Ác Linh Quốc Gia

Chương 901

Dịch: Hàn Phong Vũ

"Ông chủ Tuyệt Đại của Ngu Nhạc Thành!"

Hạ Thiên Kỳ nói ra cái tên này với giọng hơi trầm.

"Tuyệt Đại? Tên kỳ quái, vậy là ai?"

"Còn nhớ trước đó khi chúng ta giao thủ với đám người Hẩu Tử, có người xuất hiện ngăn cản Giang Chấn không?

Chính là hắn, hắn mở một phòng game tên "Ngu Nhạc Thành", tôi muốn tới đó thử vận may một chút."

Vương Vân Bằng và Trần Minh đều là giám đốc, trong thực tế người có khả năng ngăn cản bọn họ có thể đếm trên đầu ngón tay, dù sao hắn chỉ biết là có hai người có thể làm được. Một là gã mặt nạ, một là ông chủ của Ngu Nhạc Thành kia.

Gã mặt nạ chắc chắn khỏi cần trông cậy, nên hắn cũng chỉ có thể cân nhắc đi tìm ông chủ của Ngu Nhạc Thành thử vận may.

Mặc dù giữa bọn họ không có bất kỳ giao tình gì, hắn cũng không có thứ gì có thể đánh động đối phương, thế nhưng hắn lại có quá nhiều lý do không thể nhận mệnh, cho nên bất kể thế nào đi nữa cũng phải thử một lần.

"Anh và hắn rất quen sao?"

Nghe Hạ Thiên Kỳ nhắc tới người đàn ông ngăn cản Giang Chấn lúc đó kia, tất cả mọi người đều chợt nhớ lại, hiển nhiên đều có ấn tượng sâu sắc với người đàn ông kia.

"Không quen biết gì, có điều may mà không có thù, nên còn có cơ hội thử một chút.

Cách thời gian giao vẹn với Vương Vân Bằng cũng chỉ còn lại ngày cuối cùng, một hồi nữa tôi phải đi tìm hắn ngay."

Nói tới đây, Hạ Thiên Kỳ nói với Triệu Tĩnh Thù:

"Một hồi nữa cô nói cho Vương Tang Du, nói cô ấy đi thông báo một chút, phàm là nhân viên là quỷ vật thể chất, gần đây đều phải rơi xa thành phố Phước Bình cho tôi, có trốn thì trốn xa hơn cho tôi, lúc nào không cần tránh né nữa phải chờ tôi thông báo.

Nếu Vương Tang Du hỏi tới, cô nói cô ấy cứ gửi tin là được, chuyện dư thừa cô ấy không cần để ý."

"Ừm, bây giờ tôi gửi tin cho cô ấy và mấy quản lý khác."

Nếu đã quyết tâm đánh một trận, Hạ Thiên Kỳ cũng không định ở lại đây nói nhảm nữa, định đưa mấy người về thành phố Phước Bình trước, sau đó hắn đi Ngu Nhạc Thành tìm Tuyệt Đại.

Mà lúc mấy người Hạ Thiên Kỳ định rời đi, một chuỗi tiếng cười điên cuồng tới cực điểm đột nhiên theo tiếng gió vọng tới.

"Các vị, tới cũng tới rồi còn muốn cứ như vậy mà đi sao?"

Nghe vậy, thân thể mấy người Hạ Thiên Kỳ nhất thời cứng đờ, Hạ Thiên Kỳ càng nhận ra cái giọng nói này, rõ ràng là Vương Vân Bằng tới từ Minh Phủ đệ nhị vực.

"Hóa ra là giám đốc Vương, thật vừa vặn."

Hạ Thiên Kỳ thấy Vương Vân Bằng lại xuất hiện ở chỗ này, trong lòng thầm nghĩ không tốt, không biết đối phương có tính toán gì.

"Không khéo, tôi tới chỗ này chính là vì chờ các người, à không, nói chính xác là chờ mày."

Vương Vân Bằng không khách khí chỉ vào Hạ Thiên Kỳ, nụ cười xấu xí trên mặt càng hung ác hơn.

"Chờ tôi? Có ý gì?"

"Không có ý gì, chỉ là tới giết mày."

Vương Vân Bằng nói xong, lại nhìn qua mấy người Lãnh Nguyệt nói:

"Bên này không còn chuyện gì của các người, không muốn đồng thời tuẫn táng thì nhanh chóng rời đi, tôi không có kiên nhẫn lặp lại với các người."

Vương Vân Bằng không e dè nói thẳng mục đích tới, cái này khiến mấy người Hạ Thiên Kỳ nhất thời sắc mặt đại biến, đều âm thầm chuẩn bị cảnh giác.

"Đừng nghĩ tới chuyện đánh lại, một hồi nữa mọi người nắm chặt tôi, tôi dùng thuấn di bỏ chạy!"

Hạ Thiên Kỳ nhỏ giọng nhắc nhở mấy người Lãnh Nguyệt một câu, sau đó lại dùng năng lực thuấn di của quỷ anh, trong nháy mắt cùng ba người Lãnh Nguyệt biến mất không thấy.

Vương Vân Bằng có chút ngoài ý muốn về năng lực thuấn di của Hạ Thiên Kỳ, có điều hắn cũng không hoảng hốt, lại thấy lúc này bầu trời đột nhiên tung lên một lớp cát bụi như sương vàng, thoáng chốc tràn ngập trời đất, tiếp theo, lại thấy Hạ Thiên Kỳ và ba người Lãnh Nguyệt như gặp trở ngại mà chật vật hiện ra.

"Pháp vực!"

Lãnh Nguyệt nhận ra Vương Vân Bằng sử dụng pháp lực, chặn đường thoát của bọn họ.

"Tôi không muốn lãng phí hơi sức, thế nhưng các người chưa từ bỏ ý định mà muốn thử một lần, vậy tôi đây cũng vui vẻ hoạt động một chút."

Vương Vân Bằng vẻ mặt buông lỏng nhìn mấy người Lãnh Nguyệt, hoàn toàn là bộ dạng khinh thường bọn họ.

Hạ Thiên Kỳ phớt lờ khiêu khích của Vương Vân Bằng, một lòng muốn tiếp tục chạy trốn, thả quỷ vực ra trên phạm vi lớn nhất, lại nghe Hạ Thiên Kỳ hét lớn một tiếng nói:

"Nắm chặt tôi, đi!"

Một cái chớp mắt tiếp theo, Hạ Thiên Kỳ và mấy người Lãnh Nguyệt lần nữa biến mất.

"Không biết điều!"

Tuy thực lực của Vương Vân Bằng vẫn còn chưa hoàn toàn bước vào cấp quỷ vương, nhưng cũng không phải mấy người cấp ác quỷ có thể đối phó.

Sương vàng khắp trời lần nữa dâng lên, sau đó thay đổi bất ngờ, trong chớp mắt tản ra, mấy người Hạ Thiên Kỳ lại lần nữa hiển hóa ra, đồng thời đều rơi xung quanh.

Vương Vân Bằng không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, đạt tới cấp bậc này của hắn, về điều khiển với pháp vực sớm đã luyện thành vô cùng thuần thục, điều động lực lượng thế gian cũng có thể tùy theo ý mình.

Cho dù Hạ Thiên Kỳ có quỷ vực, thế nhưng trên cường độ chống đỡ lạu không cách nào nhận được đánh vào pháp vực của Vương Vân Bằng.

"Xem ra là trốn không thoát."

Hạ Thiên Kỳ tự biết chạy trốn vô vọng, hung hăng phun một ngụm máu trên mặt đất, cũng không có ý định chạy.

Còn Lãnh Nguyệt cũng rút thanh kiếm lớn màu đen của anh ta ra, Triệu Tĩnh Thù cũng không ngừng đánh thủ quyết, phụ ma cho Lãnh Nguyệt.

"Sở Mộng Kỳ, một hồi nữa cô dẫn Tĩnh Thù rời đi, tôi và sư huynh cô ở lại đây. Đừng nói nhảm với tôi, các người ở lại không những không giúp được gì, còn có thể làm chúng tôi phân tâm.

Các người đi trước, chúng tôi tìm cơ hội chạy trốn."

Sở Mộng Kỳ không nói gì, vì ánh mắt Lãnh Nguyệt nhìn cô cũng là ý tứ này.

"U, còn có một Phụ ma sư."

Lúc này Vương Vân Bằng chú ý tới Triệu Tĩnh Thù phụ ma cho Lãnh Nguyệt, lại thấy hắn điều khiển pháp vực đột nhiên đánh thẳng tới Triệu Tĩnh Thù.

Thấy không tốt, Hạ Thiên Kỳ hóa quỷ vực thành một tấm lá chắn dựng ngay trước người, hắn từng bước chặn Triệu tĩnh Thù sau lưng, quanh thân quỷ khí đầy tràn, từng mảnh quỷ giáp phá thể mà ra, trong nháy mắt hoàn thành ác quỷ hóa.

Cùng lúc đó, pháp vực của Vương Vân Bằng ập xuống, vẻn vẹn chỉ một cái đụng chạm, trong nháy mắt, quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ vỡ tan tành, hắn kiên trì lần nữa thả quỷ vực ra, thế nhưng sau khi xuất hiện lại nhanh chóng vỡ tan.

Hạ Thiên Kỳ hừ lạnh một tiếng, uy lực còn lại của pháp vực tác dụng trên khô lâu quỷ giáp của hắn, tạo nên từng đường vết rạn trên quỷ giáp, như một chiếc xe tải đâm thẳng vào người.

Liên đới Lãnh Nguyệt và Triệu Tĩnh Thù sau lưng đồng thời bị đánh bay ra.

"Đưa Tĩnh Thù đi mau!"

Hạ Thiên Kỳ búng người một cái đứng dậy, quay về phía Sở Mộng Kỳ hét to một tiếng. Sở Mộng Kỳ không dám do dự, vội vàng chạy tới, đỡ Triệu Tĩnh Thù dậy thuấn di chạy đi.

"Muốn chạy?"

Vương Vân Bằng rất kinh ngạc khi thấy Hạ Thiên Kỳ vẫn đứng lên như không có chuyện gì, có điều gã không thu tay lại, mà là vung tay lên, lại có một mảnh sương vàng lớn trên không ập xuống, hiển nhiên là muốn ngăn cản hai người Sở Mộng Kỳ rời đi.

Mà đúng lúc này, Lãnh Nguyệt cũng thả pháp vực của anh ta ra, tập trung toàn lực đánh làn sương vàng muốn ngăn cản Sở Mộng Kỳ kia.

Sương vàng bị khí tức lạnh như băng bao trùm, như có chứa sinh mệnh, không ngừng giãy dụa bên trong, cuối cùng liên đới với pháp vực của Lãnh Nguyệt đồng thời ầm ầm tiêu tán.

Sở Mộng Kỳ cũng nắm lấy cơ hội, thuấn di mấy cái đã biến mất không thấy tung tích.

Mặc dù ngăn cản Vương Vân Bằng, thế nhưng Vương Vân Bằng có thể tùy thời điều động lực lượng thế gian, mà không có cực hạn như Lãnh Nguyệt.

Vương Vân bằng bị thực lực của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt làm cho vô cùng ngoài ý muốn, mặc dù bọn họ chưa ra toàn lực, thế nhưng đòn tấn công vừa rồi, nếu đổi lại thành cấp ác quỷ đối kháng, sợ cũng đã sớm thân bị thương nặng.

"Đối phó hắn, chúng ta chỉ có thể dùng hết toàn lực, không thể cho hắn cơ hội phản ứng, một hồi nữa anh ngăn cản hắn, tôi thi triển chú thuật cấm kỵ.

Cũng chỉ có như vậy mới có cơ hội thoát đi."
Bình Luận (0)
Comment