Ác Ma Cũng Đi Làm

Chương 73

Cây Nhân sâm (Mandragora) trong Harry Potter hay Ranma 1/2 đều được miêu tả như hình trên *chỉ chỉ* Trong chương này, mặc dù tên cây được đặt là Appalachia nhưng ngay cả đặc điểm và tác dụng của cây đều được Lililicat miêu tả tương tự như Mandragora, vậy nên cứ mặc kệ bà ấy và tưởng tượng theo ý của chúng ta đi, còn về Appalachia thì hình như đó là tên một dãy núi ở Bắc Mỹ  ‘ 3 ‘~

“Mời hai vị xem, đây là dựa theo phong cách nghệ thuật của thế kỉ thứ 18, miêu tả vị chúa cứu thế ……” Serafu dẫn hai anh em Liêu Thần đi xem một vòng quanh thần điện của Thánh thiên sứ, nghiễm nhiêm kiêm luôn vai hướng dẫn viên du lịch giải thích cặn kẽ từng chi tiết như thể bọn họ không phải đang ở trên Thiên giới mà thực sự là đi du lịch nước ngoài thăm thú vậy.

Liêu Thần đẩy xe đạp điện, vừa đi vừa nhìn còn Liêu Xuyến Xuyến lại rất chăm chú lôi máy ảnh kĩ thuật số ra lách tách chụp hình không ngừng.

Serafu dẫn hai anh em bọn họ đi đến đâu lại tỉ mỉ giới thiệu đến đấy, còn tự nhận mình là tổng quản của nơi này, Liêu Xuyến Xuyến nghe xong đột nhiên hỏi, “Ngài Serafu, chỗ này của các ngài còn áp dụng chế độ hoạn quan không? Nghe nói trong cung đình thời phong kiến đều áp dụng chế độ này hết, ngoại trừ quốc vương ra, đàn ông trong cung nếu không phải thị vệ thì chính là thái giám, ngài là đại tổng quản, vậy có phải là cũng bị ‘cắt’ rồi không?”

“A ………” Sắc mặt Serafu lúc đấy có chút khó tả, cái con bé người địa cầu này thật là ………

“Xuyến Xuyến, đừng có nói linh tinh.” Liêu Thần vội tìm cách chặn họng con bé lại, “Không được nói lăng nhăng rõ chưa? Ngài Serafu xin đừng để bụng, con bé này vốn không hiểu chuyện lại hay hỏi nhảm.”

“Không có gì.” Serafu rộng lượng mỉm cười, “Được rồi, chúng ta tiếp tục đi ngắm cảnh, mà hai vị có vẻ đã đói bụng, cũng nên cùng nhau dùng bữa. Phòng ăn ở cách nơi này khá xa, ta đang nghĩ không biết có nên sử dụng phương tiện mà hai vị mang theo kia không.”

Để đưa hai con người kia tránh khỏi tầm ảnh hưởng tâm trạng của Vũ Lan đại nhân, Serafu tự mình ngồi lên xe đạp điện cầm lái, đèo hai anh em Liêu Thần đến phòng ăn cách trung tâm thần điện hơn 1,5 cây số —— Vậy mới biết diện tích của thần điện này rộng tới mức nào. Mà khi bọn họ rời đi, ngoại trừ có mấy người hầu lúc trước bị sức mạnh từ kết giới của ác ma đại nhân thổi bắn ra thì cả cung điện rộng lớn đó cũng chẳng còn ai.

Nói tóm lại, người đầu tiên lái xe đạp điện chạy vèo vèo trên Thiên giới chẳng phải ác ma đại nhân, mà là Trưởng thiên sứ Serafu, không những thế còn vi phạm luật giao thông chở quá số người quy định ……

***********************************************************

Cùng lúc đó, ác ma đại nhân băng qua con đường bí mật trong lòng kết giới, bước vào băng điện dưới lòng đất. Băng điện hoa lệ này nằm trên vị trí nứt vỡ của trụ cột trống đỡ Thiên giới, nhưng bắt đầu vào một ngày xấu trời kia, ai đó không chú ý đến sức mạnh khủng bố của mình, ra sức gào khóc khiến cho nước mắt theo vết nứt chảy xuống trần gian, tạo thành mưa lụt chuốc khổ cho đồng bào hạ giới.

Ác ma đại nhân đã lột hết mấy thứ trang sức rườm rà trên người xuống, chỉ đơn giản khoác bộ áo dài không tay màu trắng, bắp chân thon dài lúc ẩn lúc hiện theo từng bước đi, trong tay kéo lê cái ghế gỗ màu trắng trạm khắc tinh xảo làm hung khí, chậm rãi đi vào băng điện.

Giữa băng điện là một chiếc giường lớn phủ rèm thưa màu trắng ngà, Vũ Lan suy sụp nằm nghiêng trên giường, ôm chặt trong lòng là hình hài một người thanh niên đã không còn tay chân, nước mắt không ngừng theo khóe mắt nhíu chặt mà rơi xuống, nhưng từng giọt lệ lăn dài trên má vừa rơi xuống đã hóa thành những viên pha lê trong suốt nhỏ xíu, nhìn lại mới phát hiện trên mặt đều đã phủ kín những viên pha lê như vậy, nhiều đến mức chẳng còn chỗ cho người ta đặt chân nữa.

Bởi vì đưa lưng về phía ác ma đại nhân, lại đang chìm đắm trong tâm trạng thương tâm quá độ nên Vũ Lan không thèm để ý người đến là ai, chỉ nghẹn ngào lên tiếng, “Ta không quay về Thiên giới đâu …… Ta sẽ cùng hắn ở chỗ này ….Vĩnh viễn đều ở lại đây …. cùng hắn …….”

RẦM!

Có tiếng gãy vỡ giòn tan vang lên giữa không gian vừa im ắng vừa bi thương, chiếc ghế trong tay ác ma đại nhân hoành tráng hóa thành củi vụn sau khi cật lực tiếp xúc thân mật với tấm lưng của Thánh thiên sứ đại nhân.

“Đi chết đi.” Khóe miệng ác ma đại nhân câu lên thành nụ cười âm độc.

Vũ Lan rốt cục ngừng khóc, mưa dưới Nhân gian cũng có dấu hiệu nhỏ lại.

Y cứng ngắc quay đầu, tuy rằng vẻ mặt lúc đó thế nào cũng chỉ có ác ma đại nhân được chứng kiến, nhưng theo lời đương sự thuật lại thì trong khoảng khắc Vũ Lan xoay mặt, lấy hiệu ứng thường thấy trong truyện tranh chính là một màn khung nền tối thui.

Đến tột cùng thì dưới mặt đất hôm đó đã xảy ra hiện tượng gì? Trong số những người liên quan không ai biết, cũng chẳng dám hỏi. Chỉ có thể xác định được một điều là mưa lũ lâu ngày dưới Nhân gian dần dần ngừng lại, mà trên Thiên giới xảy ra động đất lớn đến mức ai cũng có thể cảm nhận rõ ràng từng đợt dư chấn, may mắn là công tác phòng chống thiên tai trên này khá tốt, phòng ốc đều được giăng kết giới bảo vệ, trừ bỏ đồ đạc dụng cụ do rung lắc mà rơi vỡ thì công trình kiến trúc không hề có hiện tượng nứt sập, các thiên sứ khi vừa thấy có dấu hiệu động đất cũng đồng loạt tung cánh bay lên cao, không có thống kê thương vong nghiêm trọng về người và của.

Liêu Thần và Liêu Xuyến Xuyến trong lúc nguy cấp đã nhanh chóng kéo nhau chui xuống gầm bàn trú ẩn, đợi cơn địa chấn qua đi, Serafu lấy cớ nên tìm nơi khác an toàn hơn lại phóng xe đạp điện chở bọn họ tới vườn hoa cách xa trung tâm thần điện, tiếp tục bày tiệc trà chiều chiêu đãi hai anh em, một mình vừa pha trà vừa cắt bánh chạy tới chạy lui đảm đương hết mọi việc, làm cho Liêu Xuyến Xuyến thán phục y thật giống quản gia vạn năng Sebastian.

Thực ra ở nơi sâu xa dưới lòng đất kia, ác ma đại nhân và Vũ Lan đang đánh một trận vô cùng kịch liệt, trong một giây đồng hô có thể tung ra cả ngàn chiêu vùi dập nhau, may mắn có kết giới cực mạnh chống đỡ mới không thổi bay cả Thiên giới thành bụi.

Cái chúng ta cần chú ý hiện tại chính là kết quả của trận đấu:

Ác ma đại nhân dựa vào ưu thế áp đảo, sau khi khống chế được Vũ Lan thì đem người đẩy ngã trên mặt đất, vặn tay khóa chân khiến cho đối phương không cục cựa nổi. Nhìn thân xác cũ của ác ma đại nhân vẫn luôn được mình yêu thương ôm ấp nay bị đánh cho vỡ vụn, Vũ Lan tuyệt vọng nở nụ cười, lẳng lặng nói, “Vũ  Uyên, ta thua rồi, dù có đem hết tình cảm ra đánh cược vẫn không có được sự thừa nhận, đó là hậu quả ta phải gánh chịu. Cuối cùng thì ta vẫn không thể khống chế được bóng ma trong lòng, ngươi hãy giết ta đi, tâm hồn ta từ lâu đã bị vấy bẩn rồi.”

“Vũ Lan, dù thế nào cũng không có khả năng khiến ta yêu ngươi.” Ác ma đại nhân chỉ lạnh lùng nói.

“Ta đã sớm biết điều này. Nhưng dù cho mọi chuyện có vô vọng đến đâu, ta vẫn sẽ mù quáng mà yêu ngươi như vậy.” Vũ Lan mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

“Ngươi không thực sự yêu ta, đó chỉ là cảm giác do chính ngươi ngộ nhận mà thôi. Ta và ngươi coi như có chung nguồn gốc sinh ra, cảm giác của ngươi có lẽ là một kiểu quyến luyến đồng loại thì đúng hơn.” Ác ma đại nhân vươn tay nâng cằm Vũ Lan, “Về điểm này hẳn ngươi cũng đã nhận ra, sao cứ mãi cố chấp ôm lấy những cảm xúc như vậy, theo đuổi những thứ hư vô không có thực.”

“Cũng không còn cách nào khác, Vũ Uyên, ta thực sự rất cô đơn.” Vũ Lan cười chua chát, “Ngươi biết không, chỉ có ngươi mới có thể khiến nội tâm của ta dao động. Mỗi khi nhìn thấy ngươi, loại cảm giác quen thuộc ấm áp kia khiến ta không thể ngừng níu kéo, tựa như một thứ độc dược gây nghiện, trừ ngươi ra, không ai có thể đem đến cho ta cảm xúc mãnh liệt đó! Ta càng hận ngươi lại càng bị sự tồn tại của ngươi hấp dẫn! Vũ Uyên, ngươi khiến cho ta khổ sở như vậy, chi bằng hãy dùng chính đôi bàn tay này chấm dứt sự đau khổ đó cho ta đi!”

“Đau khổ? Bản thân ngươi không cần chạy ăn vẫn no bụng, vậy mà còn dám mở miệng than khổ sao?” Vũ Uyên cười nhạo, “Ngươi căn bản chưa từng nếm trải nỗi khổ thực sự! Thế gian này có bao nhiêu nỗi tuyệt vọng ngươi biết không, ngày ngày rúc trong xó ôm lấy thứ ảo tưởng của bản thân mình vậy mà cũng gọi là khổ sở sao?”

“Không lẽ ngươi từng trải qua khoảnh khắc đau khổ hơn ta sao?” Vũ Lan hỏi.

Ác ma đại nhân hùng hồn trả lời, “Ngươi thử trải nghiệm cái cảm giác giá tiêu dùng leo thang từng ngày trong khi lương tháng qua vạn năm không nhích thêm một số chưa? Đó mới là đỉnh cao của sự khốn khổ, mà cảm giác này giống như món ăn ngon ta chờ đợi từ lâu, cho đến khi toàn thế giới tràn ngập trong đau khổ tuyệt vọng, ta lúc đó sẽ là vị chúa tể nắm giữ vạn vật!”

[Ác ma đại nhân, ý ngươi là muốn tạo ra cảnh địa ngục trần gian khiến cho mọi người đều giống ngươi muôn đời không được tăng lương sao?]

Có điều Vũ Lan bây giờ căn bản không có chút xíu thấu hiểu nào với nỗi khổ của nhân gian, y chỉ một lòng muốn chết, buồn bã lên tiếng, “Ngươi nói những lời đó thì giải quyết được gì? Trước khi ngươi đến ta đã tự nuốt nhựa cây Appalachia, chỉ một lát nữa thôi linh hồn ta sẽ hoàn toàn tan biến, ta sẽ không còn … phải chịu đựng sự thống khổ này nữa.”

“Ngươi mất trí rồi sao, lẽ nào ngươi không biết một điều rằng Serafu yêu ngươi?” Ác ma đại nhân đem ánh mắt lạnh lùng xen lẫn chút thương hại nhìn y, “Tên kia không tiếc đem cả danh dự và bản thân ra làm điều kiện trao đổi với hội đồng xét xử của Thiên giới, để cho ta lên đây tìm ngươi. Giờ thì hắn bị cả Thiên giới ghép vào tội danh mưu phản, chuẩn bị bước lên nhận lấy hình phạt khắc nghiệt nhất rồi.”

“Cái gì? Là Serafu sao?” Vũ Lan nghe như sét đánh ngang tai.

Thế là trong lúc ác ma đại nhân đem tất cả mọi chuyện thuật lại như kịch bản phim truyền hình bi kịch dài tập kinh điển, Serafu đứng giữa vườn hoa bỗng dưng hắt xì một cái, lẽ nào Thiên sứ cũng có thể bị cảm mạo sao? Y đột nhiên có dự cảm không hay, chắc là có người đứng sau lưng đặt điều nói xấu! Mà đối tượng có khả năng nói xấu sau lưng y ngoại trừ đám người của phe kia thì cũng chỉ có thể là … Thánh ma Vũ Uyên!

Serafu dùng trí tuệ của bản thân nhanh chóng suy luận theo mọi tình huống có thể xảy ra, sau đó rùng mình ớn lạnh —— Vũ Uyên, ngươi muốn đem Vũ Lan đẩy qua cho ta thu dọn tàn cục sao?

Bởi vì quá mức kinh hãi cho viễn cảnh có thể xảy ra trong tương lai, y không để ý chén trà mình đang rót đã đầy tràn ra từ lúc nào.

“Ngài Serafu? Ngài Serafu?” Liêu Thần vội vàng lên tiếng nhắc nhở mới khiến cho Serafu sực tỉnh, nhìn bàn trà đều đã bị mình tưới ướt, y bối rối xin lỗi, “Thật ngại quá!”

Ai, trong lòng y kêu gào than khổ, Vũ Lan kia bướng bỉnh muốn chết, sau này y biết chống đỡ thế nào đây?

Phật viết, ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?

*****************************************************

Bên dưới băng điện, sự việc vẫn liên tục phát triển theo hướng trật đường ray.

Ác ma đại nhân chắc chắn khẳng định, “Appalachia là một loài ma thảo, khi nhổ khỏi mặt đất sẽ thấy rễ của nó có hình dạng như một đứa trẻ, còn có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết, người nào nghe thấy tiếng kêu đó đều sẽ chết. Trong nhựa  cây chứa rất nhiều chất độc nguy hiểm có thể khiến cho thân xác nạn nhân tan chảy, nhưng ngươi yên tâm, cho dù là độc của Appalachia ta cũng có cách giải quyết, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta sẽ giúp ngươi giải độc, để ngươi đi cứu Serafu.”

“Ta không sợ chết, nhưng ta không muốn Serafu vì ta mà gánh lấy tiếng oan!” Vũ Lan nghiến răng, mặt cũng bắt đầu đỏ lên, “Vũ Uyên! Coi như ngươi lợi hại!”

“Đâu có. Mà vừa rồi ta nhìn qua không thấy trong băng điện này có phòng WC.” Ác ma đại nhân hỏi, “Lẽ nào Thiên sứ không cần WC à?”

“Không mượn ngươi quan tâm!” Vũ Lan vội ôm bụng chạy vào góc băng điện, ngồi xổm xuống phía sau tấm bình phong. Vừa rồi ác ma đại nhân đưa cho y một viên thuốc, nói là thuốc giải độc Appalachia, y uống xong một lúc thì trong bụng bắt đầu ọt ọt đau cuộn lên làm y suýt chút nữa không biết xấu hổ mà ‘bĩnh’ ra tại chỗ.

Ác ma đại nhân coi vậy chứ cũng khá là chu đáo, hắn lấy trong túi ra một gói giấy ướt lau mặt lúc trước tranh thủ ‘thó’ được từ vali của Liêu Thần, ném về phía tấm bình phong. Hình như lúc nãy để ý ở đây cũng không có giấy vệ sinh nha.

Hết chương 73
Bình Luận (0)
Comment