Sau khi đem tên sát thủ đáng thương giao nộp cho cảnh sát, lại nghe mấy chú hết lòng vì nhân dân kia nói phải lập chuyên án điều tra, khiến cho ác ma đại nhân dài cổ chờ đợi đến lượt mình lên lấy lời khai.
Đương nhiên, cũng vì biến cố lần này mà kế hoạch ám sát Liêu Thần coi như bị phá hủy hoàn toàn, tổ chức ám sát bên kia vẫn một mực chờ tin tức của sát thủ báo về, đâu ai biết kẻ bất hạnh đó hiện vẫn đang trong trạng thái hôn mê. Cho nên mới nói, chuyên án điều tra cùng kế hoạch ám sát chỉ còn cách nắm tay nhau đi vào ngõ cụt. Cũng bởi vậy mà Liêu Thần bỗng dưng được dẹp đường sạch sẽ, thuận lợi hoàn thành công tác chuẩn bị cho cuộc tổng thanh tra sắp tới.
Thứ Sáu, vừa đúng giờ tan tầm, Liêu Thần rốt cục xong việc, có chút thời gian rảnh rỗi, bèn chiều theo ý Xuyến Xuyến, lái xe đi du lịch đâu đó cho khuây khỏa, đây vốn là y hứa với con bé từ trước rồi. Vậy nên Xuyến Xuyến vác theo đủ thứ túi lớn túi nhỏ, chất đầy khoang hành lý trong xe, không những thế còn kéo theo ác ma đại nhân.
“Xuyến Xuyến! Em lại bày trò gì nữa? Quân tổ trưởng còn nhiều việc phải làm! Không thể tùy tiện quấy rầy người ta được!” Liêu Thần thấy Quân Tư Vũ tỉnh bơ dắt theo xe đạp điện ra khỏi thang máy, tròng xích khóa lại trước cửa WC. Đừng nói là hắn cũng đòi theo đi, Liêu Thần nhíu mày đứng dậy, cố tỏ ra hời hợt nói.
“Không việc gì, không việc gì, đằng nào cuối tuần tôi cũng rảnh rỗi!” Quân Tư Vũ rất là thích “bám càng” sếp đi du lịch nha, đâu phải lúc nào cũng có thể ở gần để bồi dưỡng tình cảm với sếp, là cơ hội khó tìm a! Nói xong lại càng thản nhiên đem bao hành lý ở sau xe vác lên.
Liêu Thần âm thầm bĩu môi, dùng thái độ mẹ ghẻ-con chồng dẫn theo Quân Tư Vũ rồng rắn lên đường.
Dự định khởi hành lúc hoàng hôn, lái xe đến nửa đêm là tới, ở trong khách sạn nghỉ ngơi, sáng hôm sau sẽ lên núi nấu cơm cắm trại.
Ác ma đại nhân tỏ vẻ vô cùng hứng thú với chuyến du lịch, bước lên ôtô liền dính chặt lấy cửa kính xe, hau háu nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, có đôi khi cùng Liêu Thần nói chuyện phiếm vài câu, thế nhưng mới quá mười giờ đã thấy hắn dựa vào ghế xe, ngủ vù vù.
Liêu Xuyến Xuyến lúc này cũng cuộn người nằm ở băng ghế sau, Liêu Thần đành dừng xe, kiếm cái chăn mỏng đắp cho con bé. Đến lúc y quay lại ghế ngồi, phát hiện Quân Tư Vũ nằm im không nhúc nhích, xem ra là ngủ say thật rồi. Ánh đèn neon bên đường chiếu qua cửa kính, phủ lên khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc của hắn lớp ánh sáng đầy mị hoặc, diện mạo tuấn tú đầy vẻ nam tính khiến cho người ta gặp qua liền muốn ngoảnh đầu nhìn thêm lần nữa, có điều ông trời không phải là phú nhầm cho hắn gương mặt như vậy đấy chứ? Dù có đẹp trai đến đâu cũng chỉ là một tên nhân viên dọn WC vô dụng mà thôi!
Nghĩ đến đây, Liêu Thần giễu cợt hừ lạnh, tiện tay vớ lấy cái áo khoác đắp lên người Quân Tư Vũ, tiếp tục lái xe.
**********************************************
Không biết qua bao lâu, Quân Tư Vũ uể oải tỉnh lại, lơ mơ hỏi Liêu Thần, “Liêu tổng, đang ở đâu vậy?”
Liêu Thần nửa ngày cũng không để ý tới hắn, Quân Tư Vũ cảm thấy kì quái, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy y thần tình toát mồ hôi lạnh, nắm chặt lấy tay lái, nói, “Chúng ta … hình như … lạc đường rồi …”
“A?!” Quân Tư Vũ vội vàng cầm lấy bản đồ du lịch ở phía trước, xem xét một lượt, lại nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một tầng sương mù ẩn ẩn hiện hiện bao phủ quốc lộ vắng vẻ cô tịch, hai bên đường là những bãi đất hoang trải dài, trừ bỏ mấy cái cột điện lẻ loi cùng với những ánh đèn cao áp lờ mờ ở phía xa xa.
Quân Tư Vũ tỏ vẻ khó hiểu, “Không phải cứ chạy thẳng một đường theo quốc lộ 208 là tới sao? Lẽ ra khoảng 11h là đến nơi rồi chứ, sao phía trước nhìn thế nào cũng không giống thắng cảnh Phi Bộc sơn mà sách du lịch nói đến vậy?”
“Phía trước hình như là thị trấn nào đó, nhưng trên bản đồ nói xung quanh thành phố đó đâu có trấn xã nào đâu, nơi này chắc chắn là Phi Bộc sơn rồi!” Liêu Thần già mồm chống chế, nhất quyết không chịu thừa nhận mình đi sai đường.
Bọn hắn đem xe dừng lại ven đường, Quân Tư Vũ xuống xe xem xét, nhìn màn sương mù đang bao phủ khắp nơi, kì quái, thị trấn kia giống như chưa từng xuất hiện trên bản đồ vậy.
“Hiện tại là mấy giờ rồi?” Quân Tư Vũ quay sang hỏi, Liêu Thần nhìn vào đồng hồ điện tử trên xe, nói, “Mười hai giờ. Chúng ta bây giờ phải tìm chỗ nghỉ qua đêm trước đã. Vào xe đi, lái thêm một đoạn xem sao.”
“Không, không, Liêu tổng, đừng xem đồng hồ điện tử, phải xem chính xác đồng hồ đeo tay cơ.” Quân Tư Vũ với vào trong xe, lôi ra cái điện thoại di động đời cổ lỗ, so với màn hình đồng hồ trong xe, vẫn thấy con số trên điện thoại nhảy đúng mười hai giờ.
“Làm gì vậy?” Liêu Thần khó hiểu hỏi hắn.
“Chờ một chút, để tôi đếm xem.” Quân Tư Vũ bắt đầu đếm nhẩm, “1, 2, 3, 4, 5, 6, … … …, 100.”
Liêu thần cũng ngây ngốc không hiểu vì sao mình lại kiên nhẫn nghe hắn đếm, lại chờ hắn đếm xong mới hỏi, “Anh đang làm cái gì vậy?”
Quân Tư Vũ chìa điện thoại ra so với màn hình đồng hồ trên xe, “Ngài xem, không chịu nhảy phút, vẫn là chỉ đúng mười hai giờ, y hệt điện thoại của tôi. Không chừng đồng hồ của ngài cùng Xuyến Xuyến cũng đang chỉ đúng mười hai giờ đi!”
“A!? Anh nói vậy là ý gì?” Liêu Thần móc điện thoại trong túi ra xem, quả nhiên là đúng mười hai giờ.
Quân Tư Vũ ghé vào tai Liêu Thần, nhẹ nhàng nói, “Là bị quỷ bịt mắt đó.”
Liêu Thần sắc mặt lập tức trắng bệch, “Đừng nói bậy, chuyện ma quỷ đều là mê tín.”
“Vậy ngài định giải thích thế nào về việc đồng hồ một loạt đều không nhảy giờ?” Quân Tư Vũ nói.
“Là trùng hợp!” Liêu Thần nghe hắn nói vậy, chỗ này lại là nơi đồng không mông quạnh, trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“ … … Kia, giờ ngài ngẩng đầu lên xem, hiện tại hẳn không phải là trùng hợp đi.” Ác ma đại nhân chỉ về phía trước, Liêu Thần nhìn theo hướng tay hắn chỉ, nhất thời kinh hãi, thì ra cái thị trấn nhỏ vừa rồi hai người nhìn thấy cách không đến mười lý, vậy mà giờ nhìn lại lại thấy khoảng cách kia ít nhất phải vài dặm đường, thậm chí còn có hình bóng mấy ngôi nhà lác đác trải dài.
“Này! Chuyện này đến tột cùng là sao?” Liêu Thần lần đầu tiên trong đời gặp phải tình huống quái gở này, suýt nữa kêu lên.
“Đừng nói to, nó đang ở cạnh chúng ta, nghe lời tôi, tắt máy xe, cả đèn đóm cũng tắt hết, chờ nó đi qua rồi tính tiếp.” Quân Tư Vũ nhỏ giọng nói.
“[Nó] … Anh nói [nó] là cái gì?” Liêu Thần đầu đầy mồ hôi.
“Một loại [ma chướng] mà nhân gian vẫn hay nói đến, là do oán niệm hoặc do lỗ hổng thời không hình thành, mặc dù ma lực cũng không mạnh lắm. Thường thì trong một số tình huống hoặc do trường sinh học của người nào đó quá mạnh sẽ thu hút nó tới, giống như chúng ta bây giờ chứng kiến, có điều phạm vi ảnh hưởng lần này có hơi bất thường.”
“Ở những nơi đông người, nó sẽ biến mất, nhưng nếu gặp phải một vài người du hành đơn độc, nó sẽ tấn công. Thật ra muốn tránh nó cũng rất đơn giản, chỉ cần mình ngủ say, sẽ không bị nó phát hiện và gây ảnh hưởng, giống như Xuyến Xuyến bây giờ vậy, nếu là tỉnh, chỉ cần tắt hết đèn, giả vờ ngủ.”
Quân Tư Vũ giải thích, nói xong mới phát hiện, thế nào lại bất tri bất giác đem những chuyện con người không nên biết nói hết ra.
“Anh! Anh nói lăng nhăng cái gì vậy? Tinh thần rối loạn … …” Liêu Thần xoa xóa trán, “Có lẽ vừa nãy là tôi nhớ nhầm đường ………Thành phố kia không chừng là ở rất gần rồi a …… Được rồi, không nói linh tinh nữa, lên xe đi tiếp ……”
Ác ma đại nhân trong lúc nói chuyện, phát hiện thứ ma chướng kia đang len lỏi tới gần, bất đắc dĩ, đúng lúc Liêu Thần định nổ máy, hắn đột nhiên nhào tới, dùng môi mình chặn miệng Liêu Thần —– Ây, hắn chỉ là đơn giản muốn y im lặng một chút, nhân tiện dùng ma khí của mình truyền qua người y, tạo thành kết giới. Chỉ có cách đó mới giúp cho phàm nhân như Liêu Thần tiếp nhận ma khí mà không bị tổn thương.
Có điều, ai đó làm ơn định nghĩa dùm hắn, rằng hành động nóng bỏng này được gọi là [Hôn] đi! Liêu Thần bất ngờ bị dọa cho ngây người!
Hết chương 11