Dịch: Hàn Phong Vũ
Lãnh Nguyệt lảo đảo đứng trên một chỗ lõm trên mặt đất, toàn thân nhuốm máu, trên người tràn đầy không biết bao nhiêu vết rách nhỏ mảnh.
Vương Vân Bằng rốt cuộc lên lớp cho anh ta một khóa, trước kia anh ta cũng không biết pháp vực còn có thể kết hợp chú thuật thả ra, thế nên chú thuật là chú thuật, pháp vực là pháp vực, hai thứ hoàn toàn đơn độc mà đánh.
Lại thêm khiến anh ta như tỉnh mộng, chính là tốc độ thi pháp với Chú thuật sư quan trọng tới mức nào, một đòn vừa rồi kia, nếu không phải Vương Vân Bằng gần như thả ra chú thuật trong nháy mắt, như vậy thì bằng thân thể của người chủ thuật pháp, mặc dù gắng gượng nhận lấy cũng bị đánh thành bột phấn.
Hai chân Vương Vân Bằng bị đông cứng vỡ nát, vai cũng mất hơn phân nửa, ngã trên đất đã là thở ra thì nhiều hít vào thì ít.
Lúc này gã đang sờ trên người, có lẽ là đang tìm nước thuốc thuật pháp dùng để khôi phục.
Trước đó Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt chỉ là muốn tìm cơ hội thuận lợi, cũng không nghĩ tới rốt cuộc đánh Vương vân Bằng bị thương nặng, vì vậy khi thấy Vương Vân Bằng bị thương nặng không thể chống đỡ, Lãnh Nguyệt cũng cắn răng từng bước một đi thẳng tới chỗ Vương Vân Bằng, định thêm vào một đòn, hoàn toàn tước mạng Vương Vân Bằng.
Chỉ cần Vương Vân Bằng chết, vậy thì bọn họ hoàn toàn có thể dùng mánh cũ đi đối phó Trần Minh.
Đến lúc đó cũng không cần mò vận may, giao số phận trong tay ông chủ Ngu Nhạc Thành.
"Tôi tới đây!"
Hạ Thiên Kỳ còn miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, thấy Lãnh Nguyệt chỉ đi về phía trước hai bước lại ngã trên mặt đất, Hạ Thiên Kỳ trực tiếp dùng năng lực thuấn di đi tới bên cạnh Vương Vân Bằng, tiếp theo rút huyết sát quỷ binh ra, hung hăng chém mạnh xuống đầu Vương Văn Bằng.
Tiếng kêu thảm thiết của Vương Vân Bằng liên tục không ngừng, thực lực đạt đến cấp giám đốc, lực sinh mệnh cũng rất mạnh mẽ, cho dù đầu có bị chém đứt một nửa, cũng không chết ngay.
Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm Vương Vân Bằng có thể gắng gượng bao nhiêu, tuy đầu đau tới mức muốn nứt ra, thế nhưng vẫn dựa vào cái loại sảng khoái giết chết giám đốc kia, thể lực hắn cũng biến thành cực kỳ dư thừa, không ngừng dùng huyết sát quỷ binh hung ác bổ xuống đầu Vương Vân Bằng.
Mãi đến khi đập Vương Vân Bằng não tương tung tóe, xương sọ hoàn toàn nát bấy, hắn mới thở hổn hển ngừng tay.
"Ha ha... Chết rốt cuộc cũng chết! Lãnh thần! Chúng ta thắng rồi! Chúng ta giết chết một giám đốc!"
Hạ Thiên Kỳ kích động cười lớn, theo thần kinh căng thẳng của hắn buông lỏng xuống, cả người hắn cũng vô lực ngã trên đất.
Có điều hắn cũng không cảm giác khó chịu, vì Minh Phủ đệ nhị vực tới tổng cộng hai người, lúc này bị bọn họ liên thủ giết chết một người, còn một người khác bọn họ vừa có thể chơi mánh cũ, lại có thể đi liên thủ với đám người Thẩm Hoành Viêm, nói chung khiến hắn cảm thấy chuyện có thể chuyển biến tốt.
Thế nhưng đang trong lúc Hạ Thiên Kỳ mừng rỡ suy nghĩ điều này, hắn đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào tầm mắt của mình bị một bóng râm bao phủ.
Nhìn kỹ lại một cái, hắn tức khắc ra một thân mồ hôi lạnh, vì Trần Minh mặc một bộ quần áo đen đứng ngay trước mặt hắn.
Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn bối rối, hắn hoàn toàn không biết Trần Minh xuất hiện từ lúc nào, hoàn toàn không có chút phát hiện nào, lúc này Lãnh Nguyệt cũng nâng đầu lên, miễn cưỡng nhấc cả người lên một chút, sau khi thấy Trần Minh, biểu tình trên mặt anh ta cũng thay đổi thành mặt xám ngoét, đã không biết nên phản kháng thế nào.
Bọn họ có thể giết chết Vương Vân Bằng, không những dùng hết toàn lực không nói, càng gặp may ở mức độ rất lớn, phàm là Vương Vân Bằng nghiêm túc một chút, bọn họ cũng không có cơ hội.
Thế nhưng một chiêu này lại không cách nào đối phó Trần Minh, vì trong mắt đối phương bọn họ là người có thể giết chết một giám đốc, nên chắc chắn Trần Minh sẽ dùng hết toàn lực.
Nhưng bây giờ hắn và Lãnh Nguyệt không khác gì người già yếu bệnh tật, một người tinh thần lực tiêu hao nghiêm trọng, một người vô cùng suy yếu, đều không cách nào khôi phục được trong vòng vài ngày.
Đừng nói đối diện bọn họ là Trần Minh, lúc này một cấp ác quỷ tùy tiện tới, sợ là cũng có thể giết chết bọn họ.
Trần Minh không nhìn Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, mà vẫn đang quan sát Vương Vân Bằng không ra hình người.
Sau khi nhìn một hồi, gã lại tìm tòi trên người Vương Vân Bằng, sau đó lấy ra một cái túi phồng lên, bên trong hết 80% là nước thuốc thuật pháp.
Mãi đến khi nhét cái túi kia vào túi trong, Trần Minh mới cười lạnh nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó hung hăng một cước giẫm trên ngực hắn:
"Hai người bọn mày vẫn rất có khả năng đấy, ngay cả Vương Vân Bằng cũng bị bọn mày giết. Có điều giết cũng tốt, tên ngu xuẩn tự cho mình là đúng kia sớm nên chết rồi, coi như bọn mày không ra tay, tao cũng hại chết hắn.
Lại nói tiếp còn phải cảm ơn bọn mày.
Nên tao cũng không dày vò bọn mày, cứ dứt khoát cho bọn mày sảng khoái được rồi, Mặc dù có người ra lệnh phải từ từ giết mày, thế nhưng con người của tao gần đây rất thiện tâm, nên buộc lòng phải vi phạm mệnh lệnh."
Trần Minh nói xong lại cưới phá lên điên cuồng, như đang xem hài kịch trên đài.
"Người anh em, dù sao mục đích của các người chỉ là bắt người quỷ vật thể chất, chúng ta không thù không oán, anh giết tôi cũng thì thôi, thả người nằm bên kia được chứ?
Coi như anh hành thiện tích đức."
Chuyện biến đổi bất ngờ, từ tuyệt vọng tới hy vọng rồi tới hoàn toàn tuyệt vọng, Hạ Thiên Kỳ đã không muốn chửi bới vận mệnh, thầm nghĩ mất bò mời cho làm chuồng, để cho Trần Minh buông tha cho Lãnh Nguyệt thoát đi.
Dù sao chuyện từ đầu tới cuối đều không liên quan Lãnh Nguyệt, hắn không muốn Lãnh Nguyệt cũng rơi vào kết cục bỏ mình ở chỗ lạ.
"Hành thiện tích đức? Ha ha, chớ trêu, trên thế giới này nào có cái gì là thiện, lại ở chỗ nào cần đức.
Có điều nếu mày đồng ý van xin tao, tao cũng không phải không có qua cho hắn.
Thế nào? Tao thật sự nghe lời của mày rất có khí phách, vẫn rất đáng giá đi."
"Ha ha đáng giá thì đáng giá, nhưng kém xa không bằng giá trị sinh mệnh của bạn bè tôi.
Tôi xin anh, van xin anh bỏ qua cho hắn..."
Hạ Thiên Kỳ một chút cũng không cảm thấy khuất nhục, có chỉ là mong chờ, mong chờ đối phương thật có thể buông tha cho Lãnh Nguyệt.
"Hạ Thiên Kỳ!" Tiếng thét to của Lãnh Nguyệt đột nhiên vang lên:
"Anh không cần đi cầu một người chết! Càng không cần làm một người chết cầu tình!"
Một khí tức khiến người ta cảm thấy da đuầ tê dại đột nhiên ập tới từ một bên, Hạ Thiên Kỳ và Trần Minh đều cả kinh.
"Lãnh thần!" Hạ Thiên Kỳ biết Lãnh Nguyệt đang làm gì, vội vàng ngăn cản nói:
"Anh mau dừng tay, lẽ nào anh muốn chết sao!"
Lãnh Nguyệt không nói tiếng nào, tiếp tục cởi ra lực lượng phong ấn quỷ vương trong thân thể, khí tức kinh khủng bắt đầu trở nên càng ngày càng mạnh, trong thân thể Lãnh Nguyệt tràn ra một làn quỷ khí nhè nhẹ như sương đen.
Biểu tình Lãnh Nguyệt bắt đầu vì đau đớn mà vặn vẹo, từng tiếng quỷ kêu rung động tâm hồn bắt đầu phát ra từ miệng anh ta.
Trong một chớp mắt này, Hạ Thiên Kỳ chỉ có một loại cảm giác như trời sập, vì Lãnh Nguyệt hoàn toàn giải khai phong ấn trong cơ thể, thả quỷ vương ra!
"Dừng lại! Mau dừng lại đi!"
Hạ Thiên Kỳ liều mạng khuyên ngăn Lãnh Nguyệt, còn Trần Minh thì lấy ra một thanh đoản kiếm màu đỏ, hiển nhiên gã và Lãnh Nguyệt như nhau, đều thuộc về Khí thuật sư tương đối đặc thù trong số người chủ thuật pháp.
Trần Minh xông tới muốn một kiếm cắt đứt cổ của Lãnh Nguyệt, nhưng lúc này, khuôn mặt vốn trắng ngần của Lãnh Nguyệt, đột nhiên hóa thành một mảnh tím bầm, sau đó rốt cuộc mở miệng phun ra một luồng lửa đen.
Trần Minh theo bản năng ngăn cản, thế nhưng lửa đen dính tơi tức khắc cháy lên, trong nháy mắt đã thiêu rụi pháp khí của gã thành tro.
"Hồng vũ pháp vực - mở!"
Trần Minh lùi về phía sau một bước dài, gã đã nhận ra chỗ cổ quái của Lãnh Nguyệt, không, nói chính xác hơn, Lãnh Nguyệt bây giờ làm gã cảm nhận được một loại nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết.
Phải biết gã chỉ mới bước một chân vào cấp ác quỷ, nói cho cùng thực lực vẫn ở cấp ác quỷ, mà quỷ vương phong ấn trong thân thể Lãnh Nguyệt lại khác hoàn toàn với quỷ vương tàn chi bình thường, đó là một khối đầu lâu quỷ vương!
Là nơi bắt nguồn cho sự mạnh mẽ của quỷ vương!
"Thiên Kỳ, lợi dụng khi bây giờ nó vẫn chưa hoàn toàn phục sinh, anh nhanh lên một chút đi!"
Lúc này Lãnh Nguyệt vẫn còn thần trí, đợi sau khi một vuốt đánh tan pháp vực Trần Minh thả ra, anh ta khàn giọng lớn tiếng hô lên với Hạ Thiên Kỳ vừa mới chật vật bò dậy.