Dịch: Hàn Phong Vũ
Hắn đã làm, đồng thời còn dùng hết toàn lực để làm, cho dù cuối cùng không thể làm được, nhiều nhất hắn chỉ biết không cam chịu một đoạn thời gian, nhưng tuyệt đối sẽ không hối hận, lại không biết coi thường mình.
Làm một người bình thường không có ước mơ gì, mặc dù theo thực lực tăng lên, thân phận của hắn không ngừng xảy ra thay đổi, thế nhưng thứ bản chất tốt nhất vẫn không ném đi.
Đó chính là không cần biết chuyện anh làm là tốt hay chuyện xấu, làm là người tốt hay người xấu, đúng hay sai cứ để một bên không bàn tới, chỉ nhìn có thẹn với lòng hay không.
Dù sao trên đời này, đúng sai chỉ là tương đối, huống chi ngay cả người bình thường sinh tồn trong hiện thực, đều chỉ nhịn lợi hại không nhìn đúng sai, vậy thì loại luôn sinh tồn dưới bóng tối tử vong, làm sao có tứ cách nói đúng hay sai chứ?
Lãnh Nguyệt Sở Mộng Kỳ bọn họ không hy vọng hắn tiếp tục nuốt chửng quỷ vật, tránh cho lần nữa mất lý trí như trước.
Bọn họ nói không sai, đồng thời cái này cũng là vì tốt cho hắn.
Thế nhưng trong quan điểm của hắn, hắn lại không còn lựa chọn nào khác, vì càng đi lên cao thì càng khó, càng hiểu rõ nhiều điều hơn về Minh Phủ, lại càng bất an.
Hắn hoàn toàn không có lý do gì vuốt bỏ lối tắt không đi, chỉ vì mạo hiểm mà dừng bước không tiến lên.
Mặc dù có một ngày hắn trở nên không phải người không phải quỷ, hắn từ bỏ bản tính, trờ thành kẻ địch của toàn bộ thế giới, thế nhưng hắn tin tưởng bản thân vẫn sẽ tỉnh táo nhớ được, bọn họ đều là bạn của mình.
Với hắn mà nói thì chỉ bấy nhiêu là đủ.
Đốt một điếu thuốc thôm, đi một chút dừng một chút trong biệt thự, Hạ Thiên Kỳ dường như có thể nghe lời căn dặn của Nam Cung Vân khi ở phòng bếp làm cơm lúc đó, có thể nghe được tiếng ngáy của Lưu Ngôn Mẫn vọng ra từ trong phòng.
Đi tới căn phòng ban đầu của hắn, đẩy cửa ra đi vào, bên trong vẫn không có gì thay đổi, không như cuộc sống lần đầu tiên đi vào trong biệt thự, Hạ Thiên Kỳ nằm trên giường, cảm nhận mình của lúc ban đầu kia.
Cái "bản thân" mà mặc dù phân chó cũng không phải, nhưng lại không có nhiều áp lực như vậy.
Sở Mộng Kỳ đi theo Lãnh Nguyệt vào phòng, đây cũng không phải lần đầu tiên cô tới nơi này, trước kia lúc Triệu Tĩnh Thù quay về thành phố Tuyên, cô từng ở trong phòng Triệu Tĩnh Thù một thời gian.
"Lần nay các người quay về, cũng coi như là hiển đạt trở về, quay lại chốn cũ."
Sở Mộng Kỳ thấy Hạ Thiên Kỳ và Lãnh nguyệt như nhau, từ lúc về đây, cảm giác cả người đều thay đổi hoàn toàn, cô không nhịn được nói.
"Nơi này lại lần nữa cho tôi cảm giác rất quen thuộc, giống như tôi lại quay về tòa đạo quan khi tôi sinh sống cùng sư phụ kia.
Chỉ là hiện tại, nơi này và đạo quan đều trở nên không giống, không khí trầm lặng, không cảm giác được có bất kỳ sinh khí nào."
"Nơi này cơ bản không thay đổi là được rồi, trước kia là cái dạng gì, bây giờ là cái dạng đó, nếu anh cảm thấy nơi này không có sinh khí, chỉ có thể nói rõ lòng của anh đã không còn ở nơi này nữa."
Sở Mộng Kỳ rất hiếm khi nghe Lãnh Nguyệt cảm khái, thế nhưng nghĩ tới sau khi Lãnh Nguyệt quen biết Hạ Thiên Kỳ, hầu như xảy ra thay đổi hoàn toàn, nên mới có loại cảm khái gì, cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Sau khi nghe lời giải thích của Sở Mộng Kỳ, Lãnh Nguyệt cũng không nói gì, một mình đi tới bên cửa sổ, nhìn núi rừng xa xa, mà ở đó cũng là nơi ngày xưa anh ta thức dậy sớm tập luyện.
Sai khi biết Hạ Thiên Kỳ trở lại, Đào Kim Sơn và Vương Tang Du vừa vặn không tham gia sự kiện đều vội vội vàng vàng chạy tới.
Dưới sự cung cấp phần lớn tài nguyên, trong gần bốn tháng gần đây, cả hai người có thể nói là trải qua tương đối khó khan7,
Nhiều lần đều cực kỳ nguy hiểm, thiếu chút nữa chết trong sự kiện.
Vì thực lực của bọn họ đều tăng lên nhanh, cho nên trong vòng một tuần hầu như liên tục tham gia sự kiện, còn Triệu tĩnh Thù thì lại khoa trương nhất trong số bọn họ, trong vòng bảy ngày ngắn ngủi. đã tham gia tổng cộng bốn lần sự kiện.
Mặc dù tần suất sự kiện tăng nhiều, cũng tượng trưng cho tính nguy hiểm nâng cao, thế nhưng Vương Tang Du vì cố gắng hết sức phân chia tài nguyên tốt nhất cho Triệu Tĩnh Thù, còn có Diêu Trí bên kia thỉnh thoảng sẽ đóng góp mấy việc riêng, cho nên tuy Triệu Tĩnh Thù bị thương nhẹ không ngừng, nhưng kết quả cũng coi như thuận lợi.
Thực lực tăng lên rất nhiều trong một khoảng thời gian ngắn.
Mặc dù Vương Tang Du tạm thời là người quản lý đệ tam Minh Phủ, thế nhưng cũng không quên nâng cao sức mạnh, có thể nói cô là người bận rộn nhất trong đám người.
"Đệ tam Minh Phủ trải qua bốn tháng phát triển đã xuất hiện rất nhiều người mới không tồi, lại thêm từng nhóm nhỏ trước đó anh cắt cho mỗi người chúng tôi dẫn theo, cũng có người nổi lên.
Bây giờ số hạng quản lý dự trữ cũng đã đầy, theo cái chết của một số người cũ, tróng ra vài vị trí, chò anh xét duyệt thông qua, sẽ có người mới tiến lên.
Đệ nhị Minh Phủ bên kia cũng thành thật, lại không có người phản ứng đi tìm phiền phức.
Bây giờ đại dnah của anh trong Minh Phủ có thể nói là như sấm bên tai, người của chúng ta cũng không cần như trước kia, thấy người của những Minh Phủ khác đều trốn."
Vương Tang Du không nhanh không chậm hồi báo "tiến triển công việc" trong khoảng thời gian này cho Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ rất hài lòng với chuyện này, trên thực tế hắn chính là cảm thấy Vương Tang Du có loại năng lực lãnh đạo này, nên mới yên tâm giao đệ tam Minh Phủ vào trong tay cô.
Nếu đệ nhị vực tạm thời không biến động, như vậy Vương Tang Du sẽ đảm nhiệm vị trí người cầm quyền tiếp theo của đệ tam Minh Phủ.
"Làm không tồi, tôi cũng chỉ có thể nói cô làm rất tốt."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong cười khích lệ Vương Tang Du một câu, trên mặt Vương Tang Du không khỏi đỏ ửng, vội vàng nói:
"Anh giao chuyện này cho tôi, là tín nhiệm tôi, tôi tự nhiên phải cố gắng làm tốt.
Có điều Tĩnh Thù và An Quốc bọn họ vẫn còn trong sự kiện, sợ là tới ngày mai hoặc ngày mốt mới có thể trở về."
Vương Tang Du nói đến đây, có chút tò mò hỏi:
"Các anh ở đệ nhị vực làm gì, có gặp phiền toái hay không?"
"Cũng tạm, hữu kinh vô hiểm." Hạ Thiên Kỳ thần bí cười một tiếng, hiển nhiên là đang âm thầm ngạo mạng, lúc này Sở Mộng Kỳ bên cạnh cố tình nói:
"Đệ nhị vực không phải nơi tốt lành gì, bên kia chúng tôi gặp rất nhiều phiền toái, có điều trên thực lực cũng tăng rất nhiều, ví dụ như quản lý Hạ của các người, sau này phải gọi hắn là giám đốc Hạ."
"Giám đốc?" Nghe được lời của Sở Mộng Kỳ, Vương Tang Du nhất thời mở to mắt khó có thể tin, tiếp theo kích động hỏi:
"Anh đã tới cấp giám đốc?"
"Ừm, coi như tương đối thuận lợi."
Hạ Thiên Kỳ trừng mắt nhìn Sở Mộng Kỳ một cái, hiển nhiên là đang trách miệng cô thiếu đòn.
Vương Tang Du thấy Hạ Thiên Kỳ gật đầu, trong lòng đang khiếp sợ cũng trở thành vui vẻ thay cho hắn, dù sao lúc đó Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt lần lượt giết chết hai giám đốc, cho nên cô không dám tưởng tượng, Hạ Thiên Kỳ đã trở thành giám đốc, thực lực sẽ kinh khủng tới mức nào.
"Minh Phủ đệ nhị vực bên kia, từ sau khi chúng tôi đi có động thái gì không?"
"Có, ngày thứ ba sau khi các anh đi rồi, thì có năm người từng tới bên này, có điều lúc tìm là Thẩm Hoành Viêm, tôi cũng chỉ nghe Thẩm Hoành Viêm nói, bọn họ tới tìm anh.
Nhưng kỳ quái là, bọn họ vừa mới xuống, lại vội vàng đi, cũng không biết là nguyên nhân gì."
Vương Tang Du suy nghĩ một chút, trả lời đơn giản nói.
"Xem ra là đệ nhị vực bên kia xảy ra chuyện gì, nếu không thì cũng sẽ không chưa bắt đầu lục soát đã trở về đi, chuyện này chờ tới lúc tôi tìm Thẩm Hoành Viêm rồi hỏi đi.
Đoạn thời gian sắp tới tôi đều ở lại hiện thực, nếu không có chuyện gì thì các người cứ về trước, chờ Tĩnh Thù và An Quốc bọn họ quay lại, chúng ta tìm một chỗ tụ tập thật tốt.
Ngoài ra, cô nói cho tôi biết ứng cử viên mà cô cảm thấy tiếp cận quản lý nhất, ngày mai tôi sẽ tới văn phòng Hoàng Kim, xử lý chuyện này."