Ác Linh Quốc Gia

Chương 87

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

๖ۣۜQuyển 4: Nỗi sợ hãi kinh hoàng

Dịch: Witch _ Nhóm dịch Fair Play


Thiên Kỳ, tại sao anh hoàn thành nhiệm vụ trở về mà không báo cho tôi với Mẫn Mẫn một tiếng, để chúng tôi lái xe đến đón anh. Anh xem, cái bộ dạng mệt muốn chết của anh, làm chúng tôi rất đau lòng...

Hạ Thiên Kỳ có chút ớn lạnh, nhìn Nam Cung Vân, cảm thấy hôm nay cô ta rất khác. Mặc dù trước đó, thái độ của cô ta đối với hắn cũng có thể xem là nhiệt tình, nhưng cũng không quá mức như hiện tại.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn vẫn thấy mình so với trước đây chẳng có gì thay đổi, vẫn luôn tiêu soái như vậy, điều khác biệt duy nhất đó là, lại giải quyết thành công một nhiệm vụ.

Chẳng lẽ năng lực giải quyết các nhiệm vụ linh dị của mình, rất được cô ấy ngưỡng mộ?

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy nhất định là như vậy, biểu tình đó của Nam Cung Vân quả thật là quá phô trương rồi, còn nữa, bọn hắn phải phụ thuộc vào đoàn đội, trong tình huống bình thường thì cũng rất khó có khả năng sẽ cùng nhau chấp hành nhiệm vụ.

Vậy nên, nếu như năng lực giải quyết nhiệm vụ của hắn mạnh thật thì cũng không liên quan đến Nam Cung Vân.

Hạ Thiên Kỳ chỉ cười cười rồi gật đầu cho qua chuyện, cố ý liếc nhìn người đang đứng sau lưng Nam Cung Vân, Lưu Ngôn Mẫn, phát hiện mặt mày hắn ta đang tái nhợt, nhìn chằm chằm về phía mình. Xem ra là hắn ta đang rất khó chịu, vì thấy Nam Cung Vâng ân cần hỏi thăm hắn, quan tâm hắn hơn bình thường rất nhiều.

Ài, tôi có là gì đâu, vẫn thua xa Mẫn Mẫn.

Hạ Thiên Kỳ và Lưu Ngôn Mẫn vốn dĩ chẳng ưa gì nhau, nói thẳng ra cũng tại bọn hắn đều là một loại người, đều có chút thối tha, cùng ***. Cảm thấy khó chịu, nên mới không thích nhìn thấy nhau.

Đông Thiên Kỳ, đúng là tôi đã coi thường anh rồi, xem ra ý nghĩ muốn đổi bạn cùng phòng của tôi lại phải đợi thêm một thời gian nữa thôi.

Ha ha, đúng lúc, tôi cũng có suy nghĩ như anh.

...

Hạ Thiên Kỳ và Lưu Ngôn Mẫn cứ người nói qua kẻ đáp lại như vậy, Nam Cung Vân đứng bên cạnh cũng cảm thấy xấu hổ thay cho bọn hắn, quay sang nhỏ nhẹ giới thiệu các gian phòng trong biệt thự cho Lãnh Nguyệt. Hiển nhiên là bỏ quên hai người kia lại phía sau.

Hai người châm chọc nhau đến nỗi không khí xung quanh đều đậm mùi thuốc súng, đến cuối cùng cũng phát hiện Nam Cung Vân đã mất dạng, chỉ còn nghe Lưu Ngôn Mẫn hừ lạnh một tiếng:

Con gái bây giờ cũng không biết như thế nào, đàn ông đầu đội trời chân đạp đất không thích, hết lần này đến lần khác thích những loại ẻo lả kia.

Hai từ ẻo lả thoát ra từ miệng Lưu Ngôn Mẫn là ý chỉ Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ, vậy nên khi nghe xong, Hạ Thiên Kỳ lại nhíu chặt hai hàng lông mày, chỉ tay về phía hắn ta, cảnh cáo:

Đừng nói bạn của tôi như vậy! Anh mới ẻo lả!

...

Hai người lại đấu võ mồm với nhau thêm một trận.

Trên tầng, Nam Cung Vân chỉ vào căn phòng trống đối diện với phòng của của Lưu Ngôn Mẫn, hoàn toàn không cam lòng mà nói:

Trên tầng là phòng của tôi và Hạ Thiên Kỳ, chỉ còn gian phòng trống này thôi, vậy nên anh chịu khó ở cùng tầng lầu vời Mẫn Mẫn vậy.

Nói đến đoạn này, giọng của Nam Cung Vân đột nhiên nhỏ hơn hẳn, gần như là không thể nghe được:

Nếu anh chê hắn phiền phức, thì cứ nói với tôi, tôi sẽ đổi phòng với anh.

Không đâu. Lãnh Nguyệt lắc đầu làm Nam Cung Vân rất thất vọng, sau đó thoáng liếc xuống dưới lầu, nơi Lưu Ngôn Mẫn đang cãi lộn với Hạ Thiên Kỳ, thu hồi tầm mắt rồi tiếp tục nói:

Hai người bọn họ, đổi ai thì cũng giống nhau thôi.

Nói xong, Lãnh Nguyệt ra hiệu cho Nam Cung Vân biết là hắn ta muốn vào xem phòng mình như thế nào, ngay sau đó đẩy cửa phòng ngủ ra, bước vào.

Sau khi Lãnh Nguyệt chuyển vào đây, biệt thự dành cho bốn người này xem như đã đủ quân số, tỉ lệ nhân viên là ba nam một nữ, đúng một cái tỉ lệ đẩy người ta vào tình trạng rất dễ bị xấu hổ - thịt ít sói nhiều.

Để ăn mừng Hạ Thiên Kỳ an toàn trở về, và chào mừng Lãnh Nguyệt là bạn cùng nhà mới, Nam Cung Vân đã cố ý chuẩn bị một bữa tối rất thịnh soạn, cốt là để mượn cơ hội lần này để mọi người làm quen lẫn nhau.

Tuy nhiên, ngay từ lúc bắt đầu bữa cơm đã rất không suôn sẻ, bởi vì bất kể là Lưu Mẫn Ngôn hay Hạ Thiên Kỳ thì đều bị Nam Cung Vân ghẻ lạnh, từ đầu đến cuối cô ta chỉ chăm chăm vào Lãnh Nguyệt, hỏi han này nọ.

Vốn dĩ, ngay từ lúc mới chuyển đến đây, Lưu Ngôn Mẫn đã hơi thích thích Nam Cung Vân, chỉ tiếc là, cô ta lại không có vẻ gì là cũng tồn tại cảm giác, vậy nên luôn cố tình kéo dài khoảng cách với hắn ta.

Mình bình thường cũng muốn tiểu Vân ăn một bữa cơm, nhưng cô ấy đều không thích. Như thế này cũng tốt, bất kể là tên này hay tên kia, thì lúc chuyển đến, cô ấy như biến thành một người khác, nhiệt tình ghê gớm.

Mình thật sự không biết mình đáng ghết đến nhường nào, tại sao lại lạnh nhạt với mình như vậy chứ, mình đúng là xui xẻo!

Lưu Ngôn Mẫn tự lầu bầu lẩm bẩm với bản thân, vừa không ngừng nuốt từng ly rượu này đến ly rượu khác.

Ngay lúc đầu, Hạ Thiên Kỳ cũng không có phản ứng như Lưu Mẫn Ngôn, nhưng sau nhiều lần hắn xen vào nói chuyện với Nam Cung Vân và Lãnh Nguyệt đều bị bỏ lơ nên mới bắt đầu thấy chán nản, cuối cùng cũng đành chuyên chú vào ăn cơm.

Nhưng lại nghĩ đến, thời gian gần đây hắn rất xui xẻo, lại không biết được tương lai sẽ ra sao, vậy nên hắn cũng có ý nghĩ muốn mượn rượu giải sầu, vậy nên quay sang uống rượu.

Vỏ chai rượu lăn lóc trên bàn càng lúc càng nhiều, Hạ Thiên Kỳ cũng chẳng nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu, chỉ nhớ rõ, đến sau cùng chỉ còn lại hắn và Lưu Ngôn Mẫn là trời nam biển bắc ở lại với nhau, nhất thời giống như trở thành anh em tốt.

Bữa cơm này rốt cục cũng hóa giải được rất nhiều điều không thoải mái trước đó.

Khi Hạ Thiên Kỳ tỉnh lại đã là vào giữa trưa hôm sau, đầu óc vẫn còn chút choáng váng, hắn không nhớ rõ là ai đã đem mình về phòng, cứ nghĩ là tên tiểu nhân Lãnh Nguyệt kia, vì dù sao, tối hôm qua hắn ta cũng không uống rượu.

Đi đến phòng tắm tắm nước nóng, cũng thay luôn bộ áo quần trên người, sau khi Hạ Thiên Kỳ đứng trước gương lớn tự luyến một phen, đã quyết định là hắn sẽ xin về nhà một chuyến, nhân dịp đã hoàn thành nhiệm vụ lần này càng sớm càng tốt.

Quả thật cũng đã lâu rồi, hắn chưa gặp mặt cha mẹ hắn.

Gõ cửa phòng của Lãnh Tiện Nhân, nhưng bên trong lại không có ai trả lời, vậy nên hắn đẩy cửa nhìn vào bên trong một chút, lại phát hiện hắn ta cũng không có ở trong phòng, không biết là đã đi đâu rồi.

Lúc Hạ Thiên Kỳ xuống nhà dưới thì vừa lúc đụng phải Lưu Ngôn Mẫn đang muốn ra ngoài, nghĩ đến tối hôm qua bọn hắn rất thân mật, lại quàng vai bá cổ nhau, hắn bỗng lúng túng, ho khan hai tiếng, nói:

Khụ khụ, anh cũng ra ngoài à, tôi lái xe đưa anh đi nhé?

Không cần, đâu phải tôi không có xe, huống hồ trước giờ anh đây chưa từng ngồi xe với người thấp kém hơn mình.

Lưu Ngôn Mẫn vẫn như nguyên bộ dạng như thường ngày, nghe hắn ta nói vậy, Hạ Thiên Kỳ bỗng chóc sững sờ, lập tức theo thói quen mà chửi lại:

Tốt! Vậy tôi chỉ có thể chúc anh lái xe vui vẻ,chú ý an toàn. Hơn nữa, anh có thể sẽ ngỏm đấy.

*** - Lưu Ngôn Mẫn bất mãn nhếch miệng.

***! - Hạ Thiên Kỳ cũng quyết không lưu tình, đi lướt qua Lưu Ngôn Mẫn.

Bước ra khỏi biệt thự, Hạ Thiên Kỳ đi vào nhà xe để lấy chiếc X5 của hắn, trong quá trình đó cũng có liếc qua con xe của Lưu Ngôn Mẫn, là một chiếc X6, quả thật so với xe của hắn thì nó còn cao cấp hơn một chút.

Lái xe đi đến đại đạo Thế Kỷ, Hạ Thiên Kỳ mở chức năng thông tin của bảng vinh dự ra, gọi Lãnh Nguyệt hai tiếng:

Gọi Nguyệt Nguyệt, gọi Nguyệt Nguyệt, xin mời trả lời...
Bình Luận (0)
Comment