Cuộc sống của ác ma đậi nhân rốt cuộc cũng trở lại bình thường. Có điều, gần đây thường xuyên có những người quái đản nhân lúc Liêu Thần vắng nhà mà đến tìm ác ma đại nhân.
Ví dụ như vụ âm dương sư đến nhà hắn lần trước, không lâu sau đó lại xuất hiện một hòa thượng.
Hòa thượng này vừa thấy mặt ác ma đại nhân liền vung gạo muối ném tía lia, sau đó lầm bầm tụng kinh. Ác ma đại nhân hỏi, “Người của Thiếu Lâm Tự hả?”
Hòa thượng cầm pháp trượng trong tay, trừng mắt nhìn hắn, xổ ra một tràng tiếng Nhật, ý nói là “Không phải.”
“Hả?” Ác ma đại nhân thộn mặt không hiểu.
Đúng lúc Liếu Xuyến Xuyến đang chuẩn bị đi học, đi qua thấy thế liền hảo tâm giải thích, “Ông ấy bảo ổng không phải người của Thiếu Lâm Tự.”
“Vậy là hòa thượng của Phổ Đà Sơn? Lạt Ma? Thiền Tông? Mật Tông? Thiên Đạo Tông?” Ác ma đại nhân xổ ra một tràng dài không kém, ra vẻ ta đây cũng có hiểu biết không ít về đạo Phật.
“!@#$^^&*()!!” Hòa thượng hừ lạnh nói, vẫn là tiếng Nhật.
“Ông ấy bảo ổng là đệ tử của Nhật Bản Phật môn.” Liêu Xuyến Xuyến tiếp tục vai trò phiên dịch viên bất đắc dĩ.
“Nhật Bản Phật môn? Vậy cho ta gửi lời hỏi thăm Giám Chân đại sư nha.” Ác ma đại nhân đóng rầm cửa lại.
————————————————–
Mấy ngày sau.
“Thái Thượng Lão Quân cấp cấp tuân lệnh!! Tam Thanh Lão Quân hạ thế hàng thân!! Cửu Thiên Tiên Tôn hạ phàm tái thế!!”
Ác ma đại nhân vừa mới thò mặt ra đã bị dán ngay một lá bùa trước trán, không những thế, cả bức tường bên ngoài nhà bọn họ cũng bị dán bùa chi chit như dán lệnh truy nã. Một đạo sĩ tay cầm kiếm gỗ đào, tay kia cầm chuông rung lắc liên hồi, bên cạnh là chậu vàng mã cháy mù mịt.
“Đừng để ta gọi cảnh sát gô cổ lại vì tôi tuyên truyền tà giáo a! Có biết chiếu theo điều X khoản Y, tội tuyên truyền tà giáo là tù bao nhiêu năm không hả?” Ác ma đại nhân lạnh lùng giật lấy kiếm gỗ, đâm đâm chọt chọt lên người đạo sĩ kia.
“Ấy, chú đừng có nóng như vậy a! Ta chỉ giúp chú trừ bớt tà ma thôi à, không muốn thì thôi vậy!” Đạo sĩ vỗ vai ác ma đại nhân, cười cầu hòa, “Kỳ thật ai dám đắc tội với các chú chứ.”
————————————————-
Lại qua vài ngày.
“Lạy Chúa! Xin Người hãy trừng phạt ác ma tràn ngập tội lỗi này đi!” Một ma sơ cầm cây thánh giá dí sát vào mặt ác ma đại nhân, trên cổ treo đầy một xâu tỏi.
“…………Vừa may gần đây tỏi lên giá.” Liêu Xuyến Xuyến nói, khóe môi vẫn đang giật giật.
Ác ma đại nhân nhấc lấy xâu tỏi, sau đó đóng sầm cửa lại.
—————————————————
Lại mấy ngày sau nữa.
Ác ma đại nhân cùng Liêu Xuyến Xuyến từ sớm đã đứng ngóng ở cửa, chờ xem lần này Đằng Nguyên lại mời vị cao nhân nào đến trừ ma.
Quả nhiên, chờ đến đúng giờ liền xuất hiện một đám người, vừa nhìn thấy ác ma đại nhân liền nhiệt tình chào đón, vỗ tay đồng thanh hô to khẩu hiệu, “Tương lai của chúng ta không phải là mơ! Tương lai của chúng ta không phải là mơ! Phú quý tài lộc không phải là mơ! Nếu muốn làm giàu hãy gia nhập cùng với chúng tôi!”
Ác ma đại nhân hỏi, “Mấy người là ai vậy?”
Một người đàn ông bước tới, mở cặp đưa cho ác ma đại nhân một tập tài liệu, sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Sản phẩm của công ty chúng tôi là blah blah blah ………… Hình thức kinh doang cũng rất là blah blah blah …… Chỉ cần gia nhập cùng chúng tôi ………… Thu về lợi nhuận kếch xù nhờ doanh số đó a ………”
“Nói luôn là bán hàng đa cấp đi.” Ác ma đại nhân một câu nói toạc ra luôn.
“Chúng tôi không phải bán hàng đa cấp, mà là công ty kinh doanh có đăng ký giấy phép đàng hoàng a ………” Người đàn ông kia vẫn nói đến tràng giang đại hải, không dừng lại được.
Ác ma đại nhân lại sập cửa vào. Kỳ quái, sao lại gọi đám nhân viên bán hàng đa cấp đến trừ ma nhỉ? Khó hiểu—–ing.
Thật ra Đằng Nguyên cũng đâu có biết mấy người đó là bán hang đa cấp đâu, cứ thấy rào rào hô khẩu hiệu như giáo phái bí ẩn nào đó, tưởng là một đám biết trừ ma nên gọi đến thôi à.
Nhưng nói gì thì nói, một tháng sau, cuối cùng chẳng còn người nào đến quấy rầy ác ma đại nhân nữa, bởi vì hắn lại đi dọa cho Đằng Nguyên một chặp. Khổ thân con người đã từng nếm trải kinh nghiệm đau thương, lặn một hơi mất tăm.
**************************************
Ác ma đại nhân được lĩnh lương!!
Đây là lương tháng đầu tiên kể từ khi hắn thăng chức đó nha!!
Nhưng đến khi mở bao đựng tiền ra, dốc hết lên bàn, đếm đi đếm lại, hắn không khỏi nghi vấn nhìn sang phía Liêu Thần, “Sao lương tháng này vẫn chỉ có tám trăm thôi vậy? Không phải đã hứa tăng lương cho người ta rồi sao?”
Liêu Thần dường như đã sớm kiếm được lý do thoái thác, thản nhiên nói, “Bậc lương theo công việc của anh thực tế đã tăng lên rất nhiều. Nhưng hơn một nửa số đó đã được công ty trích ra để chi trả cho khóa luyện phục hồi chức năng dành cho anh. Trừ hết tất cả mấy khoản chi phí kia, tiền lương còn lại là tám trăm đồng. Nếu anh muốn biết chi tiết cụ thể, thì tôi cũng nói luôn là khóa luyện phục hồi chức năng của bệnh viện một tháng tốn hơn ba ngàn đồng a!”
“Sao tôi không hay biết gì về cái gọi là khóa luyện hồi phục chức năng kia vậy?” Ác ma đại nhân hỏi.
“Tôi đã đem tài liệu gửi sang bên văn phòng kế toán, tiền tháng này thanh toán xong rồi. Anh xem, như vậy đã đủ chứng minh khi nhân viên xảy ra sự cố, công ty vẫn rất quan tâm.” Liêu Thần nghiêng mặt nhìn hắn.
“Vậy có thể nào rút lại cái khóa luyện kia rồi đem tiền cho tôi vay được không?” Ác đại nhân kì kèo.
“Không được, công ty đã ký hợp đồng 15 năm với bệnh viện, trong vòng 15 năm này bệnh viện cam đoan sẽ phục hồi chức năng và chăm sóc sức khỏe toàn diện cho anh. Anh thấy đó, đối với một người tàn tật, đây chắc chắn là chuyện tốt.” Liêu Thần nói.
“Hứ, còn không biết là ai ngày đó bị thằng cha người Nhật kia ……” Ác ma đại nhân bất mãn lôi chuyện cũ ra nhai lại.
Liêu Thần vẫn mỉm cười như trước, có điều mặt mũi tối sầm lại, lôi bút ra viết viết ký ký, sau đó giơ một tờ văn kiện ra trước mặt ác ma đại nhân lắc lắc, nói, “Đây là thông báo mới nhất cho toàn công ty, bắt đầu từ ngày mai, nhân viên trong giờ làm việc không được lên mạng tán gẫu, chơi game ăn trộm rau hay đọc truyện. Công ty sẽ thiết lập đơn vị kiểm soát internet, nếu phát hiện ra ai truy cập vào các trang mạng không liên quan đến công việc sẽ lập tức khấu trừ 70% lương tháng!!”
“Ác như phát xít!” Ác ma đại nhân lẩm bẩm hừ lạnh.
“Ô, chẳng phải cứ đánh vào kinh tế là hình phạt hữu hiệu nhất đó sao!” Liêu Thần cãi thắng liền đắc ý mỉm cười. Lần này mặc dù xảy ra vụ Đằng Nguyên um sùm một hồi, nhưng công ty vẫn được đoàn thanh tra đánh giá rất cao, bầu chọn danh hiệu doanh nghiệp suất sắc loại A. Sau đó, tổng công ty gửi công văn khen thưởng, đề bạt thăng chức, tiền lương của nhân viên đều được tăng lên mấy bậc, có điều Liêu Thần lại không nói cho Quân Tư Vũ biết.
Giờ tan tầm, Liêu Thần phải cùng đối tác đi ăn cơm, bởi vậy Quân Tư Vũ đành về nhà một mình. Đang lúc trèo lên xe điện chuẩn bị phóng đi, chợt có mấy người trong tổ hậu cần gọi lại, cười nói, “Tổ trưởng, bọn em vừa mới nghĩ ra cách kiếm tiền rất hay nha. Đang muốn rủ anh gia nhập! Mình đi ăn cơm đi, vừa ăn vừa bàn chuyện.”
Cả đám kéo nhau đến một nhà hàng chuyên bán đồ cay Tứ Xuyên, gọi mấy món đồ ăn, bắt đầu túm tụm bàn bạc về “đại sự” kiếm tiền kia.
“Tổ trưởng, anh cũng biết rồi đấy, dựa vào tài cán của anh em mình ở trong công ty thì không biết đời nào mới ngóc đầu lên nổi. Vậy nên tụi em vừa cùng nhau nghĩ cách kiếm thêm chút xíu.” Tiểu Trương cười xòa, nhanh nhẹn rót cho ác ma đại nhân một cốc bia đầy.
“Các cậu định kiếm tiền bằng cách nào?” Ác ma đại nhân hỏi.
“Là vầy nè.” Tiểu Lý đứng lên giải thích, “Tụi em định góp tiền mở một shop bán hàng qua mạng, nhưng mà ban ngày làm việc bận quá, lén online thì lại sợ cấp trên phát hiện, cho nên đã nghĩ, chỉ có công việc của tổ trưởng là rảnh rang nhất, hơn nữa sếp cũng rất là tín nhiệm anh. Hay là tụi em góp tiền nhập hàng, còn anh giúp tụi em quản lý shop, thế nào? Sếp lớn rộng rãi với anh như vậy, lỡ có bị bắt gặp chắc cũng bỏ qua thôi, cho nên để cho anh làm quản lý là tốt nhất! Anh yên tâm, nếu buôn bán có lời, tụi em nhất định không quên anh đâu! Mình ăn chia 5: 5, cho anh hưởng 50% hoa hồng, thế nào?”
Quân Tư Vũ suy nghĩ một lúc, nói, “Cái này cũng không phải là không được. Nhưng các cậu định bán đồ gì qua mạng a?”
Tiểu Mã hềnh hệch cười, “Tụi em có thương lượng qua rồi, hiện tại tiền vốn không nhiều, cho nên cũng chỉ có thể nhập về một ít hàng. Tụi em đã đặt mua năm trăm bộ đồ lót nữ, mấy cái đồ này nha, dễ bán nè, số lượng tiêu thụ cũng không nhỏ a. Nhưng khổ một nỗi, nhà tụi em không tiện để mấy thứ đồ này, hay là tổ trưởng giữ giúp tụi em đi?”
“Cái này cũng không thành vấn đề.” Ác ma đại nhân nghe nói đến cơ hội làm giàu, lại bị số lợi nhuận 50% kia hút hồn, dứt khoát quyết định mạo hiểm một lần.
Cứ như vậy, ác ma đại nhân bon bon trên xe điện, chở theo một thùng đồ lót nữ về nhà Liêu Thần. Đương nhiên trước đó hắn cũng không có mở ra xem hàng bên trong, về đến nhà liền đem thùng đồ đặt lên bàn, sau đó mở máy tính, lên mạng đăng ký một tài khoản mở shop là [Lãnh chúa ác ma].
“Ế, đại nhân, ngài cũng ‘mốt’ thật nha, còn biết mở shop online cơ đấy.” Liêu Xuyến Xuyến đã ăn cơm xong, mặc áo ngủ đứng sau lưng ác ma đại nhân, tò mò hỏi.
“Xùy xùy, về phòng sáng tác đam mỹ đi, đi chỗ khác chơi cho người lớn làm việc!” Ác ma đại nhân xua như xua gà.
“Xì!” Liêu Xuyến Xuyến mất hứng bỏ đi.
Một lúc sau, Liêu Thần về nhà, mệt mỏi cởi áo ngoài treo lên mắc, nhìn sang thấy Quân Tư Vũ đang cắm mặt vào vi tính liền thuận miệng nói một câu, “Ô ô, ‘mốt’ ghê nha, bán hàng online kia đấy. Tốt, cũng là một cách giúp người tàn tật khởi nghiệp a.”
“Khỏi phải chọc ngoáy đi, nếu không phải lương tháng được có vài đồng thì đâu đến mức phải nhọc xác như vậy.” Quân Tư Vũ vừa đánh chữ vừa nói, “Coi như giúp người tàn tật khởi nghiệp, ngài cho tôi mượn máy ảnh rồi chụp mấy mẫu hàng, đưa lên mạng quảng cáo đi.”
“Được rồi.” Liêu Thần rất phối hợp mà đi lấy máy ảnh, sau đó hì hụi mở thùng hàng ra.
Đến khi nhìn rõ đống hàng trong thùng, y hét rầm lên!
“Quân Tư Vũ! Anh là đồ biến thái! Mấy cái này là …………” Liêu Thần mặt mũi đỏ bừng như cà chua chín.
“Cái gì?” Quân Tư Vũ quay đầu lại nhìn, năm trăm bộ đồ lót nữ chẳng thấy đâu, chỉ thấy một thùng đầy ———— SEXTOYS!!
Hết chương 26