Ác Long Và Hoàng Tử

Chương 13



Edit: Cháo
Giằng co một lúc, Hoàng tử bế tắc toàn tập rồi.
Hắn thở dài đứng dậy, đang định nói gì đó với Ác long thì Ác long bỗng đứng phắt dậy từ tảng đá rồi nhảy xuống, không nói lời nào, kiễng chân lôi cổ Tướng quân đi.

Tướng quân không có chút phòng bị gì với cậu nên không kịp phản ứng, bị cậu kéo đi lảo đảo.
Hoàng tử:?
Tướng quân:?
Hai người cũng hoàn toàn không nghĩ tới Ác long lại lôi ông vào trong hang động.
Giờ Ác long đã lộ ra chút điểm đặc trưng của một con bạc, dù sao đã tốn mất một túi tiền vàng rồi, có mất thêm cũng chẳng có gì khác biệt nữa, cậu như muốn đánh cược nốt chỗ tài sản cuối cùng của mình, cầm khế ước mua bán nhà ra muốn nhờ nó để có thể lấy lại vốn vậy, cậu kéo Tướng quân đến chỗ cất tiền vàng trong hang động của mình, chỉ cho ông xem chỗ tài sản đại khái còn hơn một nửa của mình.

Tướng quân bối rối.
Hoàng tử cũng bối rối.
Mặc dù mấy ngày trước lúc cho đi từng túi tiền vàng, hắn đã lo rằng cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ rằng tiền vàng mà Ác long tích lũy trong hang động sớm muộn gì cũng sẽ hết sạch, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới cậu lại định đưa hết một lần luôn như thế này.
Một đống tiền vàng như vậy, đừng nói là Ác long yêu tiền như mạng một đồng tiền cũng không muốn tiêu, ngay cả hắn cũng cảm thấy đau lòng.
Hiển nhiên, nếu như không phải một núi tiền vàng thì sẽ không khiến Tướng quân luôn bất động như núi kia phản ứng được.
Nhưng điều khiến Tướng quân sững người rõ ràng không phải vì đống tài bảo này, mà là —.

Ngôn Tình Tổng Tài
“Đợi đã…” Tướng quân nghi hoặc, có chút hoang mang, có chút không xác định được, nghiêng đầu hỏi Hoàng tử, “Ý cậu ta là gì?”
“Ừm… có thể là muốn chú cầm tiền về, đừng mang cháu đi…”
Tướng quân trưng cái mặt không thể tin được quay đầu nhìn Ác long, nhìn cậu không có ý phản đối gì, lại quay đầu kinh ngạc nhìn Hoàng tử, “Nhưng không phải rồng nào cũng thích tích tụ châu báu hơn nữa còn có ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ lắm sao?”
Hoàng tử chần chừ, “Cháu cảm thấy có lẽ cậu ấy coi cháu là một trong đống châu báu của cậu ấy…”
Ác long vẫn không tỏ ra phản đối gì.
Tướng quân đã kịp bắt sóng, “Cho nên đám dũng sĩ trước đó đi một chuyến không công tất cả đều do…”
“Đều do cầm tiền của cậu ấy rồi đi về.”
“… Ta còn tưởng họ bị cháu khuyên rút lui chứ!”
“Người ta đi vạn dặm dãi gió dầm sương mà đến sao có thể vì mấy câu khuyên bảo của cháu mà về được?”
“Không phải, ý ta là, ta cho rằng cháu đuổi bọn họ xuống núi.”
“Người ta tới cứu cháu mà, cháu có thể đánh được sao?”

Cũng đúng, Tướng quân bắt đầu bị thuyết phục.
Nhưng ông vẫn giữ lại một chút kiên định —
“Thân là Hoàng tử, bị rồng bắt đi, cả nước biết hết rồi, nếu không có ai cứu được cháu về thì tôn nghiêm của Hoàng thất để vào đâu chứ hả?”
“Chú có thể đừng nhắc tới nó nữa.

Từ lúc Đức vua bị gió thổi bay tóc giả trước mặt tất cả mọi người trong lễ hội năm ngoái tới nay, thì Hoàng thất đã chẳng còn tôn nghiêm gì nữa rồi.”
Tướng quân cạn lời, sau một hồi giằng co, ông rốt cục nói thẳng, “Vậy lúc trở về cha cháu hỏi ta sao không cứu cháu ra được, ta nói thế nào đây?”
Hoàng tử quen nẻo trả lời, “Ừm… Cứ nói cháu sống chết không chịu về, uy hiếp chú nếu còn ép nữa thì cháu sẽ nhảy vực.”
Tướng quân suy nghĩ một chút, cảm thấy lý do này vẫn rất có sức thuyết phục, vì thế ngày hôm sau dẫn thuộc hạ tới lấy vàng rồi quay về Vương thành.
Trước khi đi, Hoàng tử nhặt lấy một chiếc bình vàng hai tai từ trong đống tiền vàng ra, nói lời đầy hàm ý, “Cái bình này tế cho Thần linh.

Nếu như có biến cố gì, hy vong Thần linh có thể giúp đỡ em gái cháu một tay.”
Há miệng mắc quai*, Tương quân bĩu môi, “Phải xem ý của Bệ hạ đã, nếu ngài ấy cứ ngoan cố không chịu thay đổi, vậy thần cũng chẳng còn cách nào.”
*gốc 拿人手软 trong câu 拿人手短, 吃人嘴软: nhận được lợi ích từ người ta nên nể mặt người ta
Có biến cố gì không thì không biết, thái độ của Nhà vua thế nào cũng không biết được, nhưng Ác long đích thực đã phá sản rồi.
Hoàng tử tiễn Tướng quân xuống núi rồi quay lại, phát hiện cậu đang trốn trong hang động, nhìn về chỗ một tiếng trước đó còn chất đầy các loại châu báu tiền bạc giờ trống không chẳng còn gì, vùi mặt vào trong cánh tay, khẽ khóc hu hu.
Cái đuôi của cậu cụp xuống, trên lưng mọc ra một đôi cánh nhỏ, cũng đang ỉu xìu rũ xuống.
Trước khung cảnh buồn khổ được nhân tính hóa kia, dường như mấy câu an ủi chẳng có tác dụng gì, Hoàng tử không biết phải làm sao, hắn đành thực hiện trách nhiệm của một món châu báu, yên lặng ngồi bên cạnh cậu.
Ác long đau lòng vô cùng, cậu khóc thật lâu rồi mới dừng lại, lúc ngẩng mặt lên, Hoàng tử phát hiện mắt cậu đã sưng sưng đỏ hồng, trên lông mi còn vương lệ.


Hắn vừa đau lòng lại vừa áy náy, chỉ đành đưa tay lau nhẹ nước mắt trên mặt cậu, cúi người hôn lên trán cậu một cái.
Ác long bị hắn dọa cho hết hồn.
Cậu hốt hoảng cánh vỗ phành phạch mấy cái, ngơ ngác nhìn hắn, giọng khàn khàn, “… Đây là gì thế?”
Hoàng tử không nghĩ tới cậu lại phản ứng mạnh như vậy, bỗng cảm thấy có chút quẫn bách, “À? Thì là… khụ, hôn em thôi mà.”
Ác long trợn mắt nhìn, nghĩ một lúc, sau đó nói một cách rất chi là nghiêm túc: “Hôn cái nữa đi.”
Hoàng tử bối rối, sau đó lại cúi người hôn cậu một cái.
“Hôn cái nữa.” Giọng cậu khàn khàn nhưng âm điệu lại mềm nhũn, “Ta thích như vậy.”
Vì thế Hoàng tử lại hôn cậu cái nữa.
“Vẫn muốn.”
Sau đó lại hôn cái nữa.
“Vẫn muốn.”

“Vẫn muốn.”.


Bình Luận (0)
Comment