Dịch: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ ngô ngác nhìn Triệu Tĩnh Thù, yếu hầu không ngừng nhảy lên trong cuống họng, nhưng làm thế nào cũng nói không ra lời.
Trong lòng thật sự có chút mất mác, càng nhiều hơn chính là không biết làm sao.
Hắn muốn nói một tiếng xin lỗi với Triệu Tĩnh Thù, thế nhưng, tiếng xin lỗi này lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Tĩnh Thù... Tôi..."
"Thiên Kỳ anh xem, biển đêm nay thật đẹp."
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ muốn nói gì đó với Triệu Tĩnh Thù, Triệu Tĩnh Thù lại đột nhiên xoay người, giang hai cánh tay đón gió biển chậm rãi thổi tới.
Hạ Thiên Kỳ do dự một chút, nhưng vẫn là đi tới bên cạnh Triệu Tĩnh Thù.
"Thiên Kỳ, biển rộng này thỉnh thoảng sẽ có sóng biển cuộn trào, có khi sẽ yên tĩnh như bàn đá, có khi sẽ nhấp nhô, nhưng đều khôi phục lại rất nhanh.
Cho nên anh không cần phải nói xin lỗi với tôi, vì anh không sai, anh càng không có từ chối tôi, nếu nghiêm túc mà nói thì, chính là tự tôi cảm thấy trong đời rõ ràng có nhiều chuyện cần phải làm như vậy, cần gì phải đặt tâm tư trên người một người như anh."
Nói tới đây, Triệu Tĩnh Thù cười cười, tiếp theo lại ôm cổ Hạ Thiên Kỳ một cái, vỗ vỗ bộ ngực rắn chắc của hắn nói:
"Hắc, người anh em, chúc mừng anh mất đi một người bạn gái yếu ớt vô lực, nhận về một người anh em tốt thật lòng với anh."
"Tĩnh Thù, con người của tôi rất không quen hứa hẹn, vì không cách nào thực hiện lời hứa, trong mắt của tôi là một loại cư xử tàn nhẫn nhất.
Tình huống của tôi cô cũng biết, bây giờ tôi thật sự lưng gánh quá nhiều, nhiều tới mức tôi cũng không dám nghĩ tới, sợ có một ngày tôi cứ như vậy gục ngã.
Có thể trong mắt mọi người, Hạ Thiên Kỳ là một tiểu Cường* đánh không chết, là một tên lưu manh rộng rãi tới mức thiếu đòn, không cần biết chuyện gì cũng có thể cư xử lạc quan.
*Tiểu Cường: tên gọi thân mật người Trung Quốc gọi con gián.
Nhưng trên thực tế trong lòng tôi cũng từng oán trách không chỉ một lần, từng chịu sợ hãi, từng gặp cơn ác mộng vĩnh viễn không thể nào tỉnh.
Tôi để ý cha mẹ của tôi, để ý mọi người.
Tôi không muốn mất đi bất cứ một người nào trong số mọi người, ở cùng mọi người càng lâu, trong lòng tôi lại càng cảm thấy sợ hãi, sợ một ngày kia, khi tôi bắt đầu đi tìm mọi người, mọi người đều hoàn toàn biến mất.
Cô biết... Tôi rất sợ... Càng mạnh mẽ lại càng sợ..."
Hạ Thiên Kỳ đặt mông ngồi trên bờ cát, tiếng nói cũng biến thành run rẩy càng ngày càng nhỏ.
"Anh bây giờ là người tâm phúc của chúng tôi, anh vẫn còn, mấy người chúng tôi coi như có gặp muôn vàn khó khăn, cho dù là gần như tuyệt cảnh, chỉ cần nghĩ tới anh cũng có thể toát ra vài phần sức lực đấu tranh.
Anh thật sự đã làm rất giỏi.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ, có một lần khi Mẫn Mẫn nói chuyện trời đất với tôi, đặc biệt có một lần nói về chuyện lúc mới quen biết mọi người, hắn nói khi đó anh chính là một đứa con ghẻ, chẳng những không có đảm đương, còn cứ than phiền chít chít méo mó.
Nhiều lúc cũng muốn một cước đạp chết anh, bên tai cũng được yên tĩnh một chút.
Thế nhưng cũng chính là một người như anh đó, về sau này từng chút một đuổi kịp và vượt qua mọi người chúng ta, từng chút một trở thành Hạ Thiên Kỳ như hiện tại, có thể hóa nguy thành an, có thể sáng tạo kỳ tích.
Không những là chúng tôi, vì sự tồn tại của anh, toàn bộ nhân viên của đệ tam Minh Phủ, cũng giành được một tia cơ hội có thể đấu tranh lại với số phận.
Cho nên không cần nói tới bao giờ, anh cũng không nên buông bỏ, vì anh còn có chúng tôi.
Còn có những người bạn xuất sắc vẫn luôn ở sau lưng, yên lặng chú ý anh."
Triệu Tĩnh Thù nói xong, Hạ Thiên Kỳ cũng ngẩng đầu lên, hai người nhìn chăm chú lẫn nhau, mãi tới khi Hạ Thiên Kỳ đưa một tay ôm lấy Triệu Tĩnh Thù:
"Cám ơn cô Tĩnh Thù, tôi nhất định sẽ không buông bỏ."
"tôi tin anh."
Bị Hạ Thiên Kỳ ôm thật chặt, Triệu Tĩnh Thù cũng không nén được tâm tình nữa, nước mắt không khỏi tràn ra khỏi mi.
Cô không biết tương lạu, mình còn có cơ hội được Hạ Thiên Kỳ ôm lấy như vậy hay không, nhưng bất kể thế nào, cô đều hy vọng Hạ Thiên Kỳ có thể khỏe mạnh, có thể vẫn luôn lạc quan mà sống.
Chậm rãi đẩy Hạ Thiên Kỳ ra, Triệu Tĩnh Thù dụi dụi nước mắt trên mi mắt, sau khi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lại nhìn hắn nói:
"Thiên Kỳ, lần này mọi người rời đi cũng không cần dẫn tôi theo."
"Vì sao?"
"Vì bây giờ tài nguyên của Minh Phủ rất tốt, trong hiện thực theo thực lực tơi tăng lên, quỷ vật có thể uy hiếp được tôi, cũng đang trở nên càng ngày càng ít.
Cho nên thay vì theo anh tới đệ nhị vực nguy cơ trùng trùng, chẳng bằng ở lại nơi này, dùng tài nguyên của Minh Phủ tiến thêm một bước.
Mặc dù nơi này rất nhanh cũng sẽ bị xác nhập với đệ nhị vực, nhưng ít nhất còn có thể để lại cho tôi nữa năm, tôi cũng đủ thăng chức tới cấp ác quỷ.
Sau khi tiến vào cấp ác quỷ, năng lực phụ ma của tôi sẽ có nâng cao về chất, khi đó lại gia nhập với anh, thì tôi mới có ý nghĩa."
Triệu Tĩnh Thù biết trước khi Hạ Thiên Kỳ đi đệ nhị vực, nhất định sẽ mời cô gia nhập tập thể, đổi thành trước kia, cô tuyệt đối ẽ không chút do dự đồng ý, mặc cho đệ nhị vực là núi đao chảo dầu, chỉ có thể ngày ngày nhìn Hạ Thiên Kỳ, cô cũng bằng lòng ở cùng nhau.
Thế nhưng theo tự cô nghĩ thông suốt, cùng với nghĩ tới đủ các laoi5 áp lực mà Hạ Thiên Kỳ đối mặt, cô cảm thấy lấy mình bây giờ, cùng Hạ Thiên Kỳ bọn họ đi qua, không khác nào làm một cái gân gà.
Thay vì còn phải chia sẻ một phần phần thưởng Hạ Thiên Kỳ đạt được, chẳng bằng an an ổn ổn ở lại hiện thực, dựa vào tài nguyên của Minh Phủ tích lũy.
Mặt khác, cô không thấy được Hạ Thiên Kỳ, cũng có thể tăng nhanh khả năng chữa thương của cô.
Như những gì cô vừa mới nói, từ này về sau, cô chỉ sống vì mình.
Vì mình có thể sinh tồn, đi liều mạng nâng cao thực lực.
Vì cha cô có thể an toàn hơn, mà làm mình trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Nghe Triệu tĩnh thù trực tiếp biểu lộ tạm thời không có ý tứ muốn tham gia tập thể của hắn, mặc dù trong lòng Hạ Thiên Kỳ có chút cay đắng, thế nhưng không tìm được lời khuyên nhủ nào tốt hơn.
Lần này hắn trở về, đúng là có nghe kéo Triệu Tĩnh Thù vào trong tập thể, dù sao lúc Sở Mộng Kỳ vừa mới tiến vào, thực lực cũng kém không nhiều như Triệu Tĩnh Thù, có lẽ dưới sự giúp đỡ của hắn và Lãnh Nguyệt, không bao lâu thì có thể tiến vào cấp ác quỷ.
Lại nói tiếp hắn cũng hoàn toàn chưa từng nghĩ, Triệu tĩnh Thù sẽ biểu lộ tạm thời không muốn gia nhập, hiển nhiên, Triệu Tĩnh Thù cũng như Lưu Ngôn Mẫn lúc đó, đều đưa ra quyết định tương tự.
Đều cảm thấy, làm bạn bè thỉ lúc cần hỗ trợ thì hỗ trợ, nếu một mực đòi hỏii, vậy thì hai chữ "bạn bè" này cũng mất đi ý tứ vốn có của nó.
"Cô đã quyết định sao?" Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một chút lại hỏi một câu.
"Ừm, quyết định. Tôi nghĩ nếu Lãnh Nguyệt và Mộng Kỳ biết, cũng sẽ ủng hộ quyết định này của tôi. Với tôi mà nói, ở lại hiện thực thích hợp hơn so với đi đệ nhị vực, cũng an toàn hơn."
Triệu Tĩnh Thù nói rất cương quyết, Hạ Thiên Kỳ có chút trầm mặc gật đầu, không nói gì nữa.
Thời gian càng trôi càng nhanh, độ mất của gió biển cũng dần tăng thêm mấy phần cảm giác lạnh lẽo.
Triệu tĩnh Thù và Hạ Thiên Kỳ kề vai ngồi trên bờ cát, quay về vùng biển vô tận trò chuyện, trò chuyện về tương lai tốt đẹp của bọn họ.
Cái tuổi này, bọn họ vốn nên tuổi trẻ phấn khởi, oanh oanh liệt liệt, nhưng là vì bị cuốn vào Minh Phủ và chiến tranh của quỷ vật, mà bị quấn vào trong đoàn sương mù lớn nhất thế gian này.
Cho nên, điều bọn họ có thể làm, chỉ có lòng mang tâm tư hy vọng mặc sức tưởng tượng.
Mặc sức tưởng tượng nơi xa, mặc sức tưởng tượng có một ngày thế gian này thật sự có thể khôi phục yên bình.
Đây là một chút quyền hạn mà bọn họ xưng là tự do.