Dưới bầu trời đầy một bầu màu đen tĩnh mịch,nhưng tiếng thú vang nho nhỏ làm cho khu rừng càng thêm quỷ dị.Bỗng nhiên có vài tiêng súng phá tan qua màn đem yên tĩnh phá đi sự tĩnh mịch của bầu trời mang theo những cơn gió đầy mùi máu tanh
"Bùm.."Phía sau nhũng bụi cây phát ra nhũng tiêng nổ rất lớn.Sau những tiếng nổ đó gần như chỉ còn nhũng tiếng nói chuyên của con người mà thôi
"Tại sao.." ngay sau đó những sự đau đớn dằn vặt do những vết thương do súng mang lại
Dưới ánh trăng sáng hiện lên hình ảnh hai người con gái.Một người mặc quần áo bó sát toàn máu,khuôn mặt trắng bêch do nhưng đau đớn mang lại,hơi thở càng ngày càng yếu nhưng cũng không thế che dấu được sát khí quanh người.Còn người kia có khuôn mặt giống cô gái đến 7,8 phần mang theo nụ cười khiến người khác rợn cả người
"Mộ Dung Như Tuyết,chị sao lại ngốc như thế chứ.Từ nhỏ chị đã cướp đi hết sự vinh quang của tôi,người khác chỉ coi tôi như một phế vật luôn dựa dẫm vào người khác,chưa có ai coi trọng tôi bao giờ ngay cả chị cũng vậy.Chỉ cần tôi giết chị tôi sẽ trở thành một người quan trọng được mọi người kính ngưỡng không ai giám làm trái lệnh tôi.Tôi sẽ thay thế cho chị,vậy nên chị hãy yên tâm ra đi đi..haha.."
"Mộ Dung Quyên làm như vậy chỉ vì vinh quang thôi sao,thật buồn cười cô nghĩ như vậy gia tộc sẽ cho cô làm người đứng đầu sao.Vậy thì cô lầm rồi trong gia tộc Mộ Dung có rất nhiều người giỏi hơn cô,cô nghĩ những người kia sẽ tôn vinh cô làm thủ lĩnh sao " Trong lòng Mộ Dung Như Tuyết đang đau như cắt những vết thương bên ngoài chẳng thấm vào đâu so với vết thương trong lòng. Tại sao chứ người em gái ruột duy nhất của cô lại hãm hại cô.Từ nhỏ cha mẹ cô mất sớm một mình cô đã phải cố gắng tự mình trở lên mạnh mẽ để bảo vệ cho em gái,phải vượt qua vô số trận giết chóc toàn mùi máu tanh để giữ vững vị trí trong gia
tộc,bảo vệ cho cho em gái tay không dính máu phải sống trong sự yêu thương không có cuộc sống đầy giết chóc như mình.Như vậy thì sao chứ sống cho người khác cuối cùng vẫn phải chết dưới tay chính đứa em gái mà mình yêu thương này chứ.Cô thề nếu cô mà sống lại sẽ sống cho chính mình không bao giờ sẽ sống cho người khác
"Câm cái miệng của chị đi.Chỉ cần chị giao cho tôi cái nhẫn gia truyền ra đây thì có ai giám không nghe lời tôi chứ "
"Mơ tưởng đi cô nghĩ tôi sẽ đưa cho cô sao "
"Chỉ cần cô chết thì nó sẽ là của tôi thôi!"
Mộ Dung Quyên vừa nói xong cầm khẩu súng lục ngắm vào ngay trái tim Mộ Dung Như Tuyết. Viên đạn rơi vào ngay trái tim của Mộ Dung Như Tuyết máu từ trước tim chảy ra khắp người, máu chảy từ cánh tay đến các ngón tay rồi đén chiếc nhẫn trên tay,dòng máu tụ lại ở chiếc nhẫn từ đó tạo một vòng xoáy xoay quanh Mộ Dung Như Tuyết
_______________________________________________________________________________________________________
Trong một khu rừng có những tiếng chim hót ánh mặt trời lộ ra sau những tán lá cây cao cành lá xum xuê.Ngay bên dưới là hình ảnh một người phụ nữ đã chết bên trong lòng có một đứa trẻ khoảng bảy hoặc tám tuổi đang thoi thóp.Lúc này đứa trẻ trong lòng người phụ nữ đã truyền ra tiếng Hừ nhẹ cái mí mắt hơi dật dật cái tay vươn nhẹ ra che đi những tia nắng chói chăng trước mặt
Chủ nhân của cánh tay hơi mở mắt bề ngoài da dẻ hơi trắng bệch thiếu sức sống nhưng lại có một đôi mắt tím đầy ma mị khiến người khác như muốn xoáy sâu vào nó,mái tóc màu bạch kim rối tung nhung không làm mất đi vẻ khuyến rũ của nó
Đau.Đây là cảm giác đàu tiên khi Mộ Dung Như Tuyết tỉnh lại nỗi đau kéo dài như muốn khảm sâu vào linh hồn
Lại mở mắt ra lần nữa đôi mi mõng và cong như cách bướm khẽ run lại,cách tay trước mắt lại chịu sự chi phối của mình làm Mộ Dung Như Tuyết thẫn thờ một hồi lâu.Mãi sau mới cho tâm tình mình ổn định trở lại
cố gắng nhớ lại mình tại sao lại ở lại đây thì trog đầu lại xuất hiện một loạt hình ảnh giống như một bộ phim quay chậm làm đầu đau như búa bổ
"Người này cũng cùng tên với mình sao,là linh hồn xuyên không sao?"Ổn định lại tâm trạng xem những dữ liệu trong đầu.Như thế mà lại xuyên không giống như trong tiểu thuyết vậy hóa ra lại là thât.
"Ha..Ha..cuối cùng ông trời cũng cho ta một cơ hội sống lại lần này ta sẽ sống cho bản thân mình,ích kỷ vì mình một lần
Hóa ra đây là thế giới cường giả vi tôn a.Thế giới này kẻ nào mạnh kẻ đó dứng đầu giết người không đèn mạng,không có pháp luật cấm chế. Chỉ cần ngươi đủ mạnh để địch lại
Nơi này gọi là Thương Khung đại lục khác hẳn thế giới của chúng ta đang sống,là một đại lục không biên giói diện tích rộng lớn không đếm hết được mà người sống trên đại lục này khoong đếm hết được.Bên cạnh nhũng nơi đông người chính là những khu rừng rậm nơi mà những ma thú sinh sống thực lực khó lường.Trên Thương Khung đại lục chia làm 3 phân Tây Đại Lục,Trung Đại Lục,Đông Đại Lục
Ba đại lục được ngăn cách nhau bởi những dãy núi giả bên trong được người khác canh giữ để tránh cho nhũng đại lục mạnh sảy ra chiến tranh và được ký những hiêp ước với nhau không xâm phạm lãnh thổ của nhau.Đã có lần 1 đại lục ỉ vào sức mạnh dẫn đội quân hàng vạn binh mã xâm chiếm 1 đại lục khác cuối cùng đã bị những người canh giữ cản lại sau đó bị ma thú giết sach không còn lại một mống.Từ đó họ không giám xâm phạm nhau nữa
Ở đây là khu rừng giáp với Đại La thành một thành nhỏ thuộc Vân Trung Đế Quốc,một trong 5 đế quốc cuả Đông đại lục.Tuy nói Đai La thành là một thành nhỏ nhưng ở đay có vị trí thuạn lợi gần sườn ma thú của Vân Trung Đế Quốc cho nên đây là nơi mà những người dùng để đi mạo hiểm,một trấn nhỏ nổi tiêng với gần sườn mạch của ma thú.Nơi nay đã trở thanh vùng đất mà Vân Trung Đế Quốc không thể bỏ qua
Thân thể này cũng thuộc người của Mộ Dung thế gia.Là một trong ba đại gia tộc đứng đầu của Vân Trung Đế Quốc có lịch sử lâu đời