Liêu Thần hạ lệnh đuổi người, không đợi Quân Tư Vũ phản ứng lại đã nhấc điện thại gọi công ty chuyển nhà đến dọn sạch đồ đạc của ác ma đại nhân hất ra ngoài hành lang.
Quân Tư Vũ bây giờ đến tiền chuộc xe còn chẳng có, lấy đâu ra tiền đi thuê chỗ khác để ở, thế là đành đứng giữa hành lang thay quần áo, cuốc bộ đi làm.
Liêu Thần nằm trong phòng hờn dỗi đến hết ngày, y mặc kệ, Quân Tư Vũ sống chết thế nào cũng chẳng liên quan gì đến y! Sau này hắn có què quặt liệt lẹo gì đó cũng không quan tâm! Mấy ngày nay bị hắn quay cho như chong chóng rồi! Cứ nghĩ đến vẻ mặt Quân Tư Vũ hả hê đắc ý thế nào khi khiến y lo phát sốt là Liêu Thần lại cảm thấy máu nóng dồn về não. Trong khi y mải miết đi tìm hắn ở khắp nơi thì ai kia còn có thời gian nhàn nhã đi mua trà bánh với trang sức, đã vậy không thành tâm hối cải còn nói ra mấy lời cợt nhả đáng ghét sau đó ra vẻ ta đây không có việc gì mà bỏ đi làm! Ngẫm lại bản thân mình vì hắn mà nào là lợi dụng chức vụ công ty, giả danh cấp trên sắp xếp danh sách cử người đi tập huấn nghiệp vụ, rồi còn đặt lịch phẫu thuật với bệnh viện bên Châu Âu kia nữa, bao nhiêu phiền toái cũng không ngại chỉ vì nghĩ cho sức khỏe của hắn! Giờ thì thiệt hại biết kêu ai đền bù đây!
Liêu Thần càng nghĩ càng tức, tranh thủ lúc Quân Tư Vũ đi làm liền gọi thợ sửa khóa tới đổi toàn bộ khóa cửa, thề không bao giờ cho hắn … bước chân vào nhà nữa, ngay cả mấy túi hành lý của Quân Tư Vũ để ngoài hành lang cũng cho người tới khuân đi luôn, không cần biết trong đống đó có phải còn lẫn dàn vi tính ác ma đại nhân mới sắm được hay không.
Giờ thì ác ma đại nhân chính thức trở thành kẻ không nhà không cửa rồi.
Đến chỗ làm, ác ma đại nhân đọc được thông báo bởi vì trời mưa cộng thêm ngập lụt, công ty tạm ngừng làm việc trong ba ngày, thế là hắn lại phải xắn quần lội về khu chung cư, nhưng về rồi lại không có cách nào mở cửa vì không tra chìa khóa vào được, đứng ngoài bấm chuông nửa ngày cũng không thấy Liêu Thần ra mở cửa, mấy ba lô hành lý dựng ngoài hành lang cũng không thấy đâu. Hiện tại trên người hắn ngoài cặp công văn cùng với mấy đồng tiền lẻ thì cũng chỉ móc thêm được cái vé đi xe bus tháng, bao nhiêu đồ sắm được ở nhân gian chắc bị dọn đi hết rồi. Mà đáng buồn nhất là hiện tại y vẫn nợ tiền ở quán cầm đồ cùng với chiếc ô tô nhỏ đáng thương của Liêu Thần vừa bị phi tang.
Liêu Thần ngồi trong nhà bật TV, bị Quân Tư Vũ ấn chuông đến phát phiền, cầm chiếc dép ném thẳng về phía cửa, quả nhiên là có hiệu quả, tiếng chuông phiền phức kia đã thôi không vang lên nữa.
Thật ra mà nói, y làm sao có tâm trạng xem TV, sau khi lỗ tai được yên tĩnh một chút, y lại tò mò ngó ra cửa, chẳng còn tiếng động nào nữa, Liêu Thần nhón chân ra mở cửa, bên ngoài đã chẳng còn ai, có lẽ Quân Tư Vũ bỏ đi thật rồi.
“Hắn định đi kiểu gì chứ? Trời đang mưa to như vậy, trong người thì chẳng còn tiền, lỡ đâu bệnh cũ tái phát ……” Trong lòng không khỏi lo lắng nhưng Liêu Thần vẫn dứt khoát lắc đầu tự nhủ, “Có tiền đi mua nhẫn chứng tỏ là không lo về chỗ ở, nói không chừng giờ còn đang thảnh thơi hưởng phúc ở chỗ nào đó! Mình bứt rứt làm cái quỷ gì chứ!” Thế là y lại sập cửa, tiếp tục quay vào sofa dòm TV và thả cho tâm hồn lơ lửng.
Chợt nghe thấy điện thoại đổ chuông, Liêu Thần thầm đoán có lẽ là Quân Tư Vũ gọi về, do dự không định bắt máy nhưng cuối cùng vẫn nhấc ống nghe lên, không kiên nhẫn càu nhàu, “Alo, còn chuyện gì nữa đây!”
“Xin hỏi anh có phải là Liêu Thần không? Chúng tôi hiện tại trục vớt được xe của anh dưới cầu XX, dựa theo thông tin biển số xe tìm ra được số điện thoại của anh, mời anh đến địa chỉ XX làm thủ tục nhận lãnh …..” Đầu dây bên kia là tiếng nói đều đều xa lạ.
Liêu Thần đơ người nhận điện thoại, đến khi đại não tiếp nhận toàn bộ thông tin xong rồi, y dậm chân đứng dậy!! Sao xe của y lại chìm dưới sông được chứ! Đêm qua là Quân Tư Vũ lái xe đưa y về nhà, vậy chứng tỏ là xe.của.y.đã.bị.tên.chết.tiệt.kia ………!!!
“A a a a a a a!!!” Liêu Thần nổi trận lôi đình tiến vào trạng thái sẵn sàng liều mạng.
****************************************
Quân Tư Vũ xắn quần lủi thủi bước đi giữa ngã tư đường, trên mưa đổ dưới nước ngập. Xem ra phải mấy ngày nữa Liêu Thần mới có thể nguôi giận. Giờ thì ác ma đại nhân chính xác là kẻ không nhà không cửa phải tìm đến trạm tàu điện ngầm để trú tạm, bộ dạng so với mấy người vô gia cư trên phim không khác là bao, cũng cái dáng ngồi co người ôm gối như thế, ánh mắt nhìn lên cũng mong chờ như thế, hi vọng vào ngày công ty quay trở lại làm việc.
Chờ đợi chờ đợi, kết quả chờ liền tù tì hơn ba ngày.
Ác ma đại nhân lúc đến thế nào hiện tại vẫn vậy, giữ nguyên tư thế ngồi ôm gối gục đầu bên một toa xe chở hàng cũ, không nhúc nhích động đậy dù chỉ một đầu ngón tay trong suốt hai ngày hai đêm vừa qua.
Đến ngày thứ ba, phóng viên mò đến, 110 kéo đến, cả xe cấp cứu cũng lao đến, đưa tin phát hiện ra xác một người đàn ông không rõ danh tính, cơ quan chức năng đang chuẩn bị cho mổ khám nghiệm tử thi để điều tra làm rõ.
Bỗng dưng ác ma đại nhân ngẩng đầu dậy, hừ một tiếng làm mấy người đang định di chuyển xác bị dọa cho suýt vãi ra quần. Thì ra hắn không phải người chết, chỉ là một tên vô gia cư bình thường thôi à.
Đám phóng viên cụt hứng dẫn nhau ra về, vừa đi vừa bàn tán.
“Chả có tin gì hay để giật tít cả, mà trông tên này còn đẹp trai hơn cả ‘Anh hai điển trai’* lần trước nhỉ, tiếc là sau trào lưu phát cuồng vì ‘anh hai điển trai’ thì giờ hót-boi hót-gơn đổ xô đi ăn xin cũng chẳng làm cư dân mạng phát sốt được quá ba ngày nữa đâu.”
“Phải đó, không cần lãng phí vài trang báo cho tên này làm gì …”
Ác ma đại nhân nhìn đám người ào đến ào đi, định tiếp tục bó gối gục đầu thì bị nhân viên trông coi ga tàu biết tin chạy đến xua đi chỗ khác.
Bên ngoài vẫn rào rào tiếng mưa rơi, so với hôm trước cũng nhỏ hơn chút chút, ác ma đại nhân từng bước từng bước đi trên đường vô mục đích như một kẻ không nhà bất hạnh. Lúc đi qua cửa hàng KFC, nhìn vào bên trong thấy từng nhóm khách hàng đang quây quần cầm đùi gà ăn uống vui vẻ, hắn nán lại nhìn một lúc rồi quay lưng bỏ đi.
Còn một ngày nữa công ty mới mở cửa làm việc, ác ma đại nhân không có việc gì làm, tới nhà vòm trung tâm trong công viên thiếu nhi ngồi tự kỷ. Một đám trẻ con bên trong nhà vòm chạy nhảy nô đùa, không ai để ý tới ông chú đang ngồi rầu rĩ trồng nấm trong góc tường kia, thật đáng thương.
Gần như ba ngày qua Liêu Thần không ăn uống gì, TV bật lên cũng chẳng xem, chỉ nằm co quắp trên sofa mơ màng ngủ, cũng chẳng có ý định đi nhận lãnh cái oto đã bị phá còn ra hình dạng kia nữa. Qua đến ngày thứ ba, đến khi chuẩn bị đi làm rồi, nhìn vào trong gương y mới thấy khuôn mặt mình hốc hác đến mức độ nào, hai tròng mắt thâm đen trũng sâu, người cũng gầy rộc đi.
Y đang nghĩ, có lẽ Quân Tư Vũ sẽ không bao giờ …quay lại đây nữa. Như vậy cũng tốt, quan hệ của hai người cứ như thế mà cắt đứt cũng được. Vẩn vơ suy nghĩ rồi quên luôn chải đầu, Liêu Thần cứ để nguyên mái tóc rối bời như tổ chim xách cặp công văn ra khỏi nhà.
Công ty của Liêu Thần và công ty của Quân Tư Vũ nằm dối diên với nhau ở hai bên đường, và cái gọi là nhìn cảnh lại nhớ đến người chính là như thế này đây. Một chút quyến luyến lại thêm một chút hi vọng khiến cho Liêu Thần không tự chủ đưa mắt nhìn về phía bên kia đường. Sau khi bước xuống khỏi taxi, y cứ chần chừ đứng bên vệ đường hơn năm phút, sau cùng lý trí vẫn không đấu lại được thân thể, hai chân y đã tự ý bước qua đường, tiến về cửa ra vào của công ty đối thủ.
Y biết phòng làm việc của Quân Tư Vũ ở đâu, vậy nên không cần người dẫn mà cứ cúi đầu đi thẳng một mạch vào trong. Cảnh tượng sau khi ra khỏi thang máy đến gần phòng làm việc của Quân Tư Vũ chính là người người nhốn nháo giải quyết số công việc tồn đọng trong mấy ngày qua, lão quản lý fanboy từ đầu đến cuối vẫn dán mắt vào màn hình vi tính đọc đam mỹ, so với mọi ngày có vẻ nhộn nhịp hơn, có điều … chỗ làm việc của Quân Tư Vũ trống không.
“Cậu tìm ai?” Một người đi ngoài hành lang thấy Liêu Thần cứ đứng thập thò trước cửa trông vô cùng khả nghi thì lên tiếng hỏi.
“Tôi, tôi tìm Quân Tư Vũ.” Liêu Thần cuống quýt trả lời.
“À, đến tìm cái cậu đẹp trai tên Quân Tư Vũ đó hả, cậu ta từ sáng sớm đã bị gọi lên văn phòng tổng giám đốc, đến giờ còn chưa thấy ra đó.” Người kia nâng kính nhìn ngó Liêu Thần, “Cậu mới tới hả?”
“A … vâng, đúng vậy. Tôi đến tìm anh Vũ lấy tài liệu. Mà sao anh Vũ lại phải lên phòng tổng giám đốc, không phải anh ấy chỉ là một viên chức bình thường thôi sao?” Liêu Thần tò mò dò hỏi.
“Đúng là người mới đến chẳng biết gì hết, tôi nói cho nghe, cái cậu Quân Tư Vũ kia giờ là cục cưng của giám đốc đó nha, hề hề.” Người kia thần bí ghé sát vào tai Liêu Thần thì thầm, “Sau này khôn ra chịu khó nịnh bợ cậu ta một chút, may ra lại được cất nhắc, dù gì cũng là ‘phi công’ cho tổng giám đốc mà lị.”
“Cái gì, anh nói anh ta là gì của Diana …….!!!” Liêu Thần nghe như sét đánh ngang tai, trong đầu u ám nghĩ đến mấy cảnh đáng hiểu lầm, mặt y cũng vì kinh hoàng mà trắng bệch, hai chân lảo đảo đứng không vững nữa.
Y không nhớ mình trở về văn phòng bằng cách nào, lúc sực tỉnh ra đã thấy mình ngồi yên vị sau bàn làm việc, y lập tức đứng dậy kéo rèm xuống, khóa cửa lại tự nhốt mình trong phòng. Làm xong hết thảy, y lại thả người xuống ghế sofa, ôm đầu ha ha cười khổ.
Mọi chuyện cũng dễ hiểu thôi mà, Quân Tư Vũ đã tìm được nơi chốn rất tốt …Làm ‘phi công’ cho tổng giám đốc cơ đấy, Quân Tư Vũ ơi là Quân Tư Vũ, anh cũng có trí tiến thủ quá đi chứ! Khổ cho anh trước đây đứng trước mặt tôi còn phải diễn kịch! Liêu Thần điên cuồng cười ra tiếng, y không ngờ tình cảm mà mình vất vả trả giá lại nhận được kết cục như thế này. Được rồi được rồi, coi như mình đã được giải thoát, không còn phải ngày đêm khổ sở quan tâm đến người kia nữa! Y thực sự đã được giải thoát rồi …
Y càng cười càng khó kìm nén, cười đến mức nước mắt cũng trào ra, mà sao nước mắt càng lúc càng rơi nhiều như vậy? Không sao dừng lại được, những giọt nước lăn dài trên má, chảy xuống khóe môi nghe vị mặn đắng. Y lúc này mới hiểu, trong cuộc tình này mình đã sớm là kẻ bại trận thua đến không còn manh giáp, rõ ràng người ta chỉ đùa giỡn thôi, chính mình lại như thiêu thân lao đầu vào lửa, không sao dừng lại được, giờ cháy thành tro bụi, gió thổi một cơn là lập tức tan biến không còn dấu vết trong lòng người kia …
Quân Tư Vũ, chúc anh có thể tìm thấy hạnh phúc cho mình. Từ tận đáy lòng Liêu Thần thầm nhủ, hai bàn tay ôm lấy mặt, nước mắt luồn qua kẽ ngón tay tí tách rơi từng hạt. Càng nhắm chặt mắt, trong đầu lại càng ùa về những khoảnh khắc khi còn ở bên người kia, hình ảnh người đó tươi cười, khổ sở, từng hành động nhỏ nhất, từng lời nói, âm điệu, làn hương nhàn nhạt vương trên người hắn, hơi ấm của hắn … Tất cả đều rõ rang đến mức chết tiệt!
Liêu Thần, mày chẳng qua chỉ là ‘món đồ’ người ta chơi chán lại bỏ mà thôi! Mày ti tiện! Ti tiện lắm! Tại sao đến giờ vẫn muốn có hắn ở bên!
Y không ngừng tự sỉ vả mình, rồi đột nhiên ngẩng đầu, cầm gạt tàn thuốc trên bàn ném ra ngoài cửa sổ!
*******************************************
Ác ma đại nhân còn không biết mình đang phải đối mặt với nguy cơ tình yêu tan vỡ, từ sang sớm đi là, chờ công ty mở cửa, về văn phòng ngồi chưa ấm chỗ đã nghe Diana cho người gọi mình lên gặp mặt.
Y vuốt lại đầu tóc, phủi qua bộ Âu phục nhàu nhĩ sau khi bị nước mưa ngâm ướt đã dùng Ma lực để hong khô lại, nhìn qua trông bớt lôi thôi rồi mới đi đến phòng tổng giám đốc.
“Lại gặp anh rồi, Quân Tư Vũ.” Dian đứng trước gương tô son môi, không thèm đưa mắt liếc ác ma đại nhân lấy một cái.
“Chúc giám đốc buổi sáng tốt lành, không biết ngài tìm tôi có việc gì?” Ác ma đại nhân hỏi.
Diana mím môi cho màu son dàn đều ra, sau đó quay sang nở nụ cười trìu mến vói ác ma đại nhân.
“Tôi biết chuyện của anh rồi, vậy nên muốn giúp anh một chút.”
Hết chương 66