Ác Ma Cũng Đi Làm

Chương 41

Trực giác nói cho Liêu Thần biết, nhất định thằng cha Quân Tư Vũ này có giấu tiền riêng. Mặc dù có ‘quỹ đen’ hay không là chuyện riêng của người ta, biết đâu đó là tiền hắn tích góp được từ trước. Nhưng cảm giác không thể kiểm soát được cấp dưới của mình vẫn khiến Liêu Thần vô cùng khó chịu —— Đại loại là chúng ta cứ xếp Liêu Thần vào nhóm cuồng-khống-chế mà mấy ông sếp lâu năm vẫn hay mắc phải đi.

Sau sự cố ‘quỹ đen’ vừa rồi, Liêu Thần tiếp tục ngồi trong phòng khách cắm mặt vào sổ thu chi gia đình mà tính toán, rồi lại vẽ vời nguệch ngoạc ra vài cái kế hoạch làm giàu nào đó. Còn ác ma đại nhân thì nằm ườn ra, dán mắt vào TV xem mấy bộ phim truyền hình sướt mướt đến phát oải. Nằm một hồi lại lim dim ngủ mất từ lúc nào không biết, Liêu Thần ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại nhìn đồng hồ vẫn đang treo trên tường, mới có 8:30 tối a. Y lầm bầm, “Sớm như vậy đã ngủ, lối sống gì đâu như một ông già!”

Mà Quân Tư Vũ hình như là đang ngủ thật, một chút động đậy phản ứng cũng không có. Liêu Thần đành thở dài, đứng dậy nhón chân bước tới bên giường, lấy tấm chăn đắp lên cho hắn rồi lại quay về bàn tính toán sổ sách.

Cả một buổi tối cứ như vậy mà chậm chạp trôi qua, yên tĩnh lạ thường, ngay cả tiếng kim đồng hồ nhảy từng giây từng giây cũng vang vọng rõ ràng trong không gian, cho đến khi điểm đúng 9:45 tối, một tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

“DING DONG ——— DING DONG ———–!”

Liêu Thần ngẩng đầu, càu nhàu vài tiếng, “Mẹ kiếp, thật là đúng giờ, lại thằng nhóc con kia nữa rồi.”

‘Thằng nhóc con’ mà y vừa nhắc tới, chính là kẻ hay bày trò đùa dai, mấy ngày nay cứ luôn căn đúng 9:45 là lại bấm chuông phá phách, hơn nữa hết lần này tới lần khác đều chạy trốn rất nhanh, đợi đến khi Liêu Thần ra mở cửa thì đã chẳng thấy tăm hơi đâu, cho nên nếu không phải ngày nào cũng bị làm phiền thì Liêu Thần cũng chẳng buồn để ý tới đám ranh con phiền phức. Y tặc lưỡi dự định ngày mai nhờ người lắp thêm một cái mắt mèo (lỗ nhìn trên cửa), để xem rốt cục con cái nhà ai mà nghịch ngợm đến vậy.

Ác ma đại nhân thì lại nhỏ giọng lầm bầm trong khi hai mắt vẫn nhắm nghiền, “Nói không chừng là do quỷ làm đó.”

“Ma quỷ cái đầu anh! Nhất định là con cái nhà bên cạnh, nếu không thì sao có thể trốn nhanh như vậy được!” Liêu Thần tức giận thầm mắng. ‘Thằng nhóc kia’ tuy rằng tối nào cũng bày trò nghịch ngợm, nhưng chỉ chọc phá người ta một lần rồi thôi, sau đó sẽ không có động tĩnh nào nữa.

“Nếu thật vậy thì đúng là dai như đỉa a! Mỗi ngày đúng giờ chạy đến nhấn chuông cửa, người ta không thấy phiền thì nó cũng phải thấy phiền chứ!” Ác ma đại nhân gật gù cảm thán.

“Mẹ nó, không biết con cái nhà ai, đầu óc đúng là bị nước vào rồi!” Liêu Thần phát cáu, chửi mắng vài câu, tiếp tục vùi đầu vào sổ sách.

Có điều, hình như hôm nay cái kẻ khoái phá làng phá xóm kia còn nổi máu trêu người cao hơn mọi ngày, năm phút sau, lại một tiếng chuông cửa vang lên.

Liêu Thần vẫn như trước không thèm để ý.

Người ngoài cửa như cũng cảm giác được là mình đang bị ‘cho de’, thế là một tràng chuông cửa lại không ngừng vang lên. Hai người trong phòng bị tiếng chuông làm phiền không dứt.

“Thật sự là chịu hết nổi!!” Liêu Thần nổi điên, đập bàn đứng dậy, đi về phía cửa. Ác ma đại nhân cũng lăn xuống giường, xỏ dép lê chạy theo, “Cẩn thận, không chừng là cướp đó. Dạo này tụi nó ‘ăn đêm’ dữ lắm a!”

Liêu Thần nghe xong cũng cảm thấy chùn xuống vài phần, lẩm bẩm, “Đúng là nên lắp cửa mắt mèo mà ……”

“Hay là để tôi ra xem thử.” Quân Tư Vũ phẩy phẩy tay, kéo Liêu Thần ra phía sau mình. Liêu Thần nghĩ nghĩ, lui về đứng sau Quân Tư Vũ, còn tiện tay rút con dao thái trên chạn bếp, thận trọng bước theo ác ma đại nhân.

Hai người rón rén nhón chân tới trước cửa, Quân Tư Vũ đưa tay đặt lên ván cửa gỗ, thăm dò tình hình. Ván cửa này vốn đã cũ kỹ lâu năm, đến lưới chống trộm còn không có, duy chỉ có hai chốt khóa lỏng lẻo rỉ sét, lỡ mà gặp phải thằng cha nào đô con một chút, nói không chừng chỉ cần nhấc chân đạp nhẹ đã có thể đá văng cả cánh cửa ra rồi.

Liêu Thần còn đang lo tên bại hoại kia phá cửa xông vào, ai ngờ nó bắt đầu phá thật! Tiếng người đạp cửa càng lúc càng vang to, thanh âm lớn đến mức làm cho Liêu Thần run rẩy sợ hãi, những cũng cảm thấy khó hiểu kì lạ. Lẽ nào động tĩnh lớn như vậy mà hàng xóm bên cạnh lại không ai hay biết? Xem ra kẻ bên ngoài kia không phải là tụi trẻ con đùa dai, mà đúng là bọn cướp thật rồi! Vậy nên mọi người xung quanh mới sợ hãi không dám đứng ra can thiệp!

Liêu Thần hít sâu một hơi, hướng về phía ngoài cửa quát to, “Còn phá nữa tôi sẽ gọi 110!”

Y vừa dứt lời, đúng là tiếng động ngoài cửa có dừng lại giây lát, nhưng ngay sau đó lại càng dồn dập vang lên.

Nếu có thể đạp cửa mạnh đến thế này, so với bọn cướp chi bằng nói đây là mấy băng nhóm xã hội đen đang đi tìm kẻ thù mà thanh toán thì đúng hơn! Hơn nữa trong tiếng đập cửa ầm ĩ còn xen lẫn vài tiếng kêu thét quái dị, giống như mấy tiếng gào rú trong chương trình phim kinh dị trên TV, khiến người ta nghe mà muốn dựng tóc gáy!

Quân Tư Vũ vẫn đang đặt tay trên ván cửa, ngưng trọng nhìn ra ngoài. Liêu Thần cầm dao đứng sau hắn nên không thấy được vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của ác ma đại nhân lúc này, thay vào đó lại chỉ nghe thấy hắn chậm rãi nói nhỏ, “Ma chướng, dám cùng ta tranh giành địa bàn sao? Thật là cả gan làm loạn!”

“Quân Tư Vũ, anh còn đứng đó lầm bầm cái gì ……” Liêu Thần bỗng dưng lại nhớ tới hồi gặp rắc rối trong khu nhà hoang nọ, không biết vì cái gì, mỗi lần ở bên cạnh Quân Tư Vũ là y như rằng lại gặp phải mấy chuyện kì dị đáng sợ! Mà Quân Tư Vũ mỗi lần như vậy đều giống như ‘ông đồng’ tự mình nói chuyện với ‘người âm’ vậy a!

“Ô ô ô …… Tôi chỉ muốn vào phòng mà thôi ……” Sau khi nghe thấy tiếng ác ma đại nhân, bên ngoài dường như đã bình tĩnh hơn trước, ngược lại còn có tiếng trẻ con khóc thút thít.

“Quả nhiên là bọn trẻ con bày trò nghịch ngợm sao?” Liêu Thần kỳ quái hỏi.

“Để tôi ra mở cửa, nhưng mà trước đó tôi muốn nói cho ngài biết một điều, Liêu tổng, trên đời này thực sự có tồn tại những thứ người ta không sao giải thích được.” Quân Tư Vũ cười đầy ẩn ý, liếc mắt nhìn Liêu Thần.

“Anh còn nói gì nữa? Mở cửa thì mở mau đi, để tôi cho ranh con kia một trận!” Liêu Thần tuy rằng nghe xong cũng cảm thấy có chút ớn lạnh, không tự chủ nuốt nước miếng một cái, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ gan dạ nói cứng.

Ác ma đại nhân cầm tay vặn trên cửa, từ từ mở ra.

Liêu Thần vừa thoáng nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa, hồn vía lập tức lên mây. Trong đầu y lúc đấy đã thầm mong ai đó xóa dùm phần trí nhớ này đi được thì tốt. Bởi vì đứng ngoài cửa không phải là một người mà là cái bóng lờ mờ toàn thân đẫm máu của một cậu bé, không chỉ có vậy, theo sau đó còn là cả đàn cả lũ những âm hồn đang đứng xếp thành một hàng dài dằng dặc. Mấy quỷ hồn này bộ dạng tên nào tên nấy đều là chết thê thê thảm thảm, nhưng không hiểu sao lại tập trung thành một đám đứng chờ trước cửa nhà hai người làm gì a?

“Ây, mấy người này to gan không sợ chết, hay là biết rõ đại ác ma ta ở đây mà cố ý tìm tới vậy?” Ác ma đại nhân một tay đỡ lấy Liêu Thần lúc này đã ngất xỉu, vung nhẹ một cái ném y lên giường.

“Chúng tôi … chúng tôi muốn nhờ ngài giải oan! Dù có hồn phi phách tán cũng muốn giải cho được mối oan này!” Hồn ma của cậu bé dẫn đầu gào lên, tiếng gào thét nghe như tiếng kim loại va vào nhau, chói tai đến mức ngay cả mấy tấm kính gắn trên cửa sổ cũng bắt đầu rạn nứt.

“Các người muốn giao dịch cùng ác ma?” Ác ma đại nhân ngoắc ngoắc ngón tay, cái ghế trong góc nhà lập tức bay tới. Hắn bắt chéo chân ngồi an vị trên ghế, bắt đầu đàm phán.

“Chúng tôi muốn giải oan!” Cậu bé kia vẫn kêu khóc không ngừng.

“Mau đi đầu thai đi, đừng có đến đây làm phiền ta nữa, đó là cách tốt nhất để giúp các người rồi.” Ác ma đại nhân thản nhiên nói.

“Chỉ khi nào báo được thù, chúng tôi mới có thể siêu thoát! Bằng không oán hận sẽ mãi mãi không thể tiêu tan!” Đám oan hồn bắt đầu lao nhao không ngớt.

“Có muốn báo thù thì cũng phải nói rõ ra là báo thù ai chứ, khóc rống lên tạo hiệu ứng thì có ích gì a?” Ác ma đại nhân nhíu mày bất mãn.

“Bảy năm trước, chúng tôi đều là dân thuê trọ ở khu này, cho đến khi con bé kia tới giết hết bọn tôi! Chúng tôi muốn tìm con bé đó báo thù!” Một oan hồn kể lại, giọng đầy căm phẫn, “Là con bé đó giết chúng tôi!”

“Con bé?” Ác ma đại nhân bắt đầu có chút hứng thú với vụ này, “Một con bé con mà có thế giết chết từng này người sao?”

“Con bé đó là ác ma! Là quỷ dữ! Nó luôn đeo lên bộ mặt vô tội, nhưng sau lưng lại không ngừng tìm cách quấy phá mối quan hệ của chúng tôi! Có người bị nó giết, có người vì nó mà quay sang sát hại lẫn nhau, cũng có người vì nó mà tự tử, một số khác chết dưới tay nó lại không hề hay biết! Chúng tôi đều do con bé đó hại chết, vậy mà cho đến bây giờ nó vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!” Hồn ma của cậu bé kia hồi tưởng lại, uất hận nắm chặt hai tay, hai hàng huyết lệ từ hốc mắt chảy dài.

Ác ma đại nhân hỏi lại, “Ý các người là khu nhà này trước đây đã từng có một con bé tội phạm thiên tài, và chính nó đã từng bước sắp đặt kế hoạch hãm hại những người sống ở đây?”

Cả đám oan hồn gật như băm tỏi.

Ác ma đại nhân híp mắt nhìn, “Có điều, ta vừa rồi có đếm qua một lượt, sao trong đám các người lại có nhiều ma mới quá vậy? Xem ra các người không phải là vì oán niệm lâu năm mà tụ tập lại, đúng hơn là muốn cùng nhau giăng bẫy để săn mồi a! Thật là một đám cặn bã không biết điều! Chỉ bằng các người mà cũng đòi lừa gạt Vũ Uyên ta sao?”

Bộ mặt hại người của đám oan hồn kia vừa bị vạch trần, bọn chúng liền lộ ra bản tính hung ác, đồng loạt hò nhau xông tới cắn xé ác ma đại nhân. Nhưng ác ma đại nhân không hề có chút bối rối, chỉ khẽ đưa tay lên, búng nhẹ, một bông hồng màu lam bỗng từ từ hiện ra trong không trung.

Bông hoa hồng vẫn đang lơ lửng giữa không khí, nhưng từng đám rễ cây trong nháy mắt đều mọc dài ra từ thân cành, tạo thành một chiếc lưới lớn trói gọn đám oan hồn kia lại. Ác ma đại nhân sau đó thổi nhẹ một hơi, cuồng phong liền nổi lên bốn phía, quét sạch mọi thứ như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

“Cô bé con, thiên tài tội phạm? Mấy người thú vị trên đời này đúng là nhiều thật!” Ác ma đại nhân cuối cùng cũng có thể đóng cửa lại. Còn Liêu Thần …… Thôi thì ngày mai cứ nói dối là do y làm việc mệt mỏi quá mà gặp ác mộng đi.

**********************************************

Mấy ngày sau.

Sau khi đã ‘dọn dẹp’ sạch sẽ đám ác linh trong nhà, lần này, chuông cửa lại reo. May mắn là không phải do ma quỷ chòng ghẹo nữa, mà đích thực là có người sống đến gọi cửa a.

Quân Tư Vũ cùng Liêu Thần đều ăn mặc chỉnh tề, phòng ốc cũng đã sắp xếp gọn gàng để chuẩn bị ghênh đón giáo viên chủ nhiệm của Liêu Xuyến Xuyến tới thăm hỏi gia đình và phụ huynh học sinh.

Lại nói đến giáo viên chủ nhiệm của Liêu Xuyến Xuyến, nghe đâu là một cô giáo mới được điều đến trường để giảng dạy. Mà cô giáo này xinh đẹp khỏi nói, dáng người cũng vô cùng sẹc-xy. Liêu Xuyến Xuyến kể rằng cô giáo họ Chu, tên gọi Chu Ái, nghe tên cũng đủ biết đây là một cô gái cực kỳ quyến rũ rồi.

Quả nhiên sau khi tiếp xúc qua một lần, Liêu Thần cùng Quân Tư Vũ đều gật đầu công nhận cô giáo Chu so với lời kể còn xinh đẹp và đoan trang hơn nhiều. Cách nói chuyện lại từ tốn, nhỏ nhẹ, chẳng trách sao Liêu Xuyến Xuyến vừa vào học đã mê tít cô giáo viên xinh đẹp này.

“Liêu tiên sinh sống ở một nơi đơn sơ như thế này mà lại nhất quyết xin cho em gái theo học nội trú tại một ngôi trường đắt giá, ha ha, xem ra là vì tương lai của em gái mà dốc sức làm tròn bổn phận của một người anh trai tốt rồi.” Cô giáo Chu mỉm cười nói.

“Thì cũng giống như giúp con bé có một nền tảng vững chắc cho tương lai mà thôi.” Liêu Thần thành thật trả lời, “Tôi chịu khổ một chút cũng không sao cả.”

“Liêu tiên sinh thật sự là một người anh yêu thương em gái mà. Ai, chỗ này cũng khiến tôi có chút hoài niệm.” Cô giáo Chu trầm tư thở dài, “Thật ra hồi nhỏ tôi đã từng sống ở đây. Lúc ấy so với bây giờ còn náo nhiệt hơn nhiều, ai, vậy mà hàng xóm sau này đều chuyển đi hết, chỗ này cũng trở thành khu nhà chuyên cho thuê.”

“Cô giáo trước kia cũng từng sống ở khu này sao? Xem ra đúng là duyên phận rồi!” Ác ma đại nhân khách khí mỉm cười, thuận tay rót một chén trà mời cô giáo Chu.

“Đúng vậy, tuy rằng lúc đó cuộc sống còn nghèo khổ, nhưng mọi người cùng nhau chung sống rất hòa hợp. Tôi vốn xuất thân từ cô nhi viện, phải nhờ hàng xóm giúp đỡ rất nhiều mới có thể vượt qua giai đoạn khó khăn đó.” Cô giáo Chu mỉm cười đón lấy chén trà, “Cho đến bây giờ, tôi vẫn hay nhớ về khoảng thời gian đó, những người hàng xóm tốt bụng thân thiện sống quấn túm như người một nhà vậy!”

“Ha ha, nghe cô giáo nói, tôi cảm thấy vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị a. Nếu là bây giờ, có khi mình chết rũ trong phòng, hàng xóm láng giềng cũng chẳng mấy ai quan tâm.” Liêu Thần thuận miệng nói đùa.

“Đúng vậy, mọi người bây giờ đối xử với nhau lạnh nhạt quá.” Trong mắt cô giáo Chu lóe lên một tia nhìn đầy thâm ý, mà bên cạnh đó, nụ cười của ác ma đại nhân cũng sâu sắc không kém.

Hiện tại, giáo viên chủ nhiệm của Liêu Xuyến Xuyến là một người phụ nữ xinh đẹp giỏi giang, nhưng biết đâu, mười mấy năm trước, cô ta đã từng là một tội phạm giết người hàng loạt? Cái này không có bằng chứng chính xác thì không thể nói bừa được a.

Xem ra bên cạnh ác ma đại nhân đã xuất hiện thêm một ‘ác ma’ không kém cạnh nữa rồi.

Hết chương 41
Bình Luận (0)
Comment