Đảo mắt một cái đã đến cuối tuần, mọi người trong tập đoàn Đình Tôn đều háo hức mong chờ đến ngày này – lễ kỷ niệm 40 năm thành lập nên công ty.
Đình Huy từ sớm đã chuẩn bị tươm tất, sau đó thì khởi động xe đi đến căn hộ của Hàn Di. Vu Huyên thì đi cùng Đình Quân và Vương Khánh, ba người bọn họ đã khởi hành trước đó.
Đang lái xe bon bon trên đường, Đình Huy vô tình không chú ý đến phía trước, anh chỉ vừa mới dời tầm mắt sang hộc tủ của xe hơi, lấy ra chiếc tai xe để gọi điện cho Hàn Di thì bất ngờ phía trước có một người băng qua.
Qua khoé mắt, anh thấy được một đứa trẻ đang mon men băng qua đường mà không có người lớn đi theo. Thắng gấp một tiếng, Đình Huy mém nữa đã đập cả người vào đằng trước.
Anh chau mày, cởi thắt đai rồi vội vàng bước xuống xe. Trước đầu xe, một đứa bé đang ngồi thụp xuống dưới, hai tay ôm đầu, gương mặt thoáng chốc trắng bệch.
Chắc đứa bé sợ lắm...
Đình Huy thở dài một tiếng rồi khuỵ một chân xuống, ôm lấy đứa bé vào lòng, dỗ dành. Đứa trẻ kia bây giờ mới hoàn hồn, vội ngẩng mặt nhìn anh, hai mắt ầng ậng nước.
" Cháu có sao không?" Anh ôn nhu hỏi, ngón tay còn nhẹ nhàng lướt qua viền mắt.
Đứa trẻ được anh ôm lấy vào người, xoa xoa cái lưng nhỏ nên đã đỡ hoảng sợ. Đoạn, bé con dụi dụi đầu vào hõm vai của anh, thì thầm, " Không...sao ạ!"
" Không sao thì tốt rồi." Anh gỡ người bé con ra khỏi người mình, sau đó giương mắt nhìn xung quanh, " Mẹ cháu đâu?"
Nghe vậy, bé con cũng theo phản xạ đưa mắt nhìn xung quanh lần tìm, sau đó thì chỉ về hướng đằng xa, " Mẹ cháu...đang nằm trong đó."
Đình Huy liếc mắt nhìn đến bệnh viện phía xa, đôi mày khẽ chau lại. Chẳng lẽ là người mẹ đơn thân? Không có ai trông nom đứa trẻ này sao? Chuyện này...quá nguy hiểm rồi.
Anh suy nghĩ vài giây, sau đó nắm tay bé con, nhỏ giọng nói, " Vậy chú đưa con về bệnh viện nhé?"
Bé con ngẩng cái đầu nhỏ, hai mắt to tròn nhìn Đình Huy ra vẻ ngờ vực, sau đó thì nhẹ gật đầu một cái. Hai cái chân ngắn ngủn lon ton theo sau Đình Huy leo lên xe.
Đi được một đoạn ngắn, bé con nhanh nhảu leo xuống xe rồi nắm lấy tay Đình Huy dẫn đi vào bệnh viện. Vào đến nơi, cậu bé dường như nhớ đường, vội vàng chạy về phía cuối hành lang bệnh viện.
Đình Huy ngẩn người một chỗ, ánh mắt chăm chú quan sát theo từng bước chân con trẻ, sau đó thì thấy đứa bé xoay người lại, vẫy vẫy tay với anh.
Cái giọng lanh lảnh vang khắp hành lang, " Cảm ơn chú đẹp trai~~" Nói rồi bé con nhón chân, vặn nắm cửa rồi bước vào trong.
Mãi cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại một tiếng, Đình Huy mới bừng tỉnh, mau chóng trở lại xe của mình.
***Hàn Di đã đứng đợi Đình Huy hơn hai mươi phút ở bên dưới cổng chung cư. Cậu hôm nay ăn mặc rất lịch thiệp và đẹp trai. Chiếc quần tây cùng chiếc áo sơmi màu tím nhạt được anh cẩn thận chọn cho.
Cậu đứng dựa vào mảng tường phía sau, gương mặt bí xị vì phải chờ đợi quá lâu. Đang định lấy điện thoại ra gọi thì từ xa, ánh đèn pha hắt tới làm Hàn Di nheo nheo mắt.
Đình Huy dừng xe trước mặt cậu, hạ cửa kính xuống rồi cười xoà, " Tiểu Hàn, anh xin lỗi nhé. Lúc nãy có chuyện gấp nên..."
Anh chưa nói hết câu thì Hàn Di đã nhanh chân leo lên ghế phụ ngồi vào, sau đó đóng cửa lại một tiếng thật lớn. Nhìn gương mặt khó chịu kia, anh ngầm hiểu Hàn Di đang dỗi rồi.
Chân nhấn ga cho xe tiến về phía trước, Đình Huy một tay cầm lấy một ly trà sữa còn mát lạnh, đưa qua áp lên má Hàn Di một cái. Hơi lạnh phả đến khiến cậu giật mình, đôi mày đang chau lại, định quay sang mắng anh thì phát hiện ly trà sữa thơm ngon.
Đôi chân mày lập tức dãn ra, hai tay cầm lấy ly trà sữa, Hàn Di cúi xuống hút chùn chụt.
" Đừng giận nữa." Đình Huy cười cười nói.
Hàn Di hút xong một hơi rồi quay sang trừng mắt với anh, " Anh vừa mới đi với ai mà đến trễ?? Còn mua cả trà sữa để chuộc lỗi nữa. Chắc lại làm lỗi gì rồi..."
"..."
Nghe cậu nói, anh chỉ biết lắc đầu thở dài. Mỗi lần anh đến chỗ hẹn trễ, Hàn Di đều tra khảo bằng cái màn hỏi tới tấp đó xong tự buộc tội cho anh luôn. Nghĩ lại, Hàn Di làm luật sư cũng không tồi.
Trong đầu Đình Huy định sẽ kể cho Hàn Di nghe chuyện đứa trẻ lúc nãy nhưng nghĩ ngợi một lúc, anh liền giấu nhẹm đi. Dù sao chuyện đó cũng không có gì phải nói ra.
Hàn Di giận dỗi được vài phút thì liền hết giận. Cậu bắt đầu vừa uống trà sữa vừa huyên thuyên với anh đủ điều, mãi cho đến khi xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, cậu mới thôi nói.
Cả hai gửi xe xong xuôi thì sóng vai nhau bước vào bên trong. Trong đây đèn được trang trí sáng trưng cả một gian phòng. Ai nấy đều đã đến đông đủ, vậy mà chủ tịch của công ty lại đến trễ hơn cả bọn họ.
Phía bên văn phòng của Hàn Di, mọi người đều tụ họp đầy đủ. Một cô nàng xinh xắn liếc mắt thấy Hàn Di đang đi cùng chủ tịch liền khẽ a lên một tiếng, sau đó kéo cô nàng bên cạnh mình, thì thầm gì đó.
Sau đấy, cả hai cùng hướng mắt đến cậu mà gọi, " Tiểu Di Di."
Nghe loáng thoáng tên mình, Hàn Di dời tầm mắt qua phía đó thì phát hiện mọi người đang nhìn chăm chăm vào hai người. Đình Huy cũng bất giác nhìn theo hướng đó, thấy bọn họ đang cười lên đầy ý vị.
Hàn Di níu níu tay anh, " Em qua đó ngồi nha!" Nói xong, cậu chưa nghe anh có đồng ý hay không liền lủi thủi đi trước.
Lúc này, Đình Huy nhanh chóng kéo tay cậu lại trước bao ánh mắt tò mò, hiếu kỳ. Anh cúi người thì thầm vào tai cậu, " Một lát nhớ kiểm tra điện thoại!"
Nói rồi anh mới chịu buông tha cho cậu đi qua bên đó.
Vừa ngồi vào bàn, Hàn Di đã bị mọi người lập tức tra khảo. Cô nàng xinh xắn lúc nãy gõ nhẹ đũa vào chiếc ly thuỷ tinh, hắng giọng một tiếng:
" Khai mau, giữa em với chủ tịch rõ ràng là có gian tình!!"
" Đúng đó!" Cả bọn đồng thanh, gật đầu.
Hàn Di khốn khổ giương mắt nhìn bọn họ một lúc rồi thở dài, kiên quyết lắc đầu, " Em với chủ tịch chỉ vô tình gặp nhau bên ngoài cổng nhà hàng thôi."
" Vậy sao lúc nãy chủ tịch níu tay em lại thì thầm gì đó a?" Mọi người tiếp tục tấn công.
Hàn Di nhìn bọn họ, gãi gãi tóc, " Chủ tịch bảo đừng nghe những gì mọi người nói." Dứt lời, cậu cầm ly nước lọc trên bàn uống một ngụm.
Mấy cô nàng kia nghe xong tức khắc đỏ mặt, phụng phịu không thèm hỏi nữa. Nhưng trong đầu mỗi người vẫn còn khăng khăng với suy nghĩ lúc nãy. Chính vì thế mà bọn họ liền nháy mắt nhau làm một phi vụ thật đặc biệt.
Bữa tiệc nhanh chóng được bắt đầu. Thiệu Lam đến bây giờ mới tới nhà hàng. Hắn từ xa đi đến, bình thản ngồi vào một chỗ trống bên cạnh Hàn Di.
Liếc mắt nhìn cậu một cái rồi lại dời tầm mắt qua phía đối diện, thấy Đình Huy cũng đang nhìn về hướng này, Thiệu Lam khẽ nhếch môi cười ranh ma.
" Trưởng phòng? Anh tới khi nào a?" Hàn Di đang xem vài tiết mục trên sân khấu, đoạn cậu nhìn qua thì phát hiện hắn đang ngồi ung dung bên cạnh.
Thiệu Lam nghe thế liền mỉm cười, cơ thể cố tình ghé sát vào Hàn Di, nghiêng đầu vừa vặn chạm ngay gương mặt mịn màng kia:
" Mới tới thôi~~~" Hắn cố tình kéo dài câu nói làm Hàn Di buồn nhột, nhăn mày một chút.
Cũng ngay lúc này, điện thoại Thiệu Lam báo có tin nhắn, hắn lướt màn hình liền hiện ra dãy số quen thuộc.
" Hoặc là sống hoặc là chết." Con mẹ nó, chủ tịch, cậu là ác ma chăng? Hay người đội lốt quỷ? Ăn với nói, hung hăng!
Thiệu Lam nhìn tin nhắn, miệng nửa cười nửa không, trong đầu không ngừng mắng Đình Huy quá nguy hiểm.
Sau khi Đình Huy đại diện Đình Nhất Khiêm bước lên sân khấu nói đôi lời về buổi lễ kỷ niệm 40 năm thì vài tiết mục văn nghệ cũng được trình diễn. Âm nhạc nhè nhẹ nổi lên, từng điệu múa nóng bỏng được khơi màn.
Đình Huy phát biểu xong thì lẳng lặng rời khỏi sân khấu, trở về chỗ ngồi của mình. Lúc này, có khá nhiều đối tác thân thiết đến nói chuyện, tán gẫu đôi câu.
Anh đối với mỗi người đều nhấp một ngụm rượu vang, sau đó cười nói xã giao một chút. Đến khi từ đằng xa xuất hiện một bóng người tương đối chướng mắt, khiến Đình Huy nhăn mày một lúc.
Định bụng giả ngơ không tiếp người đấy nhưng không được, người đó đã đích thân đi đến trước mặt Đình Huy, cười nói giả lã, " Chủ tịch Đình, xin chào!"
Hắn vừa nói vừa giơ ly rượu lên cao, ánh mắt mang theo ý cười. Đình Huy chậm rãi xoay người lại, đối ánh mắt người kia mà cười nhạt một tiếng.
Tiếng cụng ly vang lên khe khẽ, Đình Huy bất quá đành phải tiếp chuyện, " Chào, Diệp Phương!"
" Haiz, bữa tiệc lớn như vầy, kiếm cậu cũng thật khổ." Diệp Phương nói.
" Thiết nghĩ, tôi cũng không cần anh đến kiếm tôi như thế này đâu." Đình Huy không kiêng nể mà nói thẳng thừng, gương mặt trưng ra vẻ khó chịu thấy rõ.
Diệp Phương nghe vậy liền cười ha hả như đang tự đắc ý cái gì đó, đôi mắt híp lại, " Đừng ăn nói như vậy chứ. Cậu...đã tìm được Diệp Ân chưa?"
Câu hỏi quá đỗi nhẹ nhàng, ngữ khí tựa như lông hồng thế nhưng đã khiến Đình Huy chưng hửng vài giấy. Anh nhíu mày, tay siết chặt ly rượu, " Chuyện đó..."
" À chắc đã quên luôn đứa cháu của tôi rồi đi? Haha...Đình Huy, cậu thực ra chỉ là một thằng vô tâm!" Diệp Phương nhích lên một bước, ghé sát tai anh nói rồi nhếch mép khinh bỉ. Dứt lời, hắn nhẹ nhàng lướt qua đám đông, bỏ mặc anh đang đứng đó với bao hỗn độn.
Hàn Di bên đây lại nhất mực nhìn chăm chăm vào điện thoại, cậu chẳng thấy xuất hiện một cái tin nhắn nào từ Đình Huy cả. Ngẩng mặt nhìn qua hướng bên kia, Hàn Di thấy anh đang đứng yên một chỗ, sắc mặt dường như không được ổn.
Tâm tình lo lắng, Hàn Di khẽ liếc nhìn xung quanh rồi nhắn nhanh một dòng tin qua cho anh. Sau đó thì đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Đứng trong đó, Hàn Di đóng hờ cánh cửa, yên lặng chờ đợi. Hai phút sau, cánh cửa đột nhiên mở ra, cậu ngẩng mặt vội kêu lên một tiếng, ánh mắt còn mang theo ý cười rõ rệt, " Đình..."
Thế nhưng cái tên còn chưa thốt ra hoàn toàn, tâm tình còn chưa kịp vui mừng thì trước mặt Hàn Di là một người khác. Người này nhìn cậu, đôi mắt híp lại, chăm chú quan sát.
Hắn nhìn cậu tận một phút rồi mới bình thản đi đến bồn rửa tay, mở vòi nước. Làn nước lạnh chảy rào rào, còn hắn lại vô tình như cố tình liếc mắt lên tấm kính kia, nhìn xuyên thấu Hàn Di.
Hàn Di khá bất ngờ khi nhìn thấy người đó, cậu có hơi lúng túng, định xoay người đi ra ngoài thì phía sau lưng vang lên giọng nói, " Cậu đang chờ ai à? Hmm...Chờ người có tên bắt đầu bằng chữ Đình a..??"
Hắn hỏi rồi cười cười vài tiếng như trêu ghẹo. Hàn Di nghe vậy, đôi mày chau vào, hai tay siết chặt, quay sang lạnh giọng, " Đó không phải chuyện của anh!"
" Haiz...Được rồi, đừng xù lông lên khi người khác động chạm đến tên đó như vậy. Tôi biết, cậu yêu tên đó đến mức nào mà." Hắn nói, sau đó dừng lại, nhếch môi cười sâu xa, ghé sát tai Hàn Di thì thào:
" Vì tôi biết ai yêu tên đó đều bị đau khổ hết. Không chừng...cậu sẽ tiếp tục bị đau khổ đó!"
Dứt lời, hắn một mạch rời khỏi phòng vệ sinh.