Ác Ma Phi Dưỡng Thành

Chương 14



Trần Phi mặt lạnh lùng, đứng dậy nói với Vu Quần "Ngồi im ở chỗ này chờ anh." Nói xong, Trần Phi liền đi nhanh ra ngoài, Vu Quần bối rỗi cũng muốn đi theo bước chân hắn ra ngoài, nhưng là, nhìn bộ dạng quần áo bất chỉnh của mình, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời Trần Phi. Im lặng ngồi trên ghế, Vu Quần có chút bối rối nói không nên lời, là ai đến nơi này tìm Trần Phi a?


Trong trí nhớ của Vu Quần, căn gác nhỏ này trừ mấy tên con đồ năm đó ra, ai cũng không biết, hơn nữa, những người kia đều là thủ hạ của Trần Phi, đối TRần Phi rất trung tâm cùng kính trọng, bình thương sẽ không dám to gan như vậy, vào nhà mà không có gõ cửa. Quan trọng nhất là, kiếp này Vu Quần chưa từng thấy qua bọn họ, Vu Quần cho rằng, Trần Phi đã sớm rời khởi cái tổ chức lưu manh kia rồi, dù sao, Trần Phi bây giờ cũng là một học sinh trung học cấp tỉnh.


Thẳng đến khi Vu Quần nghe thấy tiếng phụ nữ to tiếng quát tháo Trần Phi từ phía ngoài phòng khách vọng lại, cậu rốt cuộc không chống cự nổi hiểu kỳ ghé vào cạnh cửa nhìn Trần Phi đang cứng ngắc lưng, hai tay nắm chặt thành đấm buông dọc theo người. Phía trước Trần Phi có một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, tuổi tác thoạt nhìn như ba mươi mấy tuổi, cũng có lẽ lớn hơn một chút. Bởi vì, người phụ nữ này trang điểm rất đậm, dường như là muốn che đi bộ dạng tiều tụy. Đó là, mẹ của Trần Phi sao?


Người phụ nữ chỉ vào mũi Trần Phi mắng to "Mày cái thằng ranh con, nếu không phải bà đây dưỡng mày, mày có thể sống tới ngày hôm nay ư? Vậy mà dám đuổi tao đi, lúc ấy nhờ tao giúp mày bước vào trường trung học cấp tỉnh sao không đối tao quát hả. Nếu không phải tao trộm tiền giúp mày đi học, không biết giờ mày đang lêu lổng ở đâu rồi, ranh con, không có lương tâm, ăn cháo đá bát."


Người phụ nữ mắng chửi xong liền kéo ghế sa lon ngồi xuống, rút điếu thuốc ra. Trần Phi đứng phía trước hung hăng trừng bà. Vu Quần nửa người đều thò ra khỏi bếp, đối những gì vừa nghe được cảm thấy thực kinh ngạc. Trần Phi vào học ở trường cấp tỉnh là dùng tiền mua sao, hình như còn dùng tiền do mẹ Trần Phi trộm của người khác. Mà vì sao Trần Phi lại dùng thái độ này đối đáp mẹ của hắn, mà vì sao kiếp trước cậu chưa từng thấy qua mẹ của Trần Phi, hơn nữa chỗ này cũng không có đồ vật nào của nữ nhân a. Mẹ hắn bình thường là sống ở đâu?


Vu Quần có quá nhiều nghi vấn, nhưng là, hiện tại cậu không dám đi ra hỏi thăm, bởi vì, cậu thấy bộ dạng của Trần Phi có vẻ rất tức giận. Vu Quần vừa nhấc mắt liền thấy được mẹ Trần Phi đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn mình, lập tức trừng lớn hai mắt. Tô Dung qua lại đánh giá Vu Quần ở cửa phòng bếp, hít khói cười nhạo một tiếng, "Mày thế mà cùng lão cha chết bầm của mày giống nhau, đều thích chơi đàn ông." Trần Phi nghe được lời nào, nhanh chóng quay lại nhìn đến Vu QUần ở cửa phòng bếp, lập tức bạo rống một tiếng, "Bà có tư cách gì nói cha tôi, cút nhanh đi!"


Vu Quần bị hù dọa liền chạy về phòng bếp, tay ôm lấy lồng ngực phía trái tim đang đập bình bịch. Cậu thật không có ngờ mẹ Trần Phi lại là người như thế, bà ấy thế nào lại nói như vậy với Trần Phi a. Kiếp trước Vu Quần chưa từng gặp qua mẹ Trần Phi, cũng chưa từng thấy Trần Phi nhắc đến người nhà của hắn. Mười chín năm cuộc đời, rốt cuộc Trần Phi đã phải trái qua những chuyện gì? Vu Quần tựa ở bên tường, nghe tiếng Trần Phi bên ngoài gào thét với mẹ hắn.


"Nhanh cút đi, bà không phải đi rồi sao, quay lại làm gì!" Trần Phi ánh mắt sắc bén nhìn tới người gọi là mẹ hắn. Bà mặc một chiếc váy ngắn cùng tất da chân màu đen đến đùi, móng tay sơn màu đỏ chót đang kẹp lấy điếu thuốc. Bà cũng không có để ý Trần Phi tức giận, giống như đã phi thường quen với bộ dạng này của hắn. Thẳng đến lúc Trần Phi quát đến khàn giọng, lúc này Tô Dung mới đứng lên, móc ra một xấp tiền trong ba lô, tiền cũng không phải rất nhiều, chỉ hơn hai vạn một chút.


"Nếu không phải mày là do tao sinh ra, tao cũng không muốn quản mày, cho mày hai vạn, tao với mày coi như thanh toán xong. Ngày mai anh Cường sẽ dẫn tao đi, mày tự lo liệu cho tốt. Mẹ mày nuôi mày mười chín năm cũng không hy vọng mày dưỡng lão gì gì đấy. Thằng ranh con mày từ nhỏ đã không hợp tao, thật muốn sớm đi rồi, nhưng tao vẫn là cảm thấy không nỡ. Mày không có lương tâm, người khác có một chút lỗi với mày, mày liền trả lại gấp bội. Về sau cố gắng mà sống đi, đừng có giống cha của mày!"


Tô Dung đối Trần Phi nói xong, nâng lên cặp mắt trang điểm mỹ lệ nhìn thoáng qua Vu QUần đang thò đầu nghe lén ở cửa bếp. Sau đó đối Vu Quần có chút đồng tình mỉm cười một cái, nhưng là, nụ cười này Vu Quần không biết là có ý gì, là đồng tình với Vu Quần sao? Vu Quần có chút khó hiểu nhìn đến mẹ Trần Phi vừa rồi còn rất hung hăng, nhưng giờ lại có hàm súc giống như thú vị làm người khác đoán không được.


Nhưng là, Vu Quần thấy được bà xác thực không nỡ Trần Phi, bởi vì, Vu Quần nhìn được khóe mắt bà có chút ẩm ướt. Vu Quần bận tâm nhìn đến bộ dạng trầm mặc của Trần Phi, hắn không sao chứ? Còn có, Vu Quần cảm nhận được mẹ Trần Phi dường như có nỗi khổ tâm nào đó.


Tô Dung cầm túi xách, không thèm liếc TRần Phi một cái, đối Vu Quần ở cửa nói "Thằng nhóc, khuyên mày một câu, đừng yên người nhà họ Trần, bằng không thì, cả đời giống như sống ở địa ngục. Thằng ranh con này nói tình yêu, đều là lời nói suông thôi, cả đời cũng đừng mong có chuyện như vậy." Nói vài lời cùng Vu QUần, mẹ TRần Phi liền quay người ly khai, từ đầu đến cuối Trần Phi cũng không có ngẩng đầu, mẹ Trần Phi cũng không có quay đầu. Người có huyết thống gần nhất với Trần Phi trên thế giới này, vậy mà dùng phương thức trầm mặc như thế nói lời tạm biệt, Vu Quần nhanh chóng từ bếp chạy ra.


"Trần Phi, dì muốn đi đâu vậy, anh sao không đuổi theo. Nhanh đi nhanh đi, dì muốn đi rồi." Vu Quần bắt đầu còn cảm thấy rất sợ hãi mẹ Trần Phi, nhưng là, càng về sau cậu càng cảm nhận được, mẹ Trần Phi giồng như rất đau khổ mà ly khai, nàng là thật không bỏ được Trần Phi! Mặc kệ bà đã làm cái gì, dù thế nào bà cũng là mẹ Trần Phi a. Vu Quần lo lắng cầm lấy quần áo Trần Phi, trơ mắt nhìn mẹ Trần Phi biến mất trước mắt của bọn họ, Vu Quàn có dự cảm mãnh liệt, có lẽ, đời này hai người không có cơ hội gặp nhau nữa.


Trần Phi đi thẳng đến cửa nhà rồi vô tình đóng sầm cửa lại, tiếp mới nâng lên hai mắt đỏ bừng, sau mới đem Vu Quần trước mặt ôm vào trong ngực. Trần Phi dúi đầu vào hõm vai Vu Quần, im lặng ôm lấy cậu, Vu Quần trầm mặc không nói lời nào. Cảm nhận được ngay cả hô hấp ở cổ mình cũng đều rất nhỏ, Vu Quần giật mình trong chốc lát, cẩn thận từng ly từng tý, vươn tay vuốt lấy tóc Trần Phi, tựa như, Trần Phi là con sói đang bị thương vậy.


Đêm nay, Vu Quần cùng Trần Phi không có ăn cơm, Vu Quần cũng không có tâm tình ăn cơm. Cậu nằm trên giường, tùy ý Trần Phi ở phía sau ôm chặt lấy mình, trầm mặc nghe Tràn Phi khổ sở kể chuyện xưa. Chỉ là, cái cổ ướt át vào cậu thật khó chịu, Trần Phi đng khóc sao? Cho dù ở kiếp trước cùng Trần Phi ở chung năm năm, Vu Quần cũng chưa gặp qua một Trần Phi thút thít nỉ non. Trần Phi dúi đầu vào bả vai Vu Quần bên cạnh, nhắm mắt lại, khàn khàn mở miệng.


"Trước kia, đã từng có một bé trai, nó có một người ba yêu thương nó cùng một người mẹ. Ba của nó là một người công nhân bình thường ở công trường, mỗi ngày vì gia đình mà dốc sức liều mạng làm công. Mẹ nó thì thích chơi mạt chược, cũng thích cùng mấy người phụ nữ khác tụ tập cùng một chỗ chơi mạt chược, nói chuyện phiếm các loại.


Đứa trẻ không thích mẹ nó ra ngoài, mỗi lần đều tới nhà ngước khác đánh bào. Đứa trẻ không thích mẹ nó trên người toàn mùi nước hoa gay mũi, bất quá, đứa bé rất yêu ba của mình. Tuy rằng nhà bọn họ không giàu có nhưng đứa trẻ cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì nó có một người ba tốt nhất trên đời, ba của nó luôn làm việc thực vất vả, bình thường vài ngày cũng không trở về, luôn ở bên ngoài chăm chỉ làm ăn. Nhưng mỗi lần ba nó trở về, đều mang theo thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon.


Thẳng đến khi đứa nhỏ năm tuổi nghe được ba mẹ cãi nhau trong phòng, nó không hiểu mẹ nói biến thái nghĩa là gì, nhưng nó đem toàn bộ những lời mẹ nói ghi tạc trong nội tâm, mẹ nó mắng ba, nói ba ưa thích đàn ông, ly hôn gì gì đó. Đứa nhỏ không hiểu, nhưng biết được cha mẹ là muốn tách ra. Đứa nhỏ rất muốn cùng ba rời đi, bời vì ba ba luôn mua đồ ăn ngon, còn mẹ thì luôn khiến nó đói bụng."


Nhưng rồi, nguyện vọng của hắn cũng không có thực hiện được, bời vì ba nó chưa cùng mẹ ly hôn thì đã qua đời rồi. Công trường xảy ra sự cố, tai nạn làm chết ba người, trong đó có cả ba của nó. Người quản lý công trường thì bỏ trốn. Đứa nhỏ đã mất đi ba ba, cả ngày khóc đòi ba, mẹ bắt đầu mang rất nhiều người cha đến cho nó, nhưng đứa nhỏ kia không thích những người cha này, vì thế mà mẹ liền đánh nó. Đứa nhỏ không có bạn bè, đến trường luôn bị bọn trẻ khác bắt nạt, nó khóc nói với mẹ, mẹ luôn nói nó vô dụng.


Thời gian dẫn trôi qua, đứa nhỏ không thích nói chuyện, cũng không thích mẹ của nó. Mẹ luôn ăn mặc trang điểm xinh đẹp, buổi đêm không trở về nhà. Đứa nhỏ vừa sợ hãi lại vừa muốn ba ba, nó đói bụng, rất đói, nhưng mẹ chưa có về nhà nấu cơm cho nó. Đứa nhỏ không thích ăn cơm thừa trong thùng rác, bởi vì, ăn vào sẽ tiêu chảy, sẽ phát sốt, nó cảm thấy rất khó chịu.


Đứa trẻ mười lăm tuổi rồi, nó ưa thích dùng nấm hơn, đánh hết tất cả những người nói nó không có cha, người khác sợ hãi, nó sẽ cảm thấy vui vẻ. Về sau sẽ không còn ai dám khi dễ nó nữa. Đứa nhỏ có mái nhà của mình, đó là nơi nó cùng ba ba chung sống. Đứa nhỏ không cho mẹ cùng người xấu tiến vào tổ ấm của nó. Bời vì, mẹ luôn mang đồ vật trong nhà bán đi, đứa nhỏ tức giận, mà tức giận thì nó sẽ đánh người.


Mẹ không trở về căn gác nhỏ nữa, bà sẽ luôn định kỳ trở về cho nó tiền, nó nhận, bời vì như thế sẽ không phải đói bụng nữa. Đứa nhỏ không thích học tập, người khác đều cười nhạo nói nó là thằng đần, nó không phải thằng đần, chỉ là không thích học tập mà thôi.


Rất nhiều người cười nhạo nó, cười nó giống ba ba, đều biến thái đi thích đàn ông. Nhưng là đứa nhỏ thật cao hứng, vì nó giống ba. Đứa nhỏ bây giờ đã mười chín tuổi rồi, nó muốn đi học cấp ba, tại ký túc xá, nó gặp được một bé thỏ đáng yêu, nó cũng thích bé thỏ. Bé thỏ giống như búp bê vào năm năm tuổi ba mua cho nó. Đứa trẻ thề, về sau nó sẽ đối xử tốt với bé thỏ. Thế rồi, mẹ của đứa nhỏ muốn rời đi, nhưng nó không muốn đi cùng mẹ, vì đứa nhỏ đã có bé thỏ rồi, sẽ không còn cô đơn nữa."


Đêm nay Trần Phi nói thật nhiều, đây là lần Trần Phi nói nhiều nhất trong mười chín năm qua. Vu Quần đưa lưng về phía Trần Phi, yên lặng khóc không kìm chế được. Trần Phi một mực im lặng ôm lấy Vu Quần, đầu thủy chung chôn ở bả vai cậu, dù cho lúc này bả vai cậu đã ướt đẫm, Trần phi cũng không có ngẩng đầu. Vu Quần trong lòng thay Trần Phi khó chịu, thay Trần Phi thương tâm. Nếu Trần Phi không dám khóc lớn tiếng, vậy cậu thay hắn khóc. Đứa trẻ năm tuổi không gặp được bé thỏ con, nhưng mười chín tuổi may mắn gặp được.


Vu Quần rất khó tưởng tượng, một đứa bé năm tuổi đã mất cha, mẹ lại không yêu không thương hắn, hắn rốt cuộc đã trải qua như thế nào. Tuy rằng Vu Quần cũng sớm mất đi cha, nhưng cậu có mẹ yêu mẹ đau, còn có anh trai cần cù tài giỏi, Vu Quần chưa từng cảm thấy cô đơn.


Vu Quần ở trong ngực Trần Phi xoay người, nâng lên hai mắt ướt nhẹp, nhìn đến hai mắt đỏ bừng của Trần Phi, chặt ché ôm lấy cổ hắn, đem môi dán lấy môi Trần Phi, nghẹn ngào nói: "Bé thỏ con sẽ không rời xa đứa nhỏ, bé thẻ về sau nhất định sẽ khiến cho nó hạnh phúc, sẽ không để đứa nhỏ cô đơn nữa, cũng không cười nhạo đứa nhỏ, vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Bé thỏ con sẽ thay nó khóc, bé thỏ con không muốn nó khóc, bé thỏ con cũng cũng thích đứa nhỏ, là rất thích."


Vu Quần nghẹo ngào nói xong, đã bị Trần Phi hung hăng ôm vào trong ngực, Trần Phi dán lấy lỗ tai Vu Quần, nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ sẽ đối xử thật tốt với bé thỏ, bé thỏ nhất định đừng rời xa nó, bằng không nó sẽ chết mất." Trần Phi nói xong, không thấy Vu Quần trả lời, chỉ thầy nước mắt không ngừng rơi lên gương mặt khóe miệng của mình,


Vu Quần rơi lệ đầy mặt, hiện tại, cậu thật sự muốn hỏi Trần Phi. Kiếp trước vì sao đối xử với mình tàn nhẫn như vậy, vì sao cuối cùng lại lạnh lùng với cậu, tại sao lại đem người khác bước vào tổ ấm của bọn họ, vì sao cuối cùng lại chết đi, vì sao bỏ rơi cậu? Thật nhiều điều muốn hỏi hắn, Vu Quần thật sự muốn biết, nhưng là, Trần Phi mười chín tuổi hiện tại, không có cách nào trả lời cậu.

Bình Luận (0)
Comment