Dịch: Hàn Phong Vũ
Theo Hạ Thiên Kỳ rơi vào hôn mê, sự kiện lần này cũng theo đó tuyên bố hoàn thành.
Ngô Tử Hào và Từ Hải Minh được cứu trong thập tử nhất sinh, hai người cũng không nhịn được ngã xuống đất gào khóc, càng vô cùng cảm kích ân cứu mạng của đám người Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt.
Đợi nỗi lòng đều tương đối bình tĩnh một phần, cả hai đều la hét muốn mời khách đi ăn, dù thế nào cũng phải báo đáp ân tình của bọn họ.
Nếu đổi lại là Hạ Thiên Kỳ thì không chừng sẽ đáp ứng, dù sao không ăn trắng là không ăn.
Thế nhưng Lãnh Nguyệt lại không có chút ý tứ đồng ý nào, trực tiếp từ chối không chút nghĩ ngợi, mặc cho Ngô Tử Hào và Từ Hải Minh nói thế nào, cầu xin thế nào cũng không dùng được.
Ném Hạ Thiên Kỳ lên ghế salon, Lãnh Nguyệt căn dặn Sở Mộng Kỳ ở trong đại sảnh đặc biệt chú ý Hạ Thiên Kỳ, còn anh ta thì dẫn theo Ngô Tử Hào và Từ Hải Minh đi tới sân nhỏ biệt thự trước.
Tuy trên cửa vẫn treo khóa, thế nhưng trước mắt Lãnh Nguyệt đã khôi phục pháp lực, thì không đáng kể chút nào, vẫn mở cửa biệt thự rất dễ dàng.
Ba người lần lượt đi ra khỏi sân, kết quả vừa bước ra ngoài đã thấy thi thể Vương Tường Vũ đã bị nước mưa ngâm tới trắng bệch.
Vương Tường Vũ này ngoài trên người có chút trầy sướt ra, cũng không phát hiện bất kỳ vết thương trí mạng nào, nhìn bộ dạng nhãn cầu của hắn cực kỳ lồi ra ngoài, miệng mở rất lớn, cơ mặt vặn vẹo, cũng giống như bị hù tới chết.
"Những thi thể này, do các người nghĩ cách thức xử lý."
Lãnh Nguyệt nhìn qua thi thể Vương Tường Vũ một lần, lúc này quay mặt lại, mặt không thay đổi nói với Ngô Tử Hào và Từ Hải Minh.
"Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý tốt."
Nói tới đây, Ngô Tử Hào không khỏi đỏ vành mắt nói:
"Gặp phải loại chuyện như vậy tôi có trách nhiệm rất lớn, nếu không phải tôi đồng ý tới nơi này, thì sẽ..."
Ngô Tử Hào mặc dù may mắn còn sống, thế nhưng trải qua đủ các loại kinh khủng ở nơi này, hiển nhiên sẽ hình thành bóng ma tương đối lớn trong tương lai của hắn.
Dù sao mười hai người cung nhau đi tới nơi này thật vui vẻ, kết quả cũng chỉ còn lại hai người bọn họ còn sống, từng tử thi mặt mũi vặn vẹo kia, bọn họ có thể thấy rõ ràng trong tầm mắt, chỉ cần nhắm mắt lại, là có thể thấy những người chết này kêu rên không cam lòng trước đó.
Từ Hải Minh mặc dù là bác sĩ tâm lý, thế nhưng hắn lại khó có thể chữa tận gốc bện trong tâm lý, trải nghiệm lần này cũng sẽ trở thành ác mộng sau này của hắn, hồi lâu khó mà quên được.
"Lời nguyền đã bị giải trừ, bây giờ các người cũng đã an toàn, mau về nhà đi."
Lãnh Nguyệt nói xong, cũng không nhìn hai người Từ Hải Minh nữa, lại trực tiếp quat người quay về trong sân.
Chỉ còn lại Ngô Tử Hào và Từ Hải Minh vẻ mặt phức tạp đứng ở ngoài cửa.
"Chúng ta là đang nằm mơ sao?"
Ngô Tử Hào nhìn thoáng qua Từ Hải Minh bên cạnh, lẩm bẩm hỏi.
"Không cần biết có phải hay không, tôi đều xem nó là một cơn ác mộng. Về sau này chúng ta cũng sẽ không liên lạc lại, vì như vậy sẽ gợi tới hồi ức ở nơi này."
Từ Hải Minh nói xong, bỏ lại Ngô Tử Hào đi trước một mình.
Ngô Tử Hào lại nhìn thoáng qua biệt thự một cái, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên thi thể Vương Tường Vũ, hắn thở dài, cũng theo đó sải bước rời đi.
"Hai người kia đã đi rồi?"
Thấy Lãnh Nguyệt đi tới không nói tiếng nào, sở Mộng Kỳ theo bản năng hỏi một câu.
"Ừm." Lãnh Nguyệt gật đầu, tiếp theo nhìn thoáng qua Hạ Thiên Kỳ vẫn chưa tỉnh lại, không nói gì, cũng tìm một chỗ trống ngồi xuống.
"Nhìn bộ dạng của hắn, không tới mấy ngày, sợ là sẽ không tỉnh lại nữa, nơi này đã có nhiều người chết như vậy, sau khi hai người kia đi rồi nhất định sẽ báo cảnh sát, chúng ta cũng không cách nào ở lại nơi này lâu dài nữa."
"Ừm, tới lúc đó đi vào thành phố tìm một quán rượu ở lại đi."
Lãnh Nguyệt không có bất kỳ ý kiến gì với Sở Mộng Kỳ, Sở Mộng Kỳ nhìn sư huynh này của cô thật có chút không vui, ánh mắt cô đảo loạng một hồi, suy đoán nói:
"Anh sao vậy sư huynh? Sự kiện cũng kết thúc rồi, chúng ta lập tức có thể tới đệ nhị vực, nhưng sao nhìn anh một chút cũng không vui vẻ chứ."
"Tôi cảm thấy, hẳn là mình cũng nên học một số chú thuật tấn công linh hồn. Ở đệ nhị vực còn không biết sẽ đụng phải quỷ vật đáng sợ tới mức nào, có chung kẻ địch, nhưng cũng không thể lần nào cũng chỉ dựa vào hắn không màng hậu quả đi liều mạng."
"Điểm này tôi vẫn vô cùng tán thành. Thối vô lại này bây giờ tuy càng ngày càng mạnh, nhưng thân thể của hắn thật sự là quá kỳ quái, giống như một nhân tố x, khi thì khiến người ta cảm thấy có hắn ở cùng đặc biệt an tâm, khi thì lại khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là cảm giác, tôi cũng không muốn cứ như đứa trẻ con, vẫn luôn được bảo vệ.
Tôi cũng muốn phát huy giá trị thuộc về chính tôi.
Nếu không thì cứ luôn làm vướng chân hai người, khiến hai người phân tâm, chẳng bằng tôi không ở nơi này nữa, dù sao ở lại cũng vô nghĩa."
"Cho dù vô nghĩa, cô cũng phải đường hoàng đi theo cho tôi! Nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi không còn mặt mũi đi gặp sư phụ."
"Nên tôi nói anh là một khúc cây."
Sở Mộng Kỳ bất đắc dĩ nhìn Lãnh Nguyệt, suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu:
"Sư huynh, thật không phải tôi nói anh, trên đời này hoàn toàn cũng không có nghĩa vụ, ai nhất định phải bảo vệ ai, ai lại nhất định phải sống.
Nếu anh luôn muốn mặc kệ thế nào cũng phải bảo vệ tốt cho tôi, bảo vệ tốt tên thối vô lại kia, anh không những mệt gần chết đi không nói, đồng thời anh còn sống rất đau khổ.
Tuy tôi chưa từng biết rõ bất kỳ chuyện bí ẩn gì liên quan tới Minh Phủ từ chỗ sư phụ tôi, thế nhưng chuyện có thể khiến bà ấy đi tới mức tự sát tuyệt đối là chuyện vô cùng đáng sợ.
Còn có sư phụ của anh, nói lời này có thể anh không thích nghe, thế nhưng anh có từng nghĩ tới, vì sao ông ấy lại phong ấn đầu lâu quỷ vương trên người của anh?"
"Cô thật sự phải sửa đổi cái thói xấu thích suy đoán người khác này của cô đi!"
Vừa nghe Sở Mộng Kỳ nói như vậy, Lãnh Nguyệt tức khắc sừng sộ lên, nói như trưởng bối giáo huấn tiểu bối vậy.
"Tôi không phải thích suy đoán, tôi là đang trình bày sự thật, cái này kỳ thực có thể nghĩ tới rất dễ dàng.
Sư phụ anh hiển nhiên chính là hy vọng anh, bị lăn lộn vào trong cục diện rối rắm này của Minh Phủ.
Dù sao anh và ông ấy sống cùng nhau nhiều năm như vậy. người hiểu rõ anh nhất chính là ông ấy.
Chúng ta đều sống trong hiện thực này lâu như vậy, cũng ở trong Minh Phủ được một thời gian rồi, anh có từng thấy con quỷ vương kia chạy tới chưa?
Hoàn toàn không có!
Đệ nhị vực rất hiếm khi để quỷ vương rơi xuống thế giới hiện thực.
Cho nên năm đó sư phụ anh đấu tranh với quỷ vương, cuối cùng lưỡng bại câu thương*, liều chết phong ấn đầu lâu quỷ vương trên người anh, cơ bản là kế hoạch được ông ấy vạch ra ngay từ đầu."
"Không được nói bậy!" Lãnh Nguyệt tức giận nhìn Sở Mộng Kỳ, có thể nhìn ra, anh ta thật sự tức giận.
Thế nhưng Sở Mộng Kỳ cũng không để ý tới anh ta, vẫn tự mình nói:
"Trong mắt anh, sư phụ anh là người quan trọng nhất, ngược lại, anh cũng cảm thấy anh cũng là người quan trọng nhất của sư phụ anh.
Thế nhưng anh sẽ để cho người quan trọng nhất của mình gặp nguy hiểm sao?
Nếu đổi lại là bất đắc dĩ phải đối phó quỷ vương, anh sẽ để cho tôi ở bên cạnh quan chiến sao?
Cái này hoàn toàn cũng không phù hợp logic."
"Tôi tin tưởng ông ấy." Lãnh Nguyệt vẫn kiên trì với quan điểm của mình.
"Anh có thể tin tưởng ông ấy, tôi cũng tin tưởng ông ấy sẽ không cố ý hại anh. Thế nhưng, tôi càng tin tưởng, ông ấy nhất định có suy nghĩ khác với anh.
Vì sư phụ anh giống như anh, đều là loại người tương đối cố chấp.
Cho nên chuyện ông ấy không làm được, sẽ hy vọng anh thay ông ấy làm được.
Tôi đoán là, cái việc bí mật sư phụ tôi biết kia, nhất định ông ấy cũng biết."