Từ Uyển Nhan Năm đó khi quyết định lợi dụng Dư Cơ Uyển, cô ta biết trước sẽ có ngày này!
Cũng may Hoắc Anh Tuấn vẫn chưa tới… Trên đường cô ta đến đây, Hoắc Anh Tuấn đã gọi cho cô ta bảy tám cuộc, cô ta nào dám nhận!
Vốn dĩ Dư Cơ Uyển ban đầu là do cô ta tiến cử, bây giờ xảy ra chuyện, Hoắc Anh Tuấn chắc chắn muốn tìm cô ta tính sổ Từ Uyển Nhan lấy lại bình tĩnh, trực tiếp cầm tay Dư Cơ Uyển, kiên quyết nói: “Giết Hoắc Cao Lãng đi, tôi đưa cô ra nước ngoài, bảo đảm cho cô bình an vô sự!”
Dư Cơ Uyển kinh ngạc nhìn Từ Uyển Nhan: “Cô điên rồi! Nếu tôi giết người, sẽ thật sự không còn đường sống!”
Từ Uyển Nhan hừ lạnh một tiếng: “Cô cho rằng bây giờ cô còn đường sống chắc! Tôi thấy cô hồ đồ đến mức quên mất thủ đoạn của Hoắc Anh Tuấn đáng sợ như thế nào rồi? Cô là người gây ra chuyện vô cùng nghiêm trọng, lại còn ở bên cạnh em trai của anh ta nhiều năm như vậy, cô nghĩ anh ta sẽ bỏ qua cho cô sao? ! Người như anh ta, chỉ cân bắt đầu có một chút nghi ngờ, sau đó sẽ đem tất cả mọi chuyện lục tung ra, đến lúc đó tất cả chúng ta đều xong đời! Trí nhớ của Hoắc Cao Lãng đang có dấu hiệu khôi phục, nếu Hoắc Anh Tuấn để cho anh ta nhớ lại chân tướng mọi chuyện xảy ra năm đó, đến lúc ấy, chỉ có đường chết mới có thể giải thoát cho chúng ta!”
Vốn dĩ Hoắc Cao Lãng là quân cờ tốt nhất của Từ Uyển Nhan để có thể ở lại bên cạnh Hoắc Anh Tuấn.
Thế nhưng bây giờ bên Dư Cơ Uyển lại xảy ra chuyện, cô ta cũng không thể lợi dụng để tiếp cận Hoắc Cao Lãng được.
Đến lúc Hoắc Cao Lãng nhớ lại tất cả, cô ta cũng xong đời.
Vậy không bằng, nhân cơ hội này, để Hoắc Cao Lãng chết đi! Sau đó đưa Dư Cơ Uyển trốn đi.
Dư Cơ Uyển đau đớn nhắm mắt lại, trong lòng trở nên hỗn loạn.
Từ Uyển Nhan lấy con dao trong túi ra trực tiếp nhét vào tay Dư Cơ Uyển: “Tin tưởng tôi đi, tôi hiểu rõ con người của Hoắc Anh Tuấn nhất, tôi biết nên làm thế nào để trốn thoát khỏi anh ta.
Chỉ cần cô giết chết Hoắc Cao Lãng, chuyện này sẽ trở thành cái chết không rõ nguyên nhân, không ai tìm được bất kỳ chứng cứ nào! Cô nghe rõ đây, người của tôi đang đợi ở góc khuất bên ngoài bức tường, cô làm xong rồi, tôi sẽ lập tức đưa cô đi, chờ Hoắc Anh Tuấn phản ứng kịp, cô đã sớm ở bên kia bờ đại dương rồi!”
Cô ta vừa nói vừa trực tiếp chuyển qua cho Dư Cơ Uyển ba tỷ: “Cô làm ra nhiều chuyện như vậy, bí quá hóa liêu, không phải là vì tiền sao? Nếu như rơi vào tay Hoắc Anh Tuấn, vậy những điều cô đã làm còn có ý nghĩa gì nữa?”
Từ Uyển Nhan nhìn chằm chằm vào cô ta: “Tôi đưa trước cho cô ba tỷ, chỉ cần cô ra tay, chạy trốn ra nước ngoài, tôi đảm bảo cuộc sống về sau của cô đều hưởng vinh hoa phú quý.”
Dư Cơ Uyển thật sự bị cô ta thuyết phục, cả đời này của cô vì tiên mà làm ra biết bao nhiêu việc xấu xa, bây giờ chẳng qua là giết một người, sau đó lập tức hoàn toàn tự do, nghe có vẻ đây là giao dịch có lợi nhất.
Thấy Dư Cơ Uyển nhận lấy con dao, trái tim lơ lửng của Từ Uyển Nhan rốt cuộc cũng có thể hạ xuống, cô ta thúc giục: “Cô mau vào đi, Hoắc Anh Tuấn sắp đến nơi rồi! Nhớ lau sạch dấu vân tay!”
Dư Cơ Uyển đẩy cửa phòng bệnh của Hoắc Cao Lãng ra, Từ Uyển Nhan lập tức đi đến cửa sổ cuối hành lang, nhìn chằm chằm động tĩnh ở cửa lớn, nhưng ông trời không cho người được toại nguyện, chỉ trong vài giây cô đã thấy chiếc Maybach mà Hoắc Anh Tuấn thích dùng nhất đang lao nhanh như tia chớp đến, tất cả mọi người đều nhường đường cho anh ta.
Không xong rồi! Không kịp rồi, Hoắc Anh Tuấn đã đến!
Từ Uyển Nhan vội vàng xông vào phòng bệnh Hoặc Cao Lãng, anh ta yên ổn ăn no rồi, ngay cả động tĩnh lớn như vậy cũng không đánh thức anh.
Dư Cơ Uyển đang đưa dao vào động mạch chủ của anh, da anh đã xuất hiện vết cắt, cô ta nhìn khuôn mặt anh đang yên ổn ngủ, vẫn hoàn toàn chưa thể ra tay được.
Dư Cơ Uyển không biết vì sao Từ Uyển Nhan lại đột nhiên chạy vào đây làm gì, kinh ngạc nhìn cô ta một cái, nhưng lúc này Từ Uyển Nhan đã hoàn toàn hoảng hốt, cô ta vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, hành lang rõ ràng đang rất yên tĩnh, nhưng cô ta lại nghe được tiếng bước chân giận dữ đang vội vàng chạy đến.
Bằng tốc độ ánh sáng, cô ta đi đến cuối giường, lao về phía Dư Cơ Uyển, dùng sức bắt lấy con dao trong tay cô, không chút do dự đâm lên ngực mình!
Dư Cơ Uyển hoảng sợ lùi về sau vài bước, cả người tựa vào bệ cửa sổ: “Cô đang làm gì vậy?!”
Đau đớn kịch liệt làm Từ Uyển Nhan nói không ra lời, cả người toát mồ hôi lạnh, cô ta nghiến răng, cuối cùng quyết định, dùng hết sức lao về phía trước, đẩy Dư Cơ Uyển còn đang khiếp sợ không hề phòng bị ra ngoài chiếc cửa sổ lớn đang mở!
Rơi xuống từ độ cao ở tầng thứ chín, đủ để khiến bất cứ ai cũng có thể rơi đến thịt nát xương tan, mang theo tất cả bí mật xuống Địa Ngục.
Hoắc Anh Tuấn từ Maybach đi xuống với cơn thịnh nộ đang ầm ầm kéo tới, khó khăn lắm mới đi được hai bước về phía bệnh viện, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, sau đó “rầm” một tiếng, cả người Dư Cơ Uyển rơi mạnh xuống ngay trước mặt anh!
Một vũng máu lớn nhanh chóng chảy ra từ cơ thể của cô, chân tay bị gấy, hộp sọ bị lõm vào do va chạm quá mạnh, nhưng ánh mắt lại giãy dụa không nhắm lại.
Dư Cơ Uyển vẫn còn cầm dao trên tay, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ kinh ngạc khi bị Từ Uyển Nhan đẩy xuống lầu, yếu ớt há hốc miệng, nhưng chỉ có thể nôn ra một vũng máu tươi…
Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy con dao, sắc mặt khó coi đến cực điểm, anh sải dài bước chân chạy về phía tòa nhà.
Nhưng! Tình huống trong phòng bệnh nằm ngoài dự đoán của Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Cao Lãng đã ung dung tỉnh lại, trên cổ chỉ chảy ra vài giọt máu, tình trạng không có gì nghiêm trọng, ngược lại Từ Uyển Nhan cả người đầy máu ngã trên mặt đất, yếu ớt đến mức sắp ngất đi, Hoắc Cao Lãng đờ đẫn nhìn chằm chằm mọi thứ trước mắt.
Thấy em trai không có chuyện gì, Hoắc Anh Tuấn cũng yên tâm hơn nhiều, nhưng vẫn kêu Là €ơ Vị Y gọi cho 120, Từ Uyển Nhan khó khăn đưa tay ra chậm rãi hướng về phía anh.
Hoắc Anh Tuấn đi đến ngồi xổm xuống bên người cô ta, nhìn thấy gương mặt không còn chút máu nào của cô ta, mở miệng nói: “Đợi một chút, xe cứu thương sẽ lập tức tới ngay.”
Tại sao Từ Uyển Nhan lại ở đây? Tại sao lại cầm theo con dao đó rơi xuống lầu?!
Từ Uyển Nhan gượng cười nắm lấy ống tay áo của Hoắc Anh Tuấn, miệng thì thào lặp lại: “Là em không tốt… là em vô dụng,anh mau cứu cậu Lãng trước đi, không cần quan tâm em… không cần quan tâm em!”
Phòng cấp cứu của bệnh viện mở cửa, Từ Uyển Nhan được đẩy ra ngoài, Hoắc Cao Lãng cũng được sắp xếp nghỉ ngơi trong phòng.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống gật đầu nhẹ với Hoắc Anh Tuấn: “Cô Từ là bị mất máu quá nhiều, lại quá kinh sợ, mặt khác cũng không có gì đáng lo, vết dao cũng không quá sâu, chỉ cần chăm sóc thật tốt sẽ không có vấn đề gì. Cậu nhỏ cũng chỉ là sử dụng quá liều lượng thuốc an thần, còn lại đều bình thường”
Hoắc Anh Tuấn lúc này mới hoàn toàn an tâm, nhưng tiếp sau đó là sợ hãi và phiền nào tột cùng!
Rõ ràng là anh rất thương Cao Lãng! Thế nhưng cũng là anh, không biết rõ người, để một người phụ nữ nguy hiểm như vậy ở bên cạnh cậu nhiều năm như vậy…
Mà người này, là do Từ Uyển Nhan giới thiệu cho anh!