Ác Linh Quốc Gia

Chương 964

Dịch: Hàn Phong Vũ​

Hạ Thiên Kỳ đau đớn hét lên một tiếng, ở chỗ chi gãy càng chảy ra lượng lớn máu tươi.

"Vì sao chú phù phòng ngự không có tác dụng?"

Không nghĩ ra chú phù có thể đối đầu chốc lát với ác quỷ trước kia, vì sao đột nhiên lại mất đi hiệu quả. Còn có cảm giác đau đớn chân thật như thế này, hắn thật sự đang ở trong ảo cảnh hay sao?

Vùng vẫy trên mặt đất bò ra một khoảng cách xa, Hâ Thiên Kỳ lại nhất thời cảm thấy trong tầm mắt một trận không rõ, hiển nhiên là dấu hiệu sắp rơi vào hôn mê.

Hắn vội vàng móc ra một chai nước thuốc khôi phục thương thế, tiếp theo uống vào không chút nghĩ ngợi.

Thế nhưng sau khi uống nước thuốc vào, thương thế của hắn lại không có tới một chút chuyển biến tốt.

"Không đúng! Cho dù là chú phù phòng ngự không có tác dụng, nước thuốc khôi phục thương thế cũng không nên mất đi hiệu quả.

Ảo cảnh! Đây nhất định là ảo cảnh!"

Hạ Thiên Kỳ lần nữa kiên định tư tưởng vừa mới xảy ra dao động, hắn không còn chật vật bò đi nữa, mà là cắn chặt hàm răng, cố gắng giữ lại cho mình mấy phần tỉnh táo.

Hắn cảm thấy người trong đại sảnh sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, thế nhưng lúc này nhìn qua cũng chỉ có một mình hắn, cho nên hết tám mươi phần trăm là người biến mất không phải người khác, mà chính là hắn.

Căn cứ vào suy luận này tiếp tục nghĩ tới, nếu cả người hắn biết mất khỏi biệt thự, đi tới trong một chỗ rất tương tự với đại sảnh biệt thự, vậy thì nước thuốc thuật pháp trên người hắn hẳn là có thể giúp tự thân khôi phục thương thế mới đúng.

Nhưng trên thực tế loại nguy cơ này cũng không có bất kỳ xoay chuyển nào, hiển nhiên, không phải nước thuốc thuật pháp có vấn đề, mà là hắn cơ bản không hề bị thương!

"Lẽ nào đây là mộng? Ta đang ngủ thiếp đi?"

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ sinh ra nghi ngờ với mộng cảnh, mà lúc này, hắn đột nhiên cảm giác có một đôi tay khô cằn đang duỗi tới từ sau cổ hắn, tiếp theo lại hung hăng siết trên cổ hắn.

Tấn công đột nhiên xuất hiện khiến hắn khó mà chống lại, dĩ nhiên, lấy tình trạng gãy mất một tay một chân của hắn bây giờ, cho dù có phát hiện cũng đã định trước không cách nào phản kháng.

Lực lượng của quỷ vật rất lớn, hắn chỉ cảm thấy cổ mình phát ra tiếng gãy vang răng rắc sắp gãy đôi, hắn chật vật giơ cánh tay siết chặt tấm chú phù kia, sau đó quét ra sau gáy.

Chú phù va chạm tới hai cánh taty xám trắng kia của quỷ vật, sau đó bắt đầu bốc cháy cực nhanh, sau lưng, một tiếng quỷ thét thảm thiết cũng đồng thời vang lên.

Cảm giác ngạt thở thoáng cái biến mất, cảm giác tứ chi đau đớn cũng không còn nữa, Hạ Thiên Kỳ mở choàng mắt, mờ hôi trên trán bắt đầu rôi lộp bộp trên mặt đất.

Trước mắt, Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ đang nóng nảy ho to tên hắn, còn đám người Ngô Tử Hào thù đều ngồi đó ngây ngốc không nhúc nhích.

"Vừa rồi anh sao vậy?"

Thấy vẻ mặt căng cứng của Hạ Thiên Kỳ dần dần tiêu tán, Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Quả nhiên là đang nằm mơ."

Hạ Thiên Kỳ lẩm bẩm nói xong, lại chợt nhớ tới gì đó lập tức mở bàn tay siết chặt ra, kết quả phát hiện chú phù phòng ngự trong tay đã biến thành một nắm tro.

"Vừa rồi anh bị lời nguyền tấn công?"

Vì Hạ Thiên Kỳ đột nhiên ngất xỉu, không có dấu hiệu nào, cho nên Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng không xác định, hắn rốt cuộc gặp cái gì.

Mãi tới khi thấy chú phù trong tay hắn biến thành tro, lúc này mới chợt tỉnh hiểu được.

"Ừm, có lẽ vì tôi ngăn cản nó giết phụ nữ kia đi, cho nên mới trực tirp61 xuống tay với tôi.

Giấc mộng kia chân thực như vậy, trong mộng tôi bị quỷ vật kia căn mất một tay và một chân, may àm có chú phù phòng ngự tôi siết trong tay, nếu không thì sợ la 2mat61 mạng thật rồi."

Hạ Thiên Kỳ chính là hiểu rõ, người cũng có tình huống chết trong mộng, mặc dù thân thể còn sống, thế nhưng ý chí lại không còn tồn tại nữa.

Trước đó Sở Mộng Kymuốn ngăn cản Vương Mai Mai, kết quả bị lời nguyền tấn công, tổn thất một tấm chú phù phòng ngự và một chai nước thuốc khôi phục thương thế.

Mà vừa rồi, hắn vì cứ Trương Linh Minh, cũng có tổn thất một tấm chú phù, càng là lúc mình bị lời nguyền tấn công, lại dùng hết một tấm.

Mặc dù trong tay bọn họ mỗi loại chú phù có một ít, nhưng từ lúc bọn họ đi vào nơi này tới bây giờ, thời gian tổng cộng trôi qua không tới 1 tiếng, dựa theo tần suất tiêu hao này, chính là có nhiều hơn nữa cũng không đủ dùng.

Thêm vào, toàn bộ người trúng lời nguyền này, lời nguyền sẽ không đơn giản phát tác cùng lúc, có lẽ chỉ cần người không chết, có lẽ lời nguyền sẽ kéo dài không ngừng phát ra, mãi tới khi tất cả mọi người bị giết chết mới thôi.

Như vậy lần này hắn cứu Trương Linh Minh, có thể cứu mình, vậy thì lần sau? Lần sau sau nữa thì sao?

Lãnh Nguyệt nghe miêu tả của Hạ Thiên Kỳ, sau đó nói:

"Lời nguyền đều là thế này, nếu ai ngăn cản nó giết người, cũng sẽ bị nó chọn làm mục tiêu hàng đầu."

"Nói như vậy trước đó tôi bị nó chọn làm mục tiêu tấn công cũng không phải trùng hợp?"

Sở Mộng Kỳ nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt, vừa liếc nhìn Hạ Thiên Kỳ, lòng vẫn còn sợ hãi nói.

"Hẳn không phải cái trùng hợp gì. Đồng thời tần suất lời nguyền phát tác có thể tiến hành vô hạn, trừ phi hoàn toàn tan rã lời nguyền, bằng không thì hoàn toàn không thể nào sống sót trong lời nguyền."

Hạ Thiên Kỳ vừa mới đích thân trải qua một lần hung hiểm, hắn biết rõ sự đang sợ của lời nguyền này, ảo cảnh nó tạo ra cơ bản là hoàn toàn kín kẽ, chân thực tới mức khiến người ta khó mà nhận biết.

"Vậy phải làm thế nào mới có thể phá bỏ lời nguyền?"

Từ Hải Minh bên cạnh nghe được rõ ràng, không khỏi hỏi.

"Diệt trừ quỷ vật mà lời nguyền hình tượng hóa, lời nguyền sẽ được giải quyết, cũng chính là con quỷ bà kia."

Quỷ bà Lãnh Nguyệt nói, cũng chính là bà lão bọn họ nhìn thấy trong rất nhiều bức tranh treo trên hành lang được nghi ngờ là chủ nhân của căn biệt thự này.

"Chúng ta nhiều người như vậy, thật chẳng lẽ không có nới một chút cách nào đối phó nó sao?"

Cái chết của Vương Mai Mai khiến Lưu Phong rất đau khổ, mặc dù người khác không thích Vương Mai Mai, thế nhưng hắn thì cảm thấy Vương Mai Mai rất thẳng thắn, có sao nói vậy, cũng sẽ không làm trái nội tâm của mình.

Hắn rất muốn báo thù thay Vương Mai Mai, diệt trừ hết thứ quỷ kia.

"Đó là ác quỷ, anh cho rằng là nhân loại sao? Một người không được thì hai người, hai người không được thì nhiều người hơn, tùy tùy tiện tiện là có thể vây đánh."

Hạ Thiên Kỳ trực tiếp dập tắt suy nghĩ của Lưu Phong, chỉ có điều Lưu Phong nghe xong không những không buông bỏ, ngược lại còn có chút nóng nảy nói:

"Thế nhưng ở nơi này đợi cái gì cũng không làm, đừng nói tới năm tiếng rưỡi đồng hồ, tôi thấy chúng ta ngay cả nửa tiếng cũng chịu không nổi!

Ngay cả các người đều cũng bị tập kích, thập tử nhất sinh, những người này như chúng tôi thì càng không cần phải nói!

Dù thế nào cũng là chết, chẳng bằng liều mạng với nó thử một chút, có thể còn có một tia sinh tồn!"

"Vậy ông đi đi, ông muốn tìm cái chết tôi không cản!"

Hạ Thiên Kỳ hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn ngăn cản Lưu Phong đi tìm đường chết.

Lưu Phong cũng không quan tâm Hạ Thiên Kỳ nói gò, lúc này hắn nhìn về phía mấy người Nhậm Phi Ngô Tử Hào hỏi bọn họ:

"Một hồi nữa nếu quỷ bà kia tìm tới tôi, tôi sẽ liều mạng với nó."

"Anh điên rồi sao! Đó là quỷ, anh lấy cái gì liều với nó?!

"Tôi mặc kệ! Tự mình một người thì rất dễ bị nó để mắt tới đúng không? Các người ai cũng không muốn quản tôi, bây giờ tôi lên lầu một mình chờ nó xuất hiện!"

Hạ Thiên Kỳ không biết Lưu Phong này là ngốc thật hay là gan lớn tới không có biên giới, trước đó quỷ vật đã giết nhiều người như vậy, hắn không biết đường hoàng ngồi đợi còn chưa tính, còn muốn làm anh hùng giết chết quỷ vật kia, đây quá thực không khác gì thiên phương dạ đàm.

"Lưu Phong! Anh quay lại!"

"Lưu Phong!"

Mặc cho Ngô Tử Hào bọn họ ngăn cản thế nào, Lưu Phong cũng không dừng bước chân lên lầu, lấy ra một con dao gọt trái cây trong túi, bước chân nặng nề đi tới.
Bình Luận (0)
Comment