CHƯƠNG 48Vốn dĩ Diệp Phương sau khi nhờ vả vị chủ tịch đáng kính của mình, hắn ta vẫn âm thầm theo dõi động tĩnh bên Đình Tôn.
Bất ngờ, hôm nay thuộc hạ của hắn đã nhanh chân đến nhà và báo cáo rằng những đơn hàng quan trọng của bên Đình Tôn đều đã bị huỷ sạch sẽ. Lý do chính là có người đã làm hỏng tất cả những mẫu vải đó.
Nghe đến đây, Diệp Phương hài lòng ngả người ra phía sau ghế, tay châm một điếu thuốc với đốm lửa đỏ, nhàn hạ ngậm trên môi. Hắn nhắm mắt, hít lấy một hơi rồi nhẹ nhàng phả ra làn khói trắng.
Không ngờ cách đây một tuần, vừa mới gặp mặt người kia thì hôm nay đã thấy được một kết quả mỹ mãn. Diệp Phương hắn trong lòng đang vô cùng đắc thắng.
Chỉ cần đến vài đợt nữa thôi, Đình Tôn chắc hẳn sẽ lâm vào đường cùng, trì trệ công việc, nhân viên sẽ...À mà, sớm muộn gì thì cái công ty đó cũng sẽ vào tay hắn mà thôi.
Miếng bánh ngọt luôn không thoát khỏi kẻ háu ăn mà!
Ngay lúc hắn còn đang suy nghĩ vẩn vơ đến Đình Tôn thì bên ngoài, một tên thuộc hạ bận y phục màu đen khẽ khàng đẩy cửa bước vào, phá tan bầu không khí tịch mịch đang bao lấy hắn.
Tên thuộc hạ ngước mắt nhìn Diệp Phương, sau đó hắng giọng một tiếng:
" Ông chủ!"
Nghe hắn gọi, Diệp Phương chậm rãi xoay ghế lại, đối với gương mặt kia là một nụ cười mỉm thật mỏng. Điếu thuốc trên tay lại được rít lên một hơi.
" Đây là người mà ông chủ cần tìm!" Tên thuộc hạ đi đến đặt lên bàn một bìa hồ sơ, bên trong có đầy đủ những thông tin cần thiết.
Diệp Phương lúc này dí điếu thuốc vào gạt tàn bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn đến bìa hồ sơ kia. Hắn cầm nó lên, nhìn qua lại một chút rồi mở ra, xem kỹ càng bên trong.
Bên trong là một tấm ảnh của người con gái rất xinh đẹp, trên tờ giấy trắng kia ghi đầy đủ nơi ở hiện tại của cô. Nhìn một lúc, Diệp Phương lạnh lùng ra lệnh:
" Chuẩn bị xe!"
Tại một vùng quê hẻo lánh, nơi mà những người dân nghèo khổ đang sống tạm bợ nơi đây. Đây cũng gần với một vùng bờ biển, thuyền chài mỗi ngày đều chăm chỉ ra khơi.
Trên một ngôi nhà nhỏ, có một người con gái, dáng dấp trông rất nhỏ nhắn, gương mặt lại hốc hác, sắc mặt dường như không được ổn lắm.
Cô đang ngồi trên giường, tay tập trung thêu dệt những đường may điêu luyện, hoa văn hài hoà. Bên ngoài, người dân đang nô nức đón tàu thuyền đánh cá trở về.
" Tiểu Miên, có người tìm cháu này!" Phía cửa ra vào, một lão bà đang lấp ló ở đó, nói vọng vào.
Đôi mắt bà nheo nheo lại tìm kiếm hình bóng cô ở trong này. Nghe tên mình, cô liền đứng dậy, đặt chỗ may vá xuống giường rồi hướng tới lão bà, nhu hoà mỉm cười:
" Lão bà, ai kiếm cháu vậy?"
Cô vừa dứt lời thì sau lưng lão bà xuất hiện tận hai người. Một người có vẻ có quyền uy hơn, gương mặt hắn là một sắc lạnh, khiến cho cơ thể cô cũng đông cứng lại đôi chút.
Bắt được ánh mắt ngỡ ngàng kia, Diệp Phương nhẹ nhàng gỡ lấy chiếc kính trên mặt xuống, hướng đến cô mà cười:
" Lâu quá rồi chúng ta không gặp nhau, cháu gái!"
Nghe đến đây, lão bà đứng bên cạnh cũng ngẩn ngươi giây lát, sau đó thì cười cười giả lã:
" Ra là người thân của con à, Tiểu Miên? Thế còn không mời người này vào nhà đi a." Nói rồi lão bà xoay người trở lại chỗ đông đúc ngoài biển.
Đối mặt với Diệp Phương, Diệp Ân một lời cũng chưa thể nói được. Cô lầm lũi xoay người đi vào trong nhà, hắn ngược lại bình thản theo phía sau.
Ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ, Diệp Phương khẽ chau mày, tặc lưỡi một tiếng:
" Diệp Ân, một tiểu thư của Diệp gia lại đi sống ở một nơi thế này sao! Thật khiến người ta cảm thấy nực cười!"
Diệp Ân đến giờ vẫn im lặng, mặc kệ những lời mà chú của mình đang dè bĩu không thương tiếc. Lâu lâu, cô sẽ liếc mắt sang phía đó, nhìn hắn một cái rồi thôi.
Thấy cô im lặng, Diệp Phương dần tỏ ra cáu gắt. Hắn ngồi thẳng dậy, trực tiếp đi vào vấn đề chính:
" Vì sao lại chạy trốn đến nơi thế này?"
" Vì nó khiến con cảm thấy thoải mái và không bị áp lực." Diệp Ân từ tốn trả lời.
" Sao? Thoải mái? Không bị áp lực? A—Hoá ra ở cùng với người chú này khiến con cảm thấy vô cùng mệt mỏi sao?"
Diệp Phương dường như đè nén thanh âm của mình xuống, giọng hắn khàn khàn nghe vô cùng đáng sợ.
Nghe hắn hỏi, Diệp Ân ngước mặt, cười nhạt, " Nếu con nói phải thì sao đây? Chú hẳn sẽ sai người đến hành hạ, tra tấn con?"
"..."
Gì chứ? Chẳng lẽ Diệp Phương hắn chính là con người thâm tàng nguy hiểm như thế sao? Cho dù hắn có khốn nạn, cáo già đến đâu đi nữa thì...chí ít, Diệp Ân đây vẫn là đứa cháu ruột duy nhất của hắn.
Lẽ nào hắn đành đoạn ra tay với chính cô? Phì, chuyện này nực cười thật đấy!
Hắn khinh khỉnh cười một tiếng, sau đó lại nói tiếp:
" Thế chạy trốn đến nơi này sống một mình đã đành, con còn đổi cả tên của mình. Chuyện này khiến ta khó khăn lắm mới tìm thấy con!"
" Chú vì sao lại đi tìm con? Chú không cần phải làm như vậy. Con nhất định không làm con mồi để chú hạ đạp Đình Huy." Diệp Ân gắt gỏng cãi lại.
Nhắc đến Đình Huy, gương mặt Diệp Phương xuất hiện tầng tầng mây đen. Đôi mày chau lại thành chữ xuyên, hắn bất đắc dĩ thở dài:
" Hoá ra con vẫn yêu thằng đó đến vậy. Ừm, được rồi. Chính nó đã khiến con rât đau khổ, cho nên đừng quá bảo vệ nó như thế. Con biết đấy, Đình Huy nó vốn yêu người khác."
"...."
Diệp Ân nghe rõ từng lời hắn nói, trong lòng lại đau như cắt, đau đến từng tấc thịt. Thế nhưng cô có thể làm gì đây ngoài việc bảo vệ người cô yêu? Chuyện Đình Huy yêu ai, cô biết rất rõ.
Chính vì điều này, từ lâu rồi, cô đã đặt Đình Huy ở nơi sâu nhất trong trái tim mình. Nhất định, cô sẽ không để tình cảm này lấn át quá ranh giới mà cô đặt ra.
" Con biết người anh ấy yêu là ai, vì thế mà con đã từ bỏ anh ấy rồi. Chí ít, con chỉ đang bảo vệ Đình Huy như một người anh trai thôi!" Nói rồi Diệp Ân đứng phắt dậy, gương mặt đanh lại nhìn đến Diệp Phương:
" Chú, xin chú hãy dừng lại! Đừng để tài sản hào nhoáng trước mặt che mờ mắt mình, không khéo chú sẽ phạm phải sai lầm lớn đấy. Nếu thật như vậy, con thật sự không còn ai bên cạnh..khụ...ừm..."
Sắc mặt Diệp Ân lại biến sắc, đôi môi hồng hào ngày nào giờ chỉ là một mảng nhợt nhạt đến đáng sợ. Diệp Phương đến bây giờ mới để ý đến sức khoẻ của cô, đoạn, hắn đứng dậy đi đến gần chỗ cô:
" Ăn uống lại không đầy đủ, mau đi khám bệnh đi!" Hắn nói rồi nhét vào tay cô một xấp tiền thật dày.
Khi bước đến ngạch cửa, Diệp Phương vẫn không quên để lại một câu, " Chuyện của chú và Đình Huy, bây giờ vẫn chưa thể dừng được."
Nói rồi hắn vừa định tiêu sái bước đi thì bên ngoài một đứa bé cỡ ba, bốn tuổi chạy vào, đụng trúng hắn, ngã phịch xuống đất.
Mông chạm đất cái ình, nhóc con chau mày, đứng dậy xoa mông mình uỷ khuất. Sau đó thì ngước nhìn người đàn ông thân hình to lớn trước mặt mà không giấu được sự ngỡ ngàng.
" Uwoa~..." Nhóc con khẽ kêu một tiếng.
Diệp Phương cúi mặt nhìn nhóc con, gương mặt hắn lúc này đằng đằng sát khí, thế mà khi nhìn thấy đứa trẻ này thì lại bớt khó chịu hơn. Đoạn, hắn xoay người nhìn Diệp Ân, vẻ mặt hoài nghi:
" Đây là..."
Chưa đợi hắn nói xong, cô đã bình thản ngắt lời, xua tay, " Đó là đứa bé hàng xóm. Chiều nào nó cũng qua đây chơi với con cho đỡ buồn cả."
Nói rồi cô ngoắt đứa bé vào nhà, tay ôm lấy nó, xoa đầu nó và động tác ngắt véo cái miệng nhỏ kia như vô tình mà lại giống cố tình của Diệp Ân khiến hắn càng nghi hoặc hơn.
Đứng một lúc, Diệp Phương cũng chẳng thể nghĩ ra được điều gì khác, hắn đành phải đi ra chỗ xe đậu.
Vừa ngồi vào chỗ thì trên màn hình nhỏ của chiếc Benz thời thượng đang chiếu tin tức kinh tế. Điển hình là phía Đình Tôn hình như đang gặp khó khăn thật.
Hắn tựa lưng vào ghế, chăm chú xem bản tin rồi mãn nguyện cười nhếch mép một cái. Sau đó thì chợt a một tiếng trong đầu.
Nhìn lại màn hình, gương mặt Đình Huy dường như được chiếu cận cảnh hơn khiến Diệp Phương chau mày, nụ cười trên môi hắn bỗng dưng lại tắt đi một cách khó hiểu.