Ác Linh Quốc Gia

Chương 925

Dịch: Hàn Phong Vũ​

Hồ Hiểu đứng ngoài hành lang sắc mặt âm trầm đáng sợ, trong lòng nguyền rủa Mạnh Lệ chết không yên lành, hắn lần nữa như một nô tài, bị Mạnh Lệ hô tới quát lui, hoàn toàn không nhận được chút tôn trọng nào.

20 vạn Mạnh Lệ cho hắn này, có lẽ chính là để cho hắn cút đi, dù sao với loại con gái nhà giàu này mà nói, bản thân nhiều nhất cũng là một món đồ chơi mang cảm giác tươi mới mà đối phương lấy được mà thôi, một khi cảm thấy nhàm chán rồi thì tự nhiên sẽ khoát tay để cho mình cút xéo đi.

"Con đ* thối!"

Hồ Hiểu thấp giọng mắng một câu, sau đó cũng quay vào trong phòng của hắn.

Sau khi vào phòng, đầu tiên là hắn vòng quanh trong phòng, kết quả phát hiện gian phòng này chính là so với loại quán trọ nhỏ mấy chục đồng bên ngoài cũng không bằng, giường cứng chết người không nói, phòng ốc nhỏ tới mức đáng thương, có chừng một cái phòng tắm bên trong cũng không phải tắm vòi sen, mà là thùng gỗ không biết bao nhiêu người tắm bên trong.

Đặt mông ngồi trên giường, Hồ Hiểu lấy bao thuốc lá trong túi, sau đó rút ra một điếu ngậm trên môi.

Hắn không vội vàng châm, ngược lại như nghĩ tới gì đó, vội vàng lấy điện thoại di động ra, mở cameras tự quay mình một cái.

May mà sau lưng hắn không có gì, cũng không xảy ra chuyện hắn lo lắng.

Dùng bật lửa châm thuốc lá lên, sau khi hút sâu một hơi, Hồ Hiểu suy nghĩ vô số chuyện khó hiểu, ví dụ như người phụ nữ váy đỏ hắn thấy trước đó kia.

Kia rốt cuộc là ảo giác của hắn, hay là chuyện thật sự xảy ra?

Mặc dù hắn khó mà lý giải, nhưng trong lòng lại cho đó chắc chắn là sự thật xảy ra, chứ không phải ảo giác hắn sinh ra. Vì thời điểm đó hắn thật sự cảm thấy cả người rất nặng, như trên lưng cõng thêm một người đi lại.

Cho dù hắn có hoa mắt nhìn nhầm, thì cảm giác cả người cũng không có lý do gì đi đánh lừa hắn.

"Không cần biết cô là quỷ gì, oan có đầu nợ có chủ, dù sao cũng đừng tìm tôi, muốn tìm thì cô cứ tìm Mạnh Lệ được rồi. A di đà Phật... A di đà Phật..."

Hồ Hiểu khống ngừng nói thầm mấy câu, xem như tạm thời không suy nghĩ chuyện này nữa, bây giờ Mạnh Lệ không cho mình đi tìm cô ta, hắn dùng mông nghĩ cũng có thể đoán được, buổi tối đối phương nhất định sẽ ra ngoài hẹn đàn ông.

Mặc kệ cô ta có tiền thế nào đi nữa, có biểu hiện cao cao tại thượng thế nào đi nữa, nhưng trong xương cốt cũng chỉ là một con hàng.

Hồ Hiểu nghĩ tới thái độ của Mạnh Lệ với hắn lại tức giận, lúc này ném đầu lọc thuốc lá cháy hết trên mặt sàn dẫm tắt, cảm thấy hắn tới chỗ này đi chơi một chuyến, cũng không cứ luôn ở lại nơi này chịu đựng hờn dỗi của Mạnh Lệ, chờ nghỉ ngơi một hồi ăn một bữa, cũng phải ra ngoài chơi một chút, xem có thể dẫn một em về hay không.

Thời gian dài lăn lộn trong đủ loại hộp đêm, Hồ Hiểu có thể nói là tương đối thuần thục một bộ tán gái kia, phàm là có cơ hội, hắn đều có thể nghĩ được cách nước chảy thành sông.

Trời đã càng ngày càng tối, trong phòng không có đèn, có chỉ là một ngọn đèn lửa chập chờn.

Mạnh Lệ ngồi trước bàn, trên bàn bày cái gương nhỏ của cô ta, vừa thận trọng trang điểm, vừa lầm bầm mắng chửi quán trọ:

"Thứ địa phương *** chó này, thật là, ngay cả ánh đèn cũng không có, cũng quá dọa người!"

Mạnh Lệ nhìn lớp trang điểm cầu kỳ của mình trong gương, không biết vì sao luôn cảm thấy không quá giống với cô ta lúc bình thường.

Trên mặt gương bị một vệt ánh sáng mờ màu đỏ nhàn nhạt che lấp, khuôn mặt trắng bệch của Mạnh Lệ bị kéo ra rất dài, cằm rất nhọn, không khác nào một cái dùi đâm trên bàn.

"Hiệu ứng ánh đèn sao?"

Mạnh Lệ lại cẩn thận nhìn một chút, sau đó cô ta thậm chí cầm cả tấm gương lên, nhìn chằm chằm mặt mình trong gương ở khoảng cách gần, có điều ngoài chuyện cô ta cảm giác sắc mặt mình nhợt nhạt hơn so với thường ngày ra, những thứ khác vẫn bình thường.

Trang điểm tương đối, Mạnh Lệ cảm thấy bụng mình cũng đói, cô ta không nghe được động đĩnh của Hồ Hiểu bên cạnh, biết đối phương vẫn ở trong phòng không ra ngoài.

Mặc dù vừa rồi trong lòng cô ta rất chàn ghét Hồ Hiểu, nhưng lúc này ở một mình trong căn phòng mờ tối đáng sợ này, cô ta cũng có chút mong chờ Hồ Hiểu có thể chủ động tới tìm cô ta.

Trong lòng cho Hồ Hiểu một cơ hội, nếu một đồi nữa đối phương chủ động tìm cô ta, cô ta sẽ tạm thời không cân nhắc chuyện chia tay, nếu hắn không xuất hiện thì từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa.

Lại nói tiếp cô ta ở cùng một chỗ với Hồ Hiểu, cũng chính là vì cảm động nhất thời, cộng thêm cô ta đang ở giai đoạn đau lòng khi chia tay với bạn trai cũ.

Nên nói trắng ra, Hồ Hiểu chính là một món đồ thay thế, giữa bọn họ không có tình cảm gì.

Ngồi chờ Hồ Hiểu một hồi, thế nhưng căn phòng bên cạnh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, Mạnh Lệ đói bụng tới mức rốt cuộc chờ không nổi nữa, trong lòng nói câu tạm biệt với Hồ Hiểu, cô ta lại xách túi lên đi xuống lầu.

Thang lầu "kẽo kẹt" vang dội, giẫm phía trên thậm chí còn có cảm giác ván gỗ sẽ đột nhiên gãy đôi, Mạnh Lệ thường quay đầu về phía sau lưng, luôn cảm thấy xuống lầu không chỉ có một mình cô ta, còn có một người khác lén lút đi theo sau lưng.

May mà xuống lầu dưới, có một số du khách đang dùng bữa, lúc này tâm tư có chút sợ hãi của Mạnh Lệ cũng bình tĩnh lại.

"Phục vụ, gọi món!"

Mạnh Lệ tìm một chỗ ngồi xuống, vốn muốn ra ngoài hắn, thế nhưng cô ta đi dọc theo con đường này cũng không thấy quán ăn nào, hay hoặc là một quán ăn vặt đường phố nào, nên cũng lười đi ra ngoài tìm tiếp, cứ dứt khoát đối phó một chút rồi tính.

Phục vụ viên lặng lẽ âm trầm đi tới, Mạnh Lệ nhìn lướt qua thực đơn, gọi hai phần rau xào, một chén cơm, lại đuổi phục vụ viên đi.

Lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua thời gian, bây giờ thời gian đã tới 8 giờ, thế nhưng trọn một ngày trôi qua, coi như là một cuộc điện thoại cũng không nhận được.

Một điểm này khiến cô ta cảm thấy rất khó tin, vì thời điểm trước kia, mấy người bạn gái kia của cô ta sớm đã gọi điện thoại rủ cô ta ra ngoài đánh mạt chược, hoặc là dô một trận.

Vạch tín hiệu trên điện thoại di động nhấp nháy liên tục, khi thì đầy, khi thì không có vạch nào, cô thử gọi qua cho một người bạn gái của mình, thế nhưng lại phát hiện dãy số gọi không được.

"Thật đáng chết, ngay cả điện thoại di động cũng chọc tức mình! Thật sự xúi quẩy muốn chết!"

Mạnh Lệ đứng dậy khỏi ghế, định đi lên lầu tìm Hồ Hiểu, xem điện thoại của Hồ Hiểu có thể dùng hay không.

Chỉ là cô ta còn chưa kịp đi tới thang lầu, lại thấy hai người trẻ tuổi lần lượt đi từ trên lầu xuống, cái này cũng khiến cô ta không khỏi dừng bước, sau đó có chút ngạc nhiên nói:

"Là anh? Hóa ra anh cũng ở lại nơi này."

Mạnh Lệ nhận ra Hạ Thiên Kỳ vừa cùng Lãnh Nguyệt đi xuống lầu định tìm đồ ăn.

Thấy cô gái váy ngắn ngồi gần trong phòng phát thanh với hắn, Hạ Thiên Kỳ cũng rất ngoài ý muốn, ngược lại Lãnh Nguyệt không hiểu nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó vượt lên trước Hạ Thiên Kỳ, đi tới vị trí phía trước ngồi xuống.

"Đó là bạn anh sao? Rất giống minh tinh đấy."

Hạ Thiên Kỳ vốn tưởng Mạnh Lệ sẽ nói gì tiếp, kết quả lại hỏi chuyện của Lãnh Nguyệt, điều này cũng khiến hắn có chút không biết nói gì.

"Rất nhiều người đều nói như vậy."

"Ừm, quả thực dáng dấp rất giống, có điều có thể gặp anh ở đây, thật đúng là khiến tôi có chút ngoài ý muốn, chỉ hai người các anh sao?"

"Đúng vậy, chỉ hai người chúng tôi, định ăn vài thứ."

Hạ Thiên Kỳ không biết Mạnh Lệ hỏi mình những thứ này làm gì, có điều nghĩ tới người đàn ông đi cùng cô ta lúc đó, lúc này lại hỏi một câu:

"Người đi với cô trước đó, là bạn trai của cô sao?"

"Không phải, chúng tôi chỉ là bạn thôi, hắn ở trên lầu vẫn chưa xuống."

Mạnh Lệ không muốn nói thêm về Hồ Hiểu, vì vậy chuyển chủ đề một cái, cười ha ha nói với Hạ Thiên Kỳ:

"Vừa vặn các anh cũng chưa ăn, chúng ta có thể gặp nhau ở đây cũng rất có duyên phận, cùng nhau ăn một bữa cơm thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment