Bên cạnh GS là vinh quang, danh vọng vô bờ bến, hiệu quả công việc đạt mức cao so với cùng kỳ năm ngoái, những nhân viên cũ ở lại cũng nhận được những khoản tiền thưởng hậu hĩnh còn những ai không kìm lòng được mà nghỉ việc, việc làm của họ đơn giản là tiếc đứt ruột!
GS cười rạng rỡ từ trên xuống dưới, nhưng Hoắc Anh Tuấn cảm thấy trận chiến này dù có diễn ra đẹp mắt đến mấy cũng không thể mang lại cho anh bao nhiêu cảm giác thành công.
Kể từ lần cuối cùng anh trải qua một buổi chiều nhẹ nhàng ấm áp với Đường Hoa Nguyệt và Thi Tịnh trong sân chơi, Hoắc Anh Tuấn đã suy nghĩ về việc khi nào gia đình ba người họ có thể thực sự được trải qua thời gian tình thân đây.
Hoắc Anh Tuấn ngồi trên ghế của ông chủ nghiêng đầu nhìn thành phố sầm uất tập nập xe ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy sợ rằng sự nghiệp của anh tiền đồ dù có phát triển cỡ nào mà không có gia đình bên cạnh thì tất cả vẫn đều là vô nghĩa.
Đột nhiên, điện thoại di động của Hoắc Anh Tuấn vang lên, anh cầm lên vừa nhìn, suýt chút nữa đã nghi ngờ mình đang nằm mơ, Đường Hoa Nguyệt? Đường Hoa Nguyệt thực sự chủ động gọi điện thoại cho anh! Có chuyện gì vậy? Chảng lẽ lúc trước cô phát hiện ra con gấu ở công viên giải trí là anh sao?
Không thể nào.
Hoắc Anh Tuấn lắc đầu bất lực, chuẩn bị bắt máy, nhưng anh lại vô tình nhìn thấy hình ảnh của mình lúc này từ màn hình phản chiếu của máy tính trước mặt, khóe miệng nhếch lên vui vẻ, nét mặt anh tuấn cực kỳ thư thái và ánh mắt anh mềm mại như chưa từng có.
Sau đó Hoắc Hoắc Anh Tuấn nhận ra, hóa ra bản thân vừa mới đạt được thành công lớn trong sự nghiệp, còn đụng phải Lục Xuyên Mạn, hai chuyện cộng lại cũng không bãng một cuộc điện thoại đơn giản của Đường Hoa Nguyệt đã làm anh vui rồi.
“Alo? Đường Hoa Nguyệt” Hoäc Anh Tuấn thận trọng trả lời điện thoại.
“Alo, là tôi, có việc cần nói với anh một tiếng. Là Thi Tịnh..”
“Thi Tịnh làm sao? Ốm rồi hay xảy ra vấn đề gì?” Hoäc Anh Tuấn lập tức gấp gáp hỏi “Không có, không phải” Đường Hoa Nguyệt giọng có chút bất lực: “Chính là tôi muốn một mình đưa Thi Tịnh đi thăm bố tôi.
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “một mình” mong rằng Hoäc Anh Tuấn có thể nghe hiểu Hoắc Anh Tuấn sững sờ, Đường Hoa Nguyệt đang hỏi ý kiến của anh… Cũng đặc biệt thảo luận với anh?
Đường Hoa Nguyệt thật sự quá hiểu đức hạnh của người đàn ông này rồi, chỉ nghe tiếng thở cũng biết anh ta nghĩ đi đâu.
“Hoắc Anh Tuấn, anh đang nghĩ gì vậy?”
Tiếng Đường Hoa Nguyệt lạnh lùng, dập tắt trí tưởng tượng không có khả năng của Hoắc Anh Tuấn khiến anh bừng tỉnh: “Nếu anh không hiểu thì tôi nói thẳng, con gái tôi thì nhút nhát, còn bố tôi thì thích yên tĩnh. Vậy ngày mai, tôi muốn phiền chủ tịch Hoäc tới viện điều dưỡng đuổi mấy người nhân viên an ninh và nhân viên y tế đi. Có vấn đề gì không? “
“Không vấn đề” Hoäc Anh Tuấn dễ dàng đồng ý, ít nhất Đường Hoa Nguyệt cũng đã chủ động gọi điện cho anh ta, điều này đã được tính là bước tiến lớn rồi!
“Ừ, thế cứ vậy nhé.” Còn chưa đợi Hoắc Anh Tuấn nói thêm điều gì, Đường Hoa Nguyệt lập tức tắt điện thoại không lưu luyến.
Lời tuy nói vậy nhưng cô ấy không thể một mình đưa Thi Tịnh đến gặp cha mình, vì vậy nói với Hoắc Anh Tuấn chỉ là cái cớ tốt nhất trước mắt mà cô ấy có thể nghĩ ra.
Vào thời khắc quan trọng này, cô trăm ngàn lần không muốn Hoäc Anh Tuấn phát hiện ra sự tồn tại của Cận Minh và Cận Khánh cho nên cô chỉ có thể làm như vậy.
Đã lâu lắm rồi vẫn chưa có dịp để cho ông ngoại gặp cháu trai cháu gái, cô thật sự quá tệ.
Hoắc Anh Tuấn tuy rằng không nói được với Đường Hoa Nguyệt câu nào, nhưng trong lòng vẫn là Không thể tránh khỏi gợn sóng.
Anh vừa mới đồng ý cái gì? Tất cả các nhân viên y tế và an ninh đều bị dọn đi, không sao cả… Nhưng Đường Hoa Nguyệt không nói rằng anh ấy không thể xuất hiện phải không?
Hoắc Anh Tuấn quá nhớ con gái, làm sao có thể để vụt mất một cách dễ dàng nếu có cơ hội như thế này.
Ngày mai anh ấy sẽ chỉ đợi bên ngoài viện điều dưỡng, không làm phiền cuộc đoàn tụ của ông cháu họ, đợi khi kết thúc, anh ấy sẽ đưa Đường Hoa Nguyệt và Thi Tịnh đi ăn một bữa ngon lành, điều này chắc không thành vấn đề?
Ngày hôm sau, Hoắc Anh Tuấn sợ đánh rắn động cỏ, sáng sớm đã đợi ở bên ngoài viện điều dưỡng.
Đường Hoa Nguyệt và Tân Dương mỗi người một xe, chở theo ba đứa trẻ con và hai người trợ lý thuận lợi lái xe vào viện đit dưỡng vắng vẻ.
Tân Trần liếc nhìn Đường Hoa Nguyệt, “Không ngờ Hoắc Anh Tuấn nói cũng biết giữ lời”
Trước khi tới, Đường Hoa Nguyệt sợ có biến nên đặc biệt sắp xếp cho mình và Tân Dương lên hai xe ô tô, hai cậu bé được hai người trợ lý ở xe sau trông coi, cho dù có bị phát hiện thì vẫn còn có cớ để giải thích.
Đường Hoa Nguyệt sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tịnh. “Bất kể thế nào thì cẩn thận vẫn hơn”
Sau khi bước vào tòa nhà chính của viện điều dưỡng, một cơn gió lạnh thổi qua. Mấy người đó mới thực sự chắc chắn rằng đúng là không có ai khác trong đó.
Đường Hoa Nguyệt yên tâm cho bé lớn và bé hai mỗi người một tay dắt Thi Tịnh ở giữa, hoạt bát lanh lợi chạy về phía trước, cô và Tân Dương đề phòng phía sau ba người bọn họ.
Sau khi vào thang máy, Thi Tịnh đột nhiên ngẩng đầu hỏi Đường Hoa Nguyệt: “Mẹ, ông ngoại trông như thế nào ạ?”
Đường Hoa Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Khi mẹ bằng tuổi con, mẹ nghĩ ông ấy là người cao nhất và đẹp trai nhất trên thế giới. Ông ấy biết tất cả mọi thứ và mẹ sẽ nói cho ông ấy biết bất kể vấn đề gì gặp phải. Ông ấy giống như… Siêu nhân mà các con thích, khi mẹ còn nhỏ ông ngoại là siêu nhân trên thế giới. “