Ác Ma Doanh Địa

Chương 45

“Lilith, cô thay quần áo đi. Cô vừa mới tắm xong, mặc một bộ đồ mới sẽ thoải mái hơn.”

“Không sao. Tôi mặc quen rồi.” Lilith tùy ý trả lời.

“Tôi sợ rằng như vậy không được vệ sinh lắm.”

“Ý anh là tôi bẩn phải không?” Lilith mỉm cười nhìn Tiêu Phàm chăm chú.

Tiêu Phàm lại cảm thấy như bị một con rắn độc nhìn chòng chọc vào người, tim đột nhiên đập nhanh một hồi.

“Lilith xinh đẹp như vậy, cho dù mặc cái gì cũng đều có khí chất độc đáo, làm sao có thể bẩn được?” Tiêu Phàm cuống quít giải thích.

“Như vậy còn tạm được.”

Nhìn thấy sự thay đổi của Lilith, Tiêu Phàm mới thở phào một hơi. Cảm giác vừa rồi thật là đáng sợ. Tiêu Phàm có chút hối hận khi nhận nhiệm vụ này. Nhưng mà đã nhận rồi thì cũng hết cách, chỉ có thể hoàn thánh nó bằng mọi giá. Không chịu mạo hiểm thì lấy đâu ra được lợi lộc.

“Lilith, cô qua bên kia nghỉ ngơi trước. Tôi đi rót cho cô chén trà.” Tiêu Phàm lắc người đi vào trong phòng bếp.

Một lát nữa mình giả vờ không cẩn thận lảo đảo một cái, đổ hết trà lên người cô ta. Kiểu gì cô ta cũng phải thành thật chịu cởi đồ!Tiêu Phàm nhìn thấy Lilith lúc này đã lười biếng ngồi trên ghế. Thành bạii nằm trong một hành động này. Ngắm mục tiêu, hất!

Nước trà lưu loát đổ thẳng ra khỏi chén trà.

Tiêu Phàm liền cảm thấy có một trận cuồng phong lướt qua bên cạnh mình. Cảm giác này cũng không hề xa lạ với hắn. Lúc ở quán rượu thì lão Bach cũng làm như vậy rồi…

“Nhóc con, uống rượu xong trở về lại lén lén lút lút, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Giọng nói lười biếng của Lilith vang lên sau lưng Tiêu Phàm.

Đối với loại giọng nói yêu mị quyến rũ này, Tiêu Phàm hoàn toàn không “cương” lên được.

Chiếc ghế kia đã hoàn toàn không thấy một bóng người, chỉ thấy một ít nước trà trên bàn chậm chạp chảy xuống mặt ghế bên cạnh.

Một bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn vươn ra, nhẹ nhàng khoác lên cổ Tiêu Phàm. Tiêu Phàm có thể cảm giác được sự mảnh mai, mềm mại, trơn nhẵn khi bàn tay Lilith chạm vào cổ hắn.

Nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được móng tay vô cùng sắc bén của cô ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lướt lại trên cổ hắn. Những đường tơ máu nhỏ xíu thuận theo đường vòng cung của đầu ngón tay chảy ra ngoài.

Tiêu Phàm hoàn toàn không nghi ngờ chỉ cần hắn hơi động đậy một chút thì những cái móng tay sắc bén kia có thể khiến đầu hắn rơi xuống đất ngay lập tức.

“Chị Lilith tha tội, em trai chưa làm gì cả.” Tiêu Phàm kinh ngạc và sợ sệt nói.

Trời ơi, sao hắn lại nhận cái nhiệm vụ thần kinh này.

Lão Bach lợi hại như vậy cũng không dám tự mình hành động, hắn bị ma xui quỷ ám hay sao mà lại đi nhận cái nhiệm vụ cực khổ này chứ.

Cái cô Lilith này chính là một quái vật đó, không thấy tốc độ di chuyển vừa rồi của cô ta chẳng thua kém gì lão Bach sao. Giờ phải làm sao đây?

“Cậu nghĩ chị đây không biết gì sao, vừa quay lại đã nhìn mông người ta bằng đôi mắt nóng bỏng như vậy.” Giọng nói của cô có vẻ hơi xấu hổ.

Bồ tát ơi, nữ hiệp à, sau lưng cô có mắt sao, tôi làm gì cô cũng biết thế! Nếu nói vậy, không phải tôi đã bị nhìn thấu ngay từ đầu rồi sao? Xong rồi!

“Sau đó, cậu còn chủ động đấm bóp cho tôi, chủ động nấu nước giúp tôi, cuối cùng còn dùng một kỹ thuật siêu tồi như vậy để khiến cả người tôi ướt đẫm.” Vừa nói cô vừa siết cổ Tiêu Phàm mạnh hơn.

Tiêu Phàm sợ tới mức hai chân không khống chế được run rẩy, hắn lại hoàn toàn không thấy được nụ cười nghịch ngợm của Lilith sau lưng.

Dáng vẻ Tiêu Phàm lúc này giống như con vịt bị người ta đè trên thớt. Cổ vịt bị siết chặt, con dao có thể chặt xuống bất kỳ lúc nào.

“Haizz... Không phải cậu muốn tôi cởi ra sao!” Vừa nói, Lilith vừa lôi ra một khẩu súng lục, nhắm thẳng vào áo lót Tiêu Phàm.

Trong lòng Tiêu Phàm thầm kêu lên một tiếng “hỏng bét”! Thì ra cô đã sớm phát hiện ra mục đích của hắn.

“Chị, là hiểu lầm, hiểu lầm rồi, chị nghe tôi nói...” Lilith hơi nới lỏng tay đã siết chặt cổ Tiêu Phàm. Thấy vậy, Tiêu Phàm vội đổi giọng: “Tôi... tôi... tôi không dám! Em trai thật sự không dám!”“Thật ra những gì cậu muốn không phải tôi không thể cho, dù sao tôi cũng là nữ quỷ Succubus.” Súng lục trên tay Lilith bắt đầu “du ngoạn” trên người Tiêu Phàm.

“Cậu cũng hiểu rất rõ sau chuyện này thì thuộc tính vĩnh cửu của cậu đều giảm xuống 50%. Vậy mà cậu cũng dám nổi lên sắc tâm như thế, loại can đảm này đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt.”

Lilith buông súng lục trong tay, nghiêng cơ thể về phía trước tựa sát vào người Tiêu Phàm. Không khí khẩn trương trong nhà lập tức thay bằng một vẻ ái muội...

Đại não Tiêu Phàm giống như chất đầy máu nóng, hắn hơi chóng mặt.

Bộ ngực trũng xuống dán sát vào lưng hắn, quần áo trên người cô rất mỏng, mỏng tới mức Tiêu Phàm có thể nhận ra cô không có mặc! Đúng vậy, không mặc.

Còn về phần không mặc cái gì? Chuyện này không cần nói cũng biết.

Đột nhiên Lilith hơi nhẩy một cái vào người Tiêu Phàm. Chút lý trí cuối cùng của Tiêu Phàm rốt cuộc cũng mất tăm, hắn không kiếm lại được “sức mạnh cường đại” đã bị khóa chặt kia, một chuôi kiếm sắc bén cứ nhắm thẳng về phía trước...

“Cô hiểu lầm rồi.” Tiêu Phàm khổ sở cầu xin, dù có chết trong trò chơi còn hơn thuộc tính vĩnh cửu bị giảm xuống 50%.

“Sợ gì chứ, nơi này chỉ có hai chúng ta, hoàn toàn không có ai khác.” Lilith buông cổ tay Tiêu Phàm ra, hai tay bắt đầu du ngoạn trên lưng Tiêu Phàm. Một bàn tay cũng thuận theo đó mà bắt đầu vòng quanh bụng Tiêu Phàm rồi chậm rãi đi xuống.

Loại cám dỗ này thật sự có sức hấp dẫn quá lớn với một xử nam như Tiêu Phàm, từng mạch máu trong cơ thể hắn đều sôi trào. Nếu đây là cuộc sống thực tế, Tiêu Phàm sẽ hoàn toàn không ngần ngại hóa sói ngay lập tức.

Nhưng Tiêu Phàm hiểu rõ cái tính nhỏ nhen của hệ thống.

Xảy ra những chuyện thế này trong trò chơi, hệ thống có xác suất 50% sẽ vì người chơi lập một tổ đội toàn những đồng đội ngu như heo. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì nó sẽ đưa bạn vào một màn hình sáng chói, sáng tới mức có thể khiến bạn bị mù. Sau đó hệ thống sẽ “ôn hòa” nhắc nhở: Thuộc tính vĩnh cửu của bạn giảm xuống 50%. Không chỉ vậy, vẫn còn 50% xác suất sẽ xuất hiện một màn hình màu đen với một dòng chữ như con nít viết ra, cũng là một kiểu “ôn hòa” nhắc nhở: BẠN ĐÃ BỊ ĐUỔI.

Vốn là một ngày đẹp trời, chỉ vì bạn không biết suy nghĩ như vậy, cuối cùng lại được trải nghiệm thứ cảm giác chưa từng nghĩ tới, còn không hiểu sao lại làm mất thuộc tính nữa.

Vì vậy, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra! Hắn dám cá nhiệm vụ lần này là cái bẫy của cái hệ thống phúc hắc đó đánh lên người chơi.

“Chị Lilith, chị nghe tôi nói đã. Chị hiểu lầm rồi, tôi không phải người như vậy.” Tiêu Phàm nhân lúc Lilith buông lỏng cổ tay mình thì nhanh chóng tránh khỏi cái ôm của cô ta, xoay người hiên ngang lẫm liệt nói.

Nhưng vì sức mạnh xử nam bị kiềm chế lại không khống chế được nổ tung, nên cả người cứ cong như con tôm, hai tay ôm bụng dưới trông rất thô tục.

“Cậu khiến cả người tôi bị dục vọng thiêu cháy, còn nói hiểu lầm, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?” Lilith vươn tay phải ra trước mặt, móng tay khẽ gãy nhẹ vang lên một tiếng “Tách!” giống như móng vuốt nhỏ dài sắc bén của Wolverine vậy, trên tay tỏa ra thứ ánh sáng vô cùng chói mắt.

Vào lúc này không cần nói cũng biết Tiêu Phàm hối hận tới mức nào. Lão Bach đáng chết, dám bẫy tôi, giao cho tôi một cái nhiệm vụ hoàn toàn không thể hoàn thành như vậy.

Nhiệm vụ âm hiểm xảo trá ở khắp nơi, cạm bẫy cũng nhiều không kể được, chỉ cần không cẩn thận một chút thì bản thân lập tức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Nhưng dù vậy, lão Bach à, vì sự trong trắng của tôi, vì 50% thuộc tính vĩnh cửu của nhân vật của tôi trong trò chơi, hôm nay tôi chỉ còn cách treo máy vậy, nhưng trước khi chết, tôi cũng phải kéo lão theo...

“Ha ha, thì ra là vậy, nhìn cậu sợ chưa kìa.” Lilith nghe những lời “trăn trối trước khi chết” của Tiêu Phàm thì thoải mái cười lớn.

Tiêu Phàm ngây như phỗng nhìn sắc mặt Lilith thay đổi nhanh như chớp, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bình Luận (0)
Comment