Dịch: Hàn Phong Vũ
Không một ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, toàn bộ đều nín thở nhìn Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ đuổi theo Vương Mai Mai chạy lên lầu.
Hàm răng trong miệng Nhậm Phi đánh cầm cập, Ngô Tử Hào chật vật hít thở từng hơi một, còn mấy cô gái Trương Linh Minh, qua trải nghiệm vừa rồi đã bị dọa tới gần như mất hồn.
Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm Vương Mai Mai sống hay chết, cái hắn quan tâm chỉ là an nguy của Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ.
Mặc dù Lãnh Nguyệt đã tốt hơn so với trước đó, nhưng chung quy bản tính khó dòi, hơn nữa còn vẫn không thể chịu đựng có người chết trước mắt mình mà không chút động lòng.
Mọi người đều có cách sống của riêng mình, cũng đều có cá tính thuộc về mình. Cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng sẽ không quá mức can thiệp Lãnh Nguyệt, ch3i cần Lãnh Nguyệt không cuốn chính mình vào trong là được.
"Kế tiếp trên người các người cũng có thể xảy ra chuyện như vậy, cho nên đều phải làm lơ nó đi."
Tuy không biết nhắc nhở của hắn có thể đưa tới chút tác dụng nào cho mọi người hay không, nhưng so với im lặng tuyệt đối trong thời điểm này, hắn càng muốn nói gì đó.
Tốc độ của Vương Mai Mai cũng không tính là chậm, thế nhưng Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ sau lưng vô ta thì phải nhanh hơn một chút.
Cho nên cô ta vừa mới bước chân lên sàn lầu hai, Lãnh Nguyệt phía sua đã đưa một tau kéo tóc cô ta lại, sau đó trực tiếp đè xuống trên mặt đất.
"Buông tôi ra! Các người buông tôi ra! Tôi không muốn chết mà... Nó đã lên đây!"
Vương Mai Mai dnag9 liều mạng vùng vẫy, đầu không ngừng quay lại nhìn sau lưng Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ, giống như có thứ gì ch3i có mình cô ta có thể nhìn thấy đang đuổi theo lên thang lầu cực nhanh.
"Ngậm miệng cô lại! Chúng tôi đây là đang cứu cô!"
Sở Mộng Kỳ nói xong, sau khi hỏi thăm ý kiến của Lãnh Nguyệt một chút, lại có chút đau lòng lấy ra tấm chú phù phòng ngự trong lồng ngực, muốn dán lên trán Vương Mai Mai.
Nhưng vào lúc này, từ sau lưng bọn họ đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng bước chân "cộp cộp".
Tiếng động tuy không lớn, nhưng lại không khó nghe được, khoảng cách với vị trí của bọn họ rất gần.
Sau khi nghe được thì hai người đồng loạt quay đầu, lại thấy một phụ nữ già nua đang có chút run rẩy vịn tay cầm màu đỏ sẫm, theo thang lầu chậm rãi đi về phía bọn họ!
"Nó tới! Nó tới!"
Hiển nhiên Vương Mai Mai cũng thấy quỷ bà kia, tức khắc càng liều mạng vùng vẫy hơn, tiếc là hơi sức cô ta vẫn không lớn bằng Lãnh Nguyệt, tuy có sức lực kêu gào, nhưng thân thể lại không có dấu hiệu thoát khỏi.
Làm sao bây giờ sư huynh, hình như nước thuốc của chúng ta không có tác dụng với lời nguyền!"
Mắt thấy quỷ bà cách bọn họ càng ngày càng gần, trên bộ mặt màu xám trắng, từng nếp gấp như giun nhỏ không ngừng nhúc nhích, đôi mắt tím tán mát ra ánh sáng chết chóc, Sở Mộng Kỳ lo lắng hỏi Lãnh Nguyệt một câu.
"Đem theo cô ta đi lên trước rồi lại nói!"
Lãnh Nguyệt một tay kéo Vương Mai Mai dậy, nhưng vừa định kẹp theo cô ta chạy lên chỗ sâu trên lầu hai, Vương Mai Mai lại hung hăng cắn một cái lên bắp tay anh ta.
"Đừng bắt tôi! Đừng bắt tôi mà!"
Bị Vương Mai Mai hung hăng cắn một cái, Lãnh Nguyệt theo bản năng buông tay ra, mượn thời gian này, Vương Mai Mai lại lộn nhào một vòng vọt ra mấy bước.
Lãnh Nguyệt vừa muốn đuổi theo, lại nghe Sở Mộng Kỳ hoảng sợ quát to một tiếng, anh ta quay đầu nhìn lại, lại thấy đầu của quỷ bà kia vậy mà hcui ra từ sau lưng của Sở Mộng Kỳ.
Thấy vậy không hai, Lãnh Nguyệt vội vàng lấy chú phù ra, trực tiếp dán vào trên vai Sở Mộng Kỳ.
Tiếp theo, lại thấy cái mặt quỷ chui ra trên lưng Sở Mộng Kỳ phát ra tiếng gào thét đau đớn, tiếp theo biến thành một đám khói đen biến mất.
Sở Mộng Kỳ mệt mỏi ngồi sụp xuống trên bậc thang, chỉ cảm thấy sau lưng đau rát, cô theo bản năng giơ tay lên sờ, phát hiện trên móng tay mình lại dính đầy máu.
Hiển nhiên vừa rồi cô bị ảo cảnh khống chế, tự mình cào sau lưng mình rách tươm.
Nhưng trong cảm giác, cô hoàn toàn không có làm gì, vì cô chỉ sợ sẽ làm ra chuyện tổn thương mình lúc rơi vào ảo cảnh.
"Lời nguyền này thật sự quá đáng sợ."
Sở Mộng Kỳ vội vàng lấy ra một chai nước thuốc khôi phục uống vào, Lãnh Nguyệt thấy cô không có việc gì, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong giây phút này, nhìn lại Vương Mai Mai đã không biết chạy đi nơi nào.
Trong hành lang thật dài không có một bóng người, tất cả đèn tròn phía trên đều tản ra ánh sáng cực kỳ ảm đạm, khiến cái bóng của bọn họ bị kéo ra thật dài.
"Lãnh thần, tình hình thế nào, các người không sao chứ?"
Tiếng nói thoáng chút lo lắng của Hạ Thiên Kỳ lúc này cũng vọng lên từ dưới thang lầu.
"Vừa rồi bị quỷ vật tấn công, có điều cũng không tồi."
Lãnh Nguyệt không nói gì, chỉ có Sở Mộng Kỳ tràn đầy may mắn trả lời một câu.
"Nhanh xuống đây đi."
Hạ Thiên Kỳ nghe hai người gặp phải nguy hiểm, có chút nóng nảy hô lên.
"Sư huynh?"
Sở Mộng Kỳ vừa hỏi dò vứa liếc nhìn Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt do dự một chút, vẫn là quyết định lại đi qua xem một chút.
Vương Mai Mai trốn vào trong một phòng cúi nhất trên hành lang.
Sau khi đi vào, cô ta lại khóa trái cửa phòng lại, sau đó cố sức dời hết tất cả mọi thứ cô ta có thể dời kéo tới cạnh cửa hoàn toàn chặn cửa lại.
Sau khi làm xong mấy chuyện này, cô ta lại co ro thân thể ngồi trong góc phòng, cả người run rẩy kịch liệt.
Bên ngoài thực sự quá mức yên lặng, thậm chí yên lặng tới mức khiến Vương Mai Mai có cảm giác mình đã biến thành cái xác không có hơi thở.
Cô ta hoảng sợ mở to mắt, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cạnh cửa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một giây, hai giây, ba giây...
Trong phòng, ánh đèn vốn lờ mờ đột nhiên biến thành vừa ảm đạm vừa lóe lên, tần suất cũng bắt đầu từ chậm tới nhanh.
Dưới tần suất thay đổi cực nhanh của ánh đén, ánh mắt Vương Mai Mai bắt đầu xuất hiện thay đổi nào đó, cô ta nhìn thấy cửa phòng đang bị đầy ra một chút, cô thấy nagn8 tủ nhỏ chặn trước cửa đang rung động kịch liệt.
"A...!"
Vương Mai Mai không ngừng kêu to, trong quá trình, cừa phòng bị đẩy ra chật vật, một cánh tay màu xám trắng, đột nhiên vươn vào từ ngoài.
Tiếp theo, một cái mặt quỷ vặn vẹo tới biến dạng cũng từ đó chui vào.
Là bà lão trong bức họa kia!
Nếp nhăn trên mặt nó nhảy lên, hai tròng mắt màu tím của nó không ngừng hiện ra ánh sáng đỏ máu.
"Đừng tới đây... Van xin bà đừng tới đây..."
Vương Mai Mai liều mạng kêu, nhưng hoàn toàn không cách nào ngăn cản quỷ bà kia bò lên khỏi ngăn tủ, sau đó lại rơi xuống khỏi ngăn tỉ, tiếp đến từng chút từng chút tiếp cận cô ta đã sụp đổ.
Cuối cùng, quỷ bà kia cũng tới trước mặt vô ta, bộ mặt quỷ vô cùng đáng sợ vươn tới không chút dấu hiệu!
"A!"
Một tiếng hét thảm đâm xuyên tới từ cuối hành lang, Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ nghe xong, vội vàng chạy tới gian phòng vang lên tiếng kêu kia.
Bọn họ thử đẩy cánh cửa, lại phát hiện cửa phòng không chút nhúc nhích, giống như bên trong bị khóa vậy.
"Mở cửa ra! Cứ như vậy cô sẽ chết!"
Lãnh Nguyệt cấp thiết kêu lên với Vương Mai Mai bên trong, thế nhưng trong hành lang, ngoài tiếng hô của anh ta ra có chăng chỉ là tiếng nước mưa rơi vào cửa sổ bên ngoài, phát ra tiếng vang rất nhẹ.
"Chắc là cô ta đã chết."
Cho dù không vào trong, Sở Mộng Kỳ cũng gần như tưởng tượng ra, bên trong là cảnh tượng thế nào.
Sau khi Lãnh Nguyệt hô vài câu không có kết quả, lại bắt đầu đụng mạnh vào cửa phòng, bây giờ tuy anh ta mất đi pháp lực, thế nhưng sức lực cũng không phải người thường có thể so sánh, vì vậy khi anh ta thử đụng mạnh cửa phòng vài lần, cửa phòng cũng bị phá ra một khe hở.