Ác Linh Quốc Gia

Chương 920

Dịch: Hàn Phong Vũ

"Người đẹp, hai người quen nhau sao?"

Hạ Thiên Kỳ cười xấu xa gọi cô gái bên cạnh một tiếng, cô gái nghi ngờ quay đầu lại, không hiểu hỏi:

"Quen biết cái gì?"

"Chính là soái ca trước mặt này đây, tôi thấy hắn cứ luôn dùng điện thoại di động chụp cô."

Nghe lời nói của Hạ Thiên Kỳ, cô gái theo bản năng nhìn về phía người đối diện kia, lại thấy người thanh niên vừa vặn cầm điện thoại di động rất thấp, như đang chụp đáy quần cô ta.

Cái này cũng khiến cô gái tức giận đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới chỉ thanh niên kia hỏi:

"Ông chụp cái gì chứ? Con mẹ ông có phải biến thái không, chưa thấy đùi phụ nữ bao giờ à!"

"Tôi không chụp gì hết, tôi xem tiểu thuyết mà."

"Ở nhà ông xem tiểu thuyết đặt điện thoại dưới ghế? Có quỷ tin!"

Giọng tức giận của cô gái rất lớn, vừa bị cô nói như vậy, ánh mắt trong phòng phát thanh đều tụ tập lại, thanh niên kia mặt mũi không nhịn được, lúc này cũng không giải thích thêm nữa, lại vội vàng chột dạ chạy mất.

Cô gái lại la mắng mấy câu phía sau, lúc này mới hả giận ngồi xuống lại, quay lại nói với Hạ Thiên Kỳ:

"Càm ơn anh đẹp trai, hôm nay thật là xúi quẩy, tới chỗ này chơi tâm tình tốt vô cùng, không nghĩ tới còn gặp biến thái!"

"Thế đạo này biến thái đặc biệt nhiều, nhất là các cô gái càng phải chú ý."

Trước kia lúc Hạ Thiên Kỳ đi học, luôn có thể thấy một số tin tức liên quan tới ảnh chụp lén của phụ nữ, hay bị quấy rối, thế nhưng sau khi những tin tức này xuất hiện không những có thể khiến một số người nhìn thẳng vào, ngược lại trên internet còn xuất hiện một số luận điệu vặn vẹo.

Không thừa nhận mình xấu xa, ngược lại còn trách người bị hại mặc quần áo không đàng hoàng.

Thời thế đổi thay, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy người dám làm dám chịu thực dự là càng ngày càng ít.

"Anh đúng là người tốt."

Cô gái nghe Hạ Thiên Kỳ nói vậy, đột nhiên cười một tiếng, cũng có loại cảm giác Hạ thiên Kỳ muốn nhân cơ hội thu hút cô ta.

"Nếu không xấu chính là tốt, vậy tôi đây miễn cưỡng cũng coi là tốt."

Hạ Thiên Kỳ đã muốn kéo chuyện tào lao với cô gái này, nếu không ở nơi này chịu đựng chờ Lãnh Nguyệt cũng thật sự không có ý nghĩa.

Có điều vừa mới trò chuyện sôi nổi một hồi, lại thấy một nam thanh niên mặc quần đùi ngũ sắc, thân trên chỉ mặc một cái áo ba lỗ, cà lơ phất phơ đi tới bên cạnh cô gái kia, sau đó không e dè ngắt một cái trên ngực cô gái.

"Anh chết ở đâu? Làm hại tôi ở chỗ này chờ anh cả buổi!"

"Anh còn muốn hỏi em đây, đi đi một cái đã không thấy tăm hơi, làm anh tìm muốn chết."

Cô gái lại cằn nhằn nam thanh niên mấy câu, lại đừng lên định rời đi, Hạ Thiên Kỳ biết sau này không có trò chuyện nữa, cũng dịch mông qua một chút, ngồi ở vị trí chính giữa.

Bên này hắn vừa mới nhích mông qua, một người phụ nữ trung niên lại ôm một đứa bé trai bốn năm tuổi ngồi xuống.

Biểu cảm đứa bé trai hơi kỳ lạ, nhìn như bị giật mình, chỉ vào cô gái và nam thanh niên kia nói với mẹ nó:

"Mẹ, sao chú kia phải cõng một cô mặc váy đỏ vậy? Dáng vẻ cô kia thật đáng sợ, nửa khuôn mặt không có."

"Đừng nói nhảm, không có mặt làm sao còn sống được. Đáng lẽ không nên dẫn con tới đây, nơi này thật sự quá đáng sợ."

Mẹ của đứa bé trai sợ con mình nói bậy, nhịn không được nói con mình mấy câu.

Hạ Thiên Kỳ nghe lời nói của bé trai, sau đó cũng không khỏi đưa mắt nhìn lên hai người vừa muốn đi khỏi phòng phát thanh kia, quả nhiên thấy một bóng người màu đỏ dán chặt trên lưng nam thanh niên.

Có điều không đợi hắn nhìn rõ, hai người kia đã đi ra ngoài.

Hắn không đuổi theo ra ngoài, dù sao coi như nam thanh niên kia thật sự cõng một con quỷ, con quỷ kia không ra tay với hắn, bây giờ hắn cũng không cần chọc ghẹo làm gì, vẫn là đường hoàng chờ Lãnh Nguyệt đến tìm hắn thì hơn.

Đợi nửa ngày Lãnh Nguyệt cũng không tới tìm hắn, Hạ Thiên Kỳ cũng có chút ngồi không yên, vì vậy đi ra ngoài phòng phát thanh, đốt một điếu thuốc lá hút.

Vì trời rất nóng, nên rất nhiều cô gái ăn mặc hở hang, phần lớn đều là quần đùi hoặc váy ngắn, Hạ Thiên Kỳ cũng nhìn bọn họ tới nhàm chán,

Một điếu thuốc hút còn một nửa, Hạ Thiên Kỳ chợt thấy một người mang khẩu trang, chen lấn chui ra khỏi đám người, nhìn trên vóc dáng cũng giống đường nét Lãnh Nguyệt, thế nhưng hắn không nghĩ ra vì sao đang yên đang lành mà Lãnh Nguyệt lại đeo khẩu trang.

Mắt thấy người đàn ông đeo khẩu trang giông giống Lãnh Nguyệt kia, sau khi chui ra khỏi đám đông đi thẳng tới trước mặt hắn, Hạ Thiên Kỳ có chút không xác định hỏi:

"Lãnh thần?"

"Ừm." Lãnh Nguyệt gật đầu một cái, sau đó kéo khẩu trang xuống lộ ra đôi mắt, thức giục nói:

"Chúng ta vẫn là tìm một chỗ đợi đi."

"Khuôn mặt đông đá của anh sao vậy? Sao còn đeo khẩu trang. Đây là cái thể loại làm dáng gì?"

"Luôn có người tìm tôi chụp ảnh, nên tôi mới mua một cái khẩu trang." Câu trả lời của Lãnh Nguyệt vô cùng bất đắc dĩ.

Hạ Thiên Kỳ bị câu trả lời của Lãnh Nguyệt làm cho dở khóc dở cười, không biết có phải Lãnh Nguyệt bị ngộ nhận với minh tinh nào không. Có điều cái giá trị nhan sắc kia của Lãnh Nguyệt, chính là trong nam minh tinh cũng không có bao nhiêu người hơn được anh ta.

"Vừa rồi hình như tôi thấy một con quỷ, có điều cũng không quá xác định.

Nơi này tên là William Castle, là một công viên trò chơi chủ đề, diện tích đặc biệt lớn, chia làm nhiều khu, vốn là tôi con muốn đợi tới khi tìm được anh, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này, thế nhưng sau khi nhìn tới diện tích này, tôi cảm thấy có vẻ như không quá cần thiết."

"Có thể đi ra ngoài, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài đi. Ở lại nơi này tương đối phiền phức."

Lãnh Nguyệt cũng không biết có thể đi ra ngoài, còn tưởng là công viên trò chơi cũng như nhà ngục Hắc Thiết trước đó, là bị quỷ vật phong tỏa hết.

"Vậy thì được rồi, tôi nhớ đường, tôi dẫn anh ra ngoài."

Mặc dù đây là công viên trò chơi, nhưng vì phần lớn đều là dọa người, nên Hạ Thiên Kỳ cũng không dám chơi bời gì.

Hai người đi một hồi, lại đi tới một lối ra nằm ở phía bắc, sau đó bọn họ lại rời đi không chút ràng buộc nào.

Chỉ là chờ sau khi bọn hắn ra ngoài, lại phát hiện bên ngoài trống trơn, ngay cả một con đường xi măng nghiêm chỉnh cũng không có, như trên một ngọn núi cao.

Bọn họ đứng ở cổng hồi lâu, vốn tưởng có thể có xe đón khách, kết quả không thấy ma nào.

"Trách không được có thể đi ra ngoài, thì ra bên ngoài cũng không dùng được."

Thấy cảnh tượng thế này, Hạ Thiên Kỳ nhịn không được cười khổ một tiếng, sợ là Lãnh Nguyệt cũng cảm thấy hai người đứng đây rất nhàm chán, mục tiêu thật sự là có chút tập trung, vì vậy buộc lòng phải thay đổi chủ ý, lại cùng Hạ Thiên Kỳ quay lại công viên trò chơi.

Nhìn thoáng qua kỳ đóng băng năng lực trên đồng hồ vinh dự, Hạ Thiên Kỳ nghĩ lúc này bọn họ không có việc gì làm, nói trắng ra chỉ là thiếu một chỗ chịu đựng qua thời gian, nghĩ tới đây, hắn lại lấy bản đồ ra, tìm tìm, sau đó chỉ một quán trọ phía trên nói:

"Chúng ta tới đây nghỉ ngơi chút đi."

Lãnh Nguyệt không có ý kiến gì, hai người lại dựa theo vị trí trên bản đồ đi dọc theo khu Xác Sống thẳng về hướng nam, định đi tới khu Oán Nữ ở gần đó.

Dù sao Hạ Thiên Kỳ vừa mới thấy một con quỷ vật mờ ảo, nên cho dù có muốn tìm một nhà nghỉ ở lại, thì cũng phải tìm quán trọ của khu vực khác an toàn hơn một chút.
Bình Luận (0)
Comment