khát nước của Sỏa Đại Bưu và Trương đầu, trong lòng cười lạnh một tiếng, ngoài miệng lại cố tình nói.
"Nếu tôi nói các người vẫn là chờ một chút xem, tránh cho tôi chỉ là mèo mù đụng phải chuột con chết, có thể hôm nay vừa qua, ngày sau vẫn rất thái bình đây."
"Nhưng chuyện này không chờ được, Hạ lão đệ, Trương ca tôi nghi ngờ thì nghi ngờ, thế nhưng tôi với cậu thật sự không kém chuyện, nếu lúc này đã chứng minh lời cậu nói là thật, tôi xin thể tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ khác nữa.
Còn mấy người kia, tôi cũng sẽ đi tìm bọn họ, sau đó nhắc lại ý tứ của cậu."
"Anh Trương quả thực là bạn chí cốt, tôi đây không có nói, có điều có vài người thì kém cỏi, trên cổ gắn một cái đầu của lão đại, tự cho là bên trong toàn đựng đầy trí thông minh, trên thực tế giả vờ đều là khí nóng."
Hạ Thiên Kỳ nói đến đây, cũng không minh trào ám phúng gì, mà là chỉ thẳng lỗ mũi Sỏa Đại Bưu lạnh lùng nói:
"Tôi nói chính là ông, sao bây giờ còn lải nhải với tôi? Nếu không phải nhìn mặt mũi của anh Trương, tôi đã sớm ngắt đầu ông xuống cho chó ăn, thật đúng là tự xem mình là nhân vật chính!"
Hạ Thiên Kỳ cũng không phải đang hù dọa Sỏa Đại Bưu, trên thực tế hắn chính là muốn như vậy, nếu không phải nhìn trên phần Trương đầu rất cố gắng giúp hắn kia, hắn đã sớm ngứa ngáy tay chân mà tiễn Sỏa Đại Bưu đi Tây Thiên cực lạc.
Dù sao lấy chuyện xấu Sỏa Đại Bưu đã làm bên ngoài, cũng đủ cho gã chết một trăm lần, vốn là người đáng chết.
"Đại Bưu, có nóng nảy thì phát ra với người phía dưới, với Hạ lão đệ, chúng ta phải hạ thấp khí độ."
Sỏa Đại Bưu bị Hạ Thiên Kỳ chọc giận khủng khiếp, thế nhưng trong lòng gã lại thật sự có chút sợ sệt Hạ Thiên Kỳ, vừa rồi trong nháy mắt Hạ Thiên Kỳ nhìn về phía gã, gã thật sự có cảm giác mình chính là con kiến, chỉ cần đối phương ngoắc ngoắc ngón tay một cái là có thể bóp chết gã.
Sỏa Đại Bưu hoàn toàn bị dạy dỗ một trận, Trương đầu cũng cười làm lành lần nữa hỏi Hạ Thiên Kỳ:
"Hạ lão đệ, bây giờ cậu có thể nói với chúng tôi, chuyện mà cậu biết không?"
"Nói thì có thể nói, có điều kỳ thực những chuyện này tôi đã nói ngay từ lúc chúng ta va chạm nhau rồi. Nếu anh Trương vẫn còn chưa quá rõ ràng, vậy tôi sẽ nói ít chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Trong tòa nhà ngục Hắc Thiết này có một con ác quỷ ẩn nấp, còn ác quỷ là vật gì, cái này mặc dù tôi có nói nhiều hơn, cũng chưa chắc các người có thể hiểu được, chỉ cần biết rằng đó là một thứ giết chóc thành tính, đồng thời mạnh mẽ đến mức các người không cách nào chống lại.
Là sự tồn tại mà bất kể là đao kiếm, hay là đạn dược đều giết không chết."