Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu

Chương 177.2 - Chương 177.178

Chương 177: Hoắc Anh Tuấn Cứu Trợ

Ngành công nghiệp trò chơi của tập đoàn Hoắc Huyễn gần đây phát triển khá tốt, gần cuối năm, tầm nhìn mua lại tập trung vào các trung tâm mua sắm lớn toàn diện.

Năm tại trung tâm thành phố, Tmall là thương hiệu mới nổi ở Hà Nội trong những năm gần đây, kết hợp ăn uống và mua sắm, được giới trẻ rất ưa chuộng Hoäc Anh Tuấn cho rằng đây là một công ty có tiềm năng phát triển rất lớn, hai tháng trước anh đã bắt đầu kiểm tra và đàm phán, lần này là lần cuối cùng anh đến khảo sát hiện trường trước khi ký hợp đồng, anh cố ý chọn buổi trưa của ngày làm việt Đoàn người di chuyển từ khu quần áo sang khu ẩm thực.

Hoắc Anh Tuấn đã hết kiên nhãn định quay lại GS, nhưng vừa xuống thang máy tầng một liền nhìn thấy bóng người quen thuộc, là cô bé ở bệnh viện cổ vũ anh hôm đó.

Làm sao cô bé có thể xuất hiện ở đây mà không đi học? Hết bệnh rồi sao?

Hoäc Anh Tuấn nghỉ ngờ nhìn kỹ, độ nhiên phát hiện đứa nhỏ nắm tay cô bé anh cũng biết!

Đã mấy năm rồi không gặp, trông cậu ta giống người bố chết tiệt của mình hơn.

Hoäc Anh Tuấn sải bước một mình đi tới, đi theo sau hai đứa trẻ, nhìn bọn họ miễn cưỡng chia tay, trong đôi mắt mờ mịt hiện lên bão tố.

Anh cảm thấy có vô số sự trùng hợp xuất hiện trước mắt trong khoảng thời gian ngắn này, tình huống này như đang kiểm tra chỉ số thông minh của anh, cô bé này làm sao có thể biết được con trai của Lục Xuyên Mạn?

Rốt cuộc đây có phải là cô bé có cùng họ với Đường Hoa Nguyệt được cấy ghép tuỷ xương!

Hoắc Anh Tuấn cảm thấy nếu anh cứ nhắm mắt làm ngơ, trong tương lai nhất định sẽ hối hận, vì vậy sau khi Lục Bạch Ngôn rời đi, anh chậm rãi đi tới phía sau Đường Thi Tịnh.

Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Thi Tịnh bước từng bước sang đường, nhưng đúng lúc đó, một chiếc xe ô tô màu trắng đang vượt đèn đỏ bất ngờ lao ra khỏi vạch chờ, chuẩn bị tông vào cô bé!

Thi Tịnh bị tình huống này doạ đến khuôn mặt bé nhỏ bỗng chốc trắng bệch, đôi chân ngắn của cô bé làm sao có thể so được với tốc độ xe đang lao nhanh như vậy!

Lúc chiếc ô tô đó chuẩn bị lao đến, Hoäc Anh Tuấn lao lên không chút do dự, ôm Thi Tịnh vào lòng, ngã lăn ra băng qua đường!

Thi Tịnh chỉ cảm thấy mình bị một lực mạnh va vào, trời ơi, cô bé bị xe đụng sao?

Cô bé vẫn chưa muốn chết! Thi Tịnh run rẩy mở mắt, nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn từ trên đầu, cô bé nhìn thấy rõ người đàn ông đã cứu mình ra khỏi xe.

Chúa ơi! Cô bé đang mơ à? Hóa ra đây là bối Cô gái nhỏ thấy rằng mình đã bình an vô sự, cảm xúc sợ hãi trong mắt của cô bé ngay lập tức được thay thế bằng một sự ngạc nhiên lớn, cô bé biết rằng mình đã đúng khi xuất hiện hôm nay!

Cô bé muốn bắt taxi đến công ty tìm Hoắc Anh Tuấn, nhưng không ngờ lại gặp anh ở đây!

“Chú! Chú không sao chứ?” Thi Tịnh kinh ngạc kêu lên, vẻ mặt của Hoäc Anh Tuấn cũng có chút luống cuống: “Chú không sao, còn cháu thì sao? Có đau không?”

Thi Tịnh ngoan ngoãn lắc đầu: “Không Sao ạ”

Cô bé liếc mắt nhìn xuống kêu lên: “Chú ơi, lòng bàn tay của chú chảy máu rồi!”

Hoäc Anh Tuấn thờ ơ kéo Thi Tịnh lên khỏi mặt đất, anh liếc nhìn một cái khiến người tài xế gây tai nạn giao thông sợ hãi.

La Cơ Vị Y vội vàng chạy tới giúp tổng giám đốc xử lý tai nạn, Hoäc Anh Tuấn siết chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp của cô bé, cảm thấy dễ chịu hơn liền ôm Thi Tịnh ngồi dậy.

Đây là lần đầu tiên Thi Tịnh được Hoäc Anh Tuấn ôm, hai tay ngoan ngoãn ôm cổ anh, cô bé vô cùng vui vẻ.

Hoäc Anh Tuấn bế Thi Tịnh lên chiếc.

Maybach của mình, anh sơ cứu vết thương trên tay, nhìn bé con luôn quấy rầy anh một cách khó hiểu.

Càng nhìn… anh càng thấy cô bé giống Đường Hoa Nguyệt.

Hoäc Anh Tuấn thở dài một hơi, tự hỏi không biết có phải mình đang bị bệnh tim gì không, nhưng một ý tưởng ngớ ngẩn mạnh mẽ đột nhiên hình thành trong lòng, anh lại lưu luyến không thôi.

Anh đưa bàn tay to của mình lên để chỉnh lại bím tóc cho Thi Tịnh, năm chặt một vài sợi tóc mềm mại trong lòng bàn tay.

Thi Tịnh hoàn toàn không để ý đến điều này, cô bé dùng đôi mắt to trong veo mà nhìn chằm chằm Hoắc Anh Tuấn, sau đó không ngừng nói: “Chú… sao chú gầy đi nhiều thế?”

“Hả?” Suy nghĩ của Hoắc Anh Tuấn bị giọng nói lanh lảnh của bé con cắt ngang, anh không nhịn được cười, đây là người đầu tiên dám trực tiếp hỏi anh câu này trong một thời gian ngắn, đột nhiên anh cảm thấy kinh ngạc “Chú cũng không biết nữa” Anh dùng sự kiên nhẫn và dịu dàng nhất trong đời để trả lời từng câu hỏi của Thi Tịnh, cho đến khi La Cơ Vị Y xử lý xong tài xế kia quay lại xe, ngập ngừng nhìn Thi Tịnh, Hoäc Anh Tuấn hỏi: “Nhà của cháu ở đâu? Cháu có cần chú đưa trở về không?”

Chương 178: Trở Về Chốn Cũ

Thi Tịnh liếc nhìn anh và cảm thấy dù Sao vẫn còn sớm, chỉ cần về nhà trước khi mẹ tan làm là được rồi. Vì vậy, cô bé chỉ khêu khầều bàn tay nhỏ bé và không trả lời.

Cô bé cảm thấy mình thật tham lam…

Dường như cô bé đã trở thành một đứa trẻ phiền phức, rõ ràng nói rằng cô bé chỉ liếc nhìn anh một cái thôi là được nhưng khi nhìn thấy anh có vẻ phờ phạc hơn lần trước thì cô bé lại càng muốn nói chuyện với anh nhiều hơn… Thậm chí cô bé còn muốn đến nhà của anh để xem xem như thế nào.

Sau tất cả, đối với cô bé mà nói thì đây chính là người bố bí ẩn và hấp dẫn cô bé nhất trong những năm tháng ngắn ngủi của cuộc đời Hoắc Anh Tuấn cảm thấy tâm trạng của cô gái nhỏ lập tức trầm xuống liền àm sao vậy? Cãi nhau với người trong nhà rồi à?”

Trong thoáng chốc khiến anh động lòng liền nói: “Vậy cháu có muốn… về nhà với chú một lát không? Khi nào cháu muốn về nhà thì chú sẽ đưa cháu về.”

Khi nói lời này thì Hoäc Anh Tuấn không khỏi phỉ nhổ chính mình, tại sao lại có thể khiến anh giống như một kẻ buôn người vậy chứ…

Điều khiến anh bất ngờ hơn nữa là cô gái nhỏ này lại không chút do dự gật đầu và nói được.

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, thật sự không biết cha mẹ giáo dục như thế nào mà lại để con cái về nhà với một người lạ như vậy chứ?

“Vậy cháu tên gì?”

Thi Tịnh vừa định mở miệng thì lại nhớ đến việc mẹ sẽ không vui khi biết cô bé đã nói cho Hoäc Anh Tuấn nghe cái tên do chính mẹ đặt, vì vậy cô bé nói: “Chú, chú gọi cháu là Tư Hoa đi.”

Tư Hoa… Hoäc Anh Tuấn gật đầu: “Cháu ngồi trong xe một lát, chú đi xử lý chút việc rồi sẽ trở lại ngay”

Anh kéo La Cơ Vị Y xuống xe, đưa vài sợi tóc cho anh ta rồi nói: “Đi xét nghiệm quan hệ bố con với tôi và với K, đều phải làm hết.

Tôi muốn biết kết quả càng sớm càng tốt”

La Cơ Vị Y lại cảm thấy buồn nôn, tại sao anh ta lại cảm thấy khoảng thời gian này anh ta cứ chạy tới chạy lui trung tâm giám định ADN hoài… Nhưng anh ta vẫn không nói gì mà chỉ nhận lệnh rồi rời đi, Hoắc Anh Tuấn một mình lái xe dẫn theo Thi Tịnh trở về biệt thự.

Lúc Hoắc Anh Tuấn bế Thi Tịnh xuống xe thì anh thở dài rồi nhầm mắt lại… Anh thật sự điên rồi, tự nhiên lại dẫn một đứa trẻ không rõ lai lịch về nhà Nhưng cùng lúc đó, trái tim của anh lại đập mãnh liệt đến nỗi không nói nên lời.

Anh có một loại trực giác chờ mong và hổ thẹn Tuy nhiên người bạn nhỏ Đường Thi Tịnh đã tính toán cả nửa ngày cũng không ngờ rằng Đường Hoa Nguyệt vì không yên tâm để con gái ở nhà nên đã đến Tân Á xem tiến độ thực hiện kế hoạch của tổ dự án rồi giải quyết một số vấn đề và đã về nhà trước thời gian tan làm.

Dì Lưu xách theo kem và ít đồ ăn vặt đi theo Đường Hoa Nguyệt vào tới cửa thì hai người phát hiện không thấy Thi Tịnh đâu liền cuống cuồng lên.

Khi Đường Hoa Nguyệt phát điên tới mức thấy vật gì trong nhà cũng dốc ngược lên trời thì dì Lưu cũng sợ tới mức bật khóc: “Sao có thể xảy ra chuyện này chứ. Tôi vừa mới đi ra ngoài mua kem thôi mà. Trước khi đi, cô bé còn đang chơi đồ chơi một mình.

Tại sao lại đột nhiên biến mất được chứ?

Hay là cô bé đi ra ngoài chơi Đường Hoa Nguyệt cũng biết không thể trách dì Lưu được nên chỉ run run bấm điện thoại gọi cho Tần Kỳ Tân, giọng nói run rẩy khiến người nghe sợ hãi: “Kỳ Tân… em vừa về đến nhà thì không thấy Thi Tịnh đâu nữa.

Con bé chỉ là một đứa con gái nhỏ thôi, có thể đi đâu được chứ?”

Tân Kỳ Tân không biết đã bao lâu rồi không nghe thấy Đường Hoa Nguyệt khóc lóc như vậy nên vội vàng chạy đến nhà họ Đường, rồi lại cùng Đường Hoa Nguyệt phái tất cả những người cấp dưới đi ra ngoài tìm tung tích của đứa bé.

Đường Hoa Nguyệt tuyệt vọng ngồi trên giường của con gái mà cảm thấy như bầu trời của cô sắp sụp đổ. Rõ ràng mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, tại sao lại đột ngột xảy ra chuyện này? Đây có phải là ông trời đang trừng phạt cô không?

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trong đầu Đường Hoa Nguyệt đã hiện lên cả một ngàn loại nguy hiểm mà Thì Tịnh sẽ gặp phải. Nếu con gái cô xảy ra chuyện gì thì cô sẽ sống như thế nào đây…

Tần Kỳ Tân lo lắng ngồi xuống bên cạnh Đường Hoa Nguyệt, cái gối màu hồng của Thi Tịnh bị anh làm cho lệch qua một bên nên một góc tờ giấy bên dưới lọt ra ngoài.

Đường Hoa Nguyệt lập tức nhào tới mở tờ giấy ra, khi cô nhìn thấy dòng chữ viết trên đó thì tảng đá lớn trong lòng hơi rơi xuống đất nhưng sau đó lại nổi lên một nỗi tức giận ngùn ngụt trong lòng.

“Hoắc Anh Tuấn” Đường Hoa Nguyệt nghiến răng. Chắc chản là Hoắc Anh Tuấn đã lén gặp mặt Thi Tịnh mà cô không hề hay biết gì rồi. Không biết anh đã dùng thủ đoạn gì để lừa đứa con gái từ trước đến nay vẫn luôn ngoan ngoãn giờ lại đi ra ngoài được chứ.

Vừa rồi Đường Hoa Nguyệt bị sự việc này làm cho sốc đến nỗi mất đi lý trí, bây giờ cô mới nhớ ra lúc trước Cận Minh đã cài đặt hệ thống định vị trong điện thoại của Thi Tịnh nên cô liền nhanh chóng mở phần mềm ra thì thấy chấm đỏ nhỏ tượng trưng cho Thi Tịnh thực sự đang dừng lại ở biệt thự của Hoäc Anh Tuấn.

Lúc này Đường Hoa Nguyệt không nói lời nào mà dẫn theo Tần Kỳ Tân đăng đẳng sát khí đi tới nhà của Hoắc Anh Tuấn.

Nếu người đàn ông này dám làm gì đứa con gái nhỏ của cô thì cô nhất định sẽ băm vằm anh ra thành từng mảnh.

Biệt thự mới mua của nhà họ Đường cách nhà họ Hoäc gần như xuyên qua toàn bộ Hà Nội, cho dù xe chạy nhanh cỡ nào cũng phải mất gần hai tiếng đồng hồ mới có thể chạy qua tới đó nên dọc đường đi cô cứ thấp thỏm không yên.

Vì bây giờ là mùa đông nên mặt trời lặn rất sớm, khi Đường Hoa Nguyệt đến biệt thự của nhà họ Hoắc thì mặt trời đã lặn xuống núi rồi.

Xe của Tần Kỳ Tân không được vào cổng sân của biệt thự mà chỉ được dừng ở bên ngoài, Đường Hoa Nguyệt xuống xe với vẻ mặt tức giận tới mức muốn nổ đom đóm mắt. Sau nhiều năm cách biệt, bây giờ cô tức giận nhìn chằm chằm vào tòa nhà từng khiến cô sống không bằng chết: Ngay lúc đó, Đường Hoa Nguyệt chợt nhận ra hai tay giữ cửa xe của cô bất giác run lên

Bình Luận (0)
Comment