Có dàn xe này đón dâu chắc ngầu nhất phố =.,=
Ác ma đại nhân đứng một bên khinh thường nói, “Tao có bị ngu đâu mà đứng chờ tụi mày kéo người lên?”
Tên lưu manh kia thều thào, “Dù sao ….. bọn tao cũng sẽ không tha cho mày ……. Chỉ cần mày dám bước chân vào thành phố …..”
“Giờ tao bỏ đi chắc chúng mày sẽ cho đàn em bám theo, tìm hiểu nơi ở, người nhà của tao rồi chơi trò uy hiếp nữa phải không?” Ác ma đại nhân quay đầu lại hỏi. “Được, vậy tao không đi nữa, ở đây chờ chúng mày kéo đến.”
Nói xong hắn liền cầm lấy túi da, đi đến vệ đường sờ soạng kiếm một tảng đá, chống tay ngồi chồm hỗm một bên chờ đợi.
Tên lưu manh vừa lăn lộn rên rỉ, sợ ác ma đại nhân thực sự lấy mạng hắn, bắt đầu có xu hướng lảm nhảm, “Ông trời ơi ……. Ta đây trên kính già dưới yêu trẻ …..Ông lại định lấy mạng ta sao …….Ông trời có mắt ngó xuống mà xem ……. Xem hắn đánh chết đàn em của ta đây này ……”
Mấy tên đồng bọn của hắn ngã úp mặt dưới đất bất tỉnh từ khi nào, một tiếng kêu cũng không thoát ra.
Khoảng nửa giờ sau, từ con đường đối diện xuất hiện bóng dáng của hơn chục cái máy kéo*, trên mỗi xe cũng có khoảng bốn năm tên mặt mũi bặm trợn, gậy gộc cuốc xẻng trạng bị tận tay, dẫn đầu đoàn là một cái máy xúc* lớn, rất có khí thế đem ác ma đại nhân ra nghiền thành thịt vụn.
Đến khi khoảng cách đôi bên còn tầm 10m, đoàn xe dừng lại, đám người trên xe lục đục kéo xuống, cầm hung khí tiến đến vây thành vòng quanh ác ma đại nhân. Tên cầm đầu nhổ điếu thuốc trong miệng rồi hung hổ giật lấy cái xẻng trong tay đàn em, lao về phía ác ma đại nhân, xem ra muốn thẳng tay nện cho tên bảnh chọe trước mắt này một trận.
Quân Tư Vũ nghiêng người né sang một bên làm tên kia vung tay đánh vào khoảng không, đòn đầu tiên đã hụt khiến gã vừa ngượng vừa tức, lại càng điên cuồng vác xẻng đánh loạn, nhưng từ đầu đến cuối không có cái nào chạm được đến ác ma đại nhân. Trong đám đàn em chợt có đứa hô lên, “Thằng này chắc luyện võ từ trong Thiếu Lâm Tự ra đó! Anh em cùng xông lên!”
Theo lời hô vừa dứt, những tên còn lại ngay lập tức hướng về phía ác ma đại nhân mà lao tới. Quân Tư Vũ ỷ mình có biết qua loa vài đường Thái Cực Quyền, vung tay vung chân múa tới múa lui như cao thủ võ lâm, một chưởng tung ra là có đứa bị đánh bay —— chính xác là bị đánh bay ra xa ba vòng, nhưng thực chất là do ma lực thôi, chẳng dính dáng tới nội công quyền cước gì đâu. Chỉ trong chốc lát, khi vừa thu chiêu cũng là lúc đám du côn thi nhau nằm rạp, ác ma đại nhân làm mặt tỉnh bơ, lạnh lùng cười, “Ta nói cho các người biết, sau này ra đường nhớ kĩ lấy tên ta – truyền nhân cuối cùng của phái Thiên Sơn, danh xưng giang hồ Thiên Sơn Băng Ma!”
Dạo này lại có người bị lậm võ hiệp rồi.
Mặc dù nói bừa nói bậy nhưng quả thực hắn cũng dọa sợ không ít người, để tăng thêm tính chân thực cho lời nói của mình, ác ma đại nhân rẽ đoàn người, bước về phía đầu máy xúc, tung một chưởng nữa đánh lệch đầu xe qua một bên. Đám du côn nhìn xong há hốc mồm, không ai dám tiến lên một bước, thầm nghĩ cả đời lần đầu thấy được cao thủ võ lâm hàng thật giá thật đây rồi.
“Mỗi người nộp năm mươi đồng ra đây.” Ác ma đại nhân túm cổ áo một tên gần đó đang có ý định lủi đi.
Du côn cũng cần có đức tính thức thời, không tên nào dám chống cự, thành thật dâng tiền lên cho ác ma đại nhân ngang nhiên đánh cướp, mà nào chỉ có nộp tiền là xong, tên ác nhân thất đức kia còn chấn lột luôn cái đầu xe kéo rồi mới thỏa mãn rời đi.
***********************************
Lần đầu tiên Liêu Thần ngồi máy kéo vào thành phố, buồng xe không có cửa, gió lạnh thông thống thổi qua khiến y rụt cổ kéo khóa áo khoác lên cao thật cao.
Ác ma đại nhân ngồi trên đầu xe cầm vô lăng, có cảm giác được hóa thân thành một anh nông dân cường tráng đẹp trai.
Có điều khi xe bắt đầu rẽ vào đường chính trong nội thành, bọn họ bị cảnh sát giao thông đuổi theo bắt xuống xe, thế là đành bỏ lại cái xe kéo, chuyển sang bắt taxi đi tiếp —— Lại nói khách sạn trong nội thành tốt hơn nhà nghỉ ở ngoại ô không chỉ là vài chục lần đâu, vậy nên ác ma đại nhân quyết định kiếm chỗ nghỉ lại ba ngày, trong ba ngày này, hắn dẫn Liêu Thần đi mua một chiếc Chery* mới toanh. Liêu Thần nhìn chiếc xe mới mà hai mắt phát sáng còn hơn đèn pha ô tô, hạ quyết định sẽ tự lái xe đưa cả ba người quay về thành phố S.
Sau khi mua xe, không rõ Quân Tư Vũ thông qua đường dây nào mà nhanh chóng đăng ký giấy tờ và biển số xe các loại, Liêu Thần thấy hắn giải quyết mớ thủ tục phiền toái đó chỉ trong một buổi thì có chút lo lắng hỏi thăm, “Lỡ giấy tờ có vấn đề rồi bị giữ xe thì sao?” Ác ma đại nhân giơ tay cam đoan, “Yên tâm, biển số này là thật, hơn nữa còn là biển nước ngoài, về phía bên ngoại giao thì tự tay tôi kí giấy bảo lãnh cho cậu.”
Dứt lời nói liền ghé sát lại bên tai Liêu Thần, tranh thủ hôn trộm y một cái. Kể từ sau khi bị Liêu Xuyến Xuyến phá hoại chuyện tốt, ác ma đại nhân ngày càng to gan, hành động không thèm kiêng nể ánh mắt người khác, nhưng Liêu Thần thì mãi vẫn không cảm thấy tự nhiên cho được.
“Thần, quay lại thăm chỗ ngày xưa tôi làm nhân viên dọn WC đi. Cũng khá lâu rồi, thật hoài niệm ghê.” Quân Tư Vũ trong lúc cùng Liêu Thần đang lái thử xe bỗng nảy ra ý tưởng lạ.
“Cái chỗ đó có gì hay ho mà xem. Còn không phải là công ty nhà họ Liêu sao? Tôi không muốn bước chân vào đó.” Liêu Thần rất dứt khoát cự tuyệt.
“Đó là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu, đương nhiên là có nhiều kỉ niệm đáng nhớ rồi.” Ác ma đại nhân từ trong túi rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng, gió từ cửa xe thổi vào, phất nhẹ qua tóc hắn khiến cho không gian xung quanh ác ma đại nhân bỗng dưng tản mác ra thứ mị lực khó cưỡng lại, ngay cả Liêu Thần đang lái xe cũng bị hình tượng của hắn thu hút ánh nhìn đến thất thần.
“Quân Tư Vũ, nhiều lúc tôi có cảm giác tôi không xứng với anh.” Trong giọng nói của y mang theo nét buồn khó giấu.
“Sao lại không xứng? Tôi chỉ là một tên vô dụng chẳng làm nên việc gì mà thôi.” Ác ma đại nhân ngậm thuốc trên miệng nhưng không hề có ý muốn châm lửa.
“Tôi cảm thấy, hình như anh có năng lực gì đó …….. Tóm lại là không thể nói rõ ràng ra được, nhưng thực sự tôi thấy anh không phải là người đơn giản, bằng không thì biết bao chuyện xảy ra mà anh lại có thể dễ dàng giải quyết hết tất cả, giống như trên đời này không có chuyện gì khiến anh phải bận tâm. Tôi nghĩ có thể làm được như anh thực sự rất tài giỏi.” Liêu Thần nói, “Cho nên, tôi dần thấy mình không tài nào nắm bắt được con người anh. Anh khiến cho người ta luôn cảm thấy khó hiểu. Quân Tư Vũ, thực sự thì anh là ai?”
“Tôi là ác ma.” Quân Tư Vũ cười cười đáp lời, “Tôi chính là ác ma đến từ Địa ngục, sau lưng tôi là đôi cánh màu đen, trong tay tôi có ma lực có thể rạch trời xé đất.”
“Lại nói linh tinh gì vậy, anh cho rằng anh là thần thánh sao?” Liêu Thần thở dài.
“Ha ha, cậu không tin vậy thì quên đi.” Ác ma đại nhân búng điếu thuốc ra ngoài cửa, nhếch miệng cười nhìn nó hóa thành tro tàn trong không trung.
Chiếc Chery nhỏ dừng lại ở nơi công tác trước đây của hai người, Liêu Thần nâng tay nhìn đồng hồ, “Hiện tại đã là năm giờ rưỡi, công ty chắc tan ca rồi, sẽ không gặp được ai quen đâu.”
“Hê.” Ác ma đại nhân khẽ nở nụ cười, Liêu Thần quả nhiên chiều theo ý hắn quay lại đây. Hai người xuống xe, theo lối cửa sau đi vào, Liêu Thần vẫn có chút lo lắng sợ bị người ta bắt gặp nghĩ là kẻ trộm, Quân Tư Vũ liền dứt khoát kéo tay y chạy về phía cầu thang dưới garage để xe, ở đó có cầu thang bộ thông lên tầng trên.
Quả nhiên lúc này người trong công ty đều đã về hết, cá biệt bắt gặp vài người ở lại phòng ban còn đang tăng ca. Quân Tư Vũ dẫn Liêu Thần đi trên hành lang, lúc mở cánh cửa văn phòng khi xưa ra, dường như còn có thể bắt gặp hình ảnh của chính mình năm đó nấp sau màn hình vi tính vừa ăn vụng cơm trưa vừa lên mạng chơi điện tử, hắn lúc này mới sực nhớ ra, hình như đã vài tháng rồi không lên QQ chơi nông trại.
Nông trại QQ tịch mịch vắng bóng người xưa.
Cuối cùng, trong lúc Liêu Thần còn đang sợ bóng sợ gió vì lo bị vu vạ thành kẻ trộm, hai người bọn họ đã vào thang máy lên phòng quản lý ở tầng cao nhất. Đây chính là nơi bọn họ gặp mặt lần đầu tiên. Quân Tư Vũ kéo Liêu Thần đến trước cửa WC, chỉ thấy trên khung cửa vẫn còn dấu vết cái móc nhỏ là do trước đây ác ma đại nhân lừa lúc Liêu Thần không để ý mà treo lên. Nhìn thấy vậy, Liêu Thần bỗng cảm thấy có cái gì đó thú vị mà bật cười.
“Còn nhớ lúc trước cậu bảo tôi ở trong này mà uống nước bồn cầu không?” Quân Tư Vũ dẫn Liêu Thần đến trước buồng vệ sinh – nơi mà hắn đã từng chổng mông kì cọ đến bóng loáng từng viên gạch, kết quả là vừa mở cửa ra đã thấy chình ình giữa bồn cầu một bãi to tướng, nhân viên vệ sinh bây giờ thật vô trách nhiệm!
Hai người vội vàng bịp mũi bỏ chạy, ác ma đại nhân cười cầu hòa, “Không xem cái này nữa, chúng ta đi ngó qua văn phòng của cậu đi!”
“Anh điên à, hiện tại phòng quản lý khóa cửa rồi!” Liêu Thần cả kinh ngăn cản.
“Không phải là cài khóa điện tử sao, biết mật mã là mở được hết.” Quân Tư Vũ đứng trước cửa văn phòng ra vẻ táy máy một lúc, thực ra là dùng ma lực để phá khóa, cảnh cửa rất nhanh bật mở trước mặt hai người.
Bàn làm việc, sofa, tất cả đều quen thuộc như vậy, ở nơi này, ác ma đại nhân và Liêu Thần đã từng cùng chung chiến tuyến so tài cân não với Đằng Nguyên*. Liêu Thần nhớ tới những lúc mình ngẩn ngơ ngồi bên bàn làm việc, không ngờ có ngày y quay lại nơi đây dưới tình huống dở khóc dở cười như thế này.
Đèn neon bên ngoài nhấp nháy xuyên qua cửa kính, chiếu lên mặt hai người, Liêu Thần cúi đầu không nói, tùy ý để hắn xiết chặt vòng tay trên thắt lưng mình. Tại nơi lần đầu gặp nhau này, cả hai cuồng nhiệt ôm hôn, như thể đây là cách bọn họ lưu dấu kỷ niệm cho mối quan hệ khó đoán được diễn biến này.
Có điều một màn nóng bỏng này rất nhanh bị chen ngang, nhân viên bảo vệ trực đêm lúc đi kiểm tra tầng cao nhất thì phát hiện cửa phòng quản lý không khóa, vậy là liền thuận tay mở cửa tuần tra một phen, Liêu Thần và Quân Tư Vũ vội vàng trốn ra đằng sau ghế sofa. Trong lúc khẩn cấp, Quân Tư Vũ té nằm rạp trên đất, còn Liêu Thần ngã đè lên tấm đệm thịt bất đắc dĩ kia, may sao chút động tĩnh này không làm bảo vệ phát hiện ra. Chỉ cần rọi đèn qua loa đủ để biết không có đồ vật giá trị nào biến mất, sau đó bảo vệ tuần tra lại nhanh chóng khóa cửa, rời đi.
Liêu Thần nằm trên người ác ma đại nhân, cười nói, “Quân Tư Vũ, anh có muốn thử cảm giác ở dưới một lần không?”
“Không cần.” Ác ma đại nhân lập tức bác bỏ.
“Hứ.” Liêu Thần giật cravat của hắn, đứng dậy, kéo theo ác ma đại nhân, hai người lại mở cửa phòng, lần theo lối cầu thang thoát hiểm đi xuống.
Ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, Liêu Thần bấm điện thoại gọi cho Liêu Xuyến Xuyến, nghe con bé xác nhận đã cùng với đám bạn học về khách sạn rồi mới yên tâm. Ác ma đứng dựa ở cửa xe lên tiếng, “Không cần lo lắng cho con bé, giờ chúng ta đến quán bar uống một chén thế nào?”
“Quán bar? Anh cũng có vẻ hào hứng quá đó. Quân Tư Vũ, tôi còn chưa đủ hiểu anh hay sao?” Liêu Thần cất điện thoại, nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Anh đã đến quán bar bao giờ chưa đó?”
Quân Tư Vũ trầm mặc một lúc, “Thật sự là chưa từng. Chẳng qua là tôi nghĩ nơi đó có cảm giác rất sang chảnh nên muốn thử thôi.”
“Vậy cơ đấy, một tên đàn ông độc thân đến cơm hộp cũng tự nấu, ngày ngày ngoại trừ đi làm, đi chợ rồi về nhà thì có thể lên bar làm gì cơ chứ?” Liêu Thần dựa vào kinh nghiệm mấy lần tìm đến quán bar uống rượu giải sầu của bản thân mà lên mặt cười nhạo tên quê mùa Quân Tư Vũ.
“Cậu nghĩ rằng chúng ta đến quán bar sẽ học cái xấu sao?” Ác ma đại nhân gian manh nở nụ cười —— Tuy rằng chưa đặt chân đến mấy nơi tiêu tiền như rác đó bao giờ thì vẫn phải cười gian, không được để lộ vẻ mặt ngơ ngác cho thiên hạ khinh mình được.
“Quên đi, dẫn anh đến một lần cho biết.” Liêu Thần nhún vai, “Lên xe đi, tốt xấu gì sau này anh cũng là vua của một nước. Người của tầng lấp thượng lưu mà ngay cả quán bar cũng chưa từng đặt chân tới sẽ bị đám trọc phú kia cười cho chết nhục mất.”
Hết chương 76
=================
Chú thích (với sự góp sức của Google):
(1) Máy kéo – dàn xe du côn du đãng bị thằng cha nam chính đẹp-mà-ác trấn lột mất 1 chiếc để lái vào thành phố.
(2) Máy xúc – xe du côn đầu đàn bị lĩnh một chưởng làm màu của (vẫn là) thằng nam chính ác-mà-mạnh.
(3) Chery – một hãng xe nội địa Trung Quốc (trước đây dịch nhầm tên ẻm thành Cheryl, sẽ sửa lại sau).
(4) Đằng Nguyên : Tên cái anh người Nhật biến thái SM đã từng xuất hiện và biến mất rất nhanh theo tiêu chuẩn của nhân vật phụ (Hình như trước mình để tên ảnh bằng phoeen âm tiếng Nhật hay sao í nhỉ? Sẽ sửa lại sau:v)