Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu

Chương 250

Từ Uyển Nhan lúc này không màng đến hình tượng nữa, hai tay đập râm rầm vào cửa buồng vệ sinh, kêu lớn tiếng: “Bên ngoài có ai không? Có người bị nhốt ở trong nhà vệ sinh rồi”

Nhưng điều xui xẻo là, tầng lầu này mới được quy hoạch lại không lâu, hiện tại chỉ có bộ phận kỹ thuật làm việc ở tầng này, hơn nữa nhà vệ sinh nữ lại nằm trong góc cách xa phòng làm việc của bộ phận kỹ thuật nhất.

Vì vậy sợ rằng cô la đến vỡ cả cổ họng, nếu như không có đồng nghiệp nữ nào vào nhà vệ sinh thì tuyệt đối không có ai trả lời cô được.

Từ Uyển Nhan từ lo lắng đến tuyệt vọng, lại từ tuyệt vọng đến đến tê dại, cứ vừa gõ vừa gọi đến hai tiếng đồng hồ đều không có ai xuất hiện, để có thể giải thoát cô ra ngoài.

Hai mắt Từ Uyển Nhan phát điên lên, cô không hiểu tại sao ông trời lại phải đối với cô như vậy.

Đáng lẽ bây giờ cô đã cùng Tân Dương đi dự tiệc, sau đó được anh cho bay lên như một con phượng hoàng, như hiện tại cô lại bị nạn ở trong nhà về sinh vừa bẩn vừa thối này.

Từ Uyển Nhan phẫn nộ giơ chân đạp cửa buồng vệ sinh một cái, chỉ nghe một tiếng “cọt kẹt”, cửa mở rồi.

Từ Uyển Nhan không nói nên lời nhìn thấy dì dọn vệ sinh cũng đang không nói nên lời.

Dì ngờ vực hỏi: “Cô một mình ở đây không lên tiếng làm cái gì vậy?”

Chân của Từ Uyển Nhan đã tê hết rồi, run rẩy đứng lên, không nói lời nào đẩy dì dọn vệ sinh ra xông ra ngoài, cô còn đến kịp, ông trời phù hộ cô vẫn còn có thể đến kịp.

“Ai da, này! Sao không lịch sự gì hết vậy!”

Dì dọn vệ sinh bị Từ Uyển Nhan đụng một cái lảo đảo, miệng lẩm bẩm: “Cái thứ gì, tôi đến Tân Á lâu như vậy, lần đầu tiên gặp người không có tố chất như vậy, ngay cả một câu cám ơn cũng không nói được, còn đụng vào người người ta nữa, mắt mù à!”

Tân Dương nói lúc tan làm sẽ đến đón Từ Uyển Nhan đi thử đồ, xe đã sớm không nhìn thấy dấu vết rồi, ai cũng không thể ngu ngốc đợi cô đến hai tiếng đồng hồ được.

Tiêu rồi, Tân Dương sẽ không tức giận chứ.

Từ Uyên Nhan cần răng, chạy về nhà mình, cũng may trước đây cô đã chuẩn bị một mấy bộ váy lên sân khất nếu không hôm nay thật không biết phải làm sao rồi.

Tùy ý cuộn tóc lên, lúc Từ Uyển Nhan cầm túi xách bước ra ngoài, bước chân đột nhiên có chút do dự.

Cô lại ném đôi giày cao gót dưới chân đi quay lại phòng ngủ của mình, từ trong một cái hộp bình thường lấy ra một cái bình nhỏ đựng chất lỏng không màu không vị, không chần chừ thêm nữa, bỏ ngay vào túi của mình.

Thuốc này cô vốn chuẩn bị cho Hoắc Anh Tuấn dùng, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được Tân Dương.

Cũng được, dù gì chỉ cần có thể thỏa mãn được lòng tham vinh hoa phú quý của mình, thì ai cũng được.

Từ Uyên Nhan hôm nay vốn không định dùng thứ này, cô có lòng tin với thủ đoạn của mình, nhưng chiều nay phát sinh nhiều sự cố, nên cô mới mơ hồ lo lắng.

Cô cho rẵng sự kiên nhãn của cô có thể từ từ đợi đến lúc thích hợp, nhưng thực tế nói cho cô biết, không được rồi Cô không thể đợi thêm được nữa, đêm nay, buộc không được thất bại.

Từ Uyển Nhan chạy không ngừng, cuối cùng cũng đến được hội trường bữa tiệc, không tính là quá trễ, Tân Dương cũng không truy cứu việc lúc tan làm đột nhiên không thấy cô, chỉ nhìn bộ lễ phục cô đã chuẩn bị nói một câu: “Đẹp lắm”.

Từ Uyển Nhan xấu hổ đỏ mặt mỉm cười, tự giác bước đến bên cánh tay của Tân Dương, tay trái cũng cầm theo một ly sâm banh, sắm vai nhân vật một cô gái đẹp chuyên đi tiếp khách thuê.

Sau khi giao tiếp một vòng cùng với các ông lớn thuộc mọi tầng lớp ở Hà Nội, Tân Dương đã uống không ít, sắc mặt đã dần dần đỏ lên.

Từ Uyển Nhan đỡ anh ngồi xuống một chiếc ghế sô pha mềm trong góc tối, sát lại gần mở một nút ở cổ áo, phủ lên tai anh giọng nói nhẹ nhàng: “Anh Tân, em đi lấy cho anh ly nước trái cây, anh đợi em một chút, em lập tức đỡ anh đi nghỉ”

Không lâu sau, Từ Uyển Nhan mang theo ly nước trái cây quay lại, đưa đến bên miệng của Tân Dương.

Tân Dương tất nhiên không say, anh làm ra bộ dạng này là vì muốn để cho Từ Uyển Nhan hạ thấp cảnh giác, những không ngờ tiện nhân này lại không giữ được bình tĩnh, dám đưa cho anh uống cái thứ này ở đây.

Giống như Từ Uyển Nhan, tâm lý Tân Dương hôm nay cũng là nhất định phải thu hoạch được gì đó.

Góc hàm của anh ấy căng lên, chỉ hơi rối một lát liền nhận lấy cốc nước trong tay Từ Uyển Nhan, dưới ánh nhìn thiêu đốt của cô uống một ngụm lớn.

Từ Uyển Nhan tận mắt thấy yết hầu của Tân Dương chuyển động, đảm bảo rằng anh đã nuốt xuống mới thở phào nhẹ nhõm lộ ra một nụ cười.

Thuốc này thật sự rất lợi hại, sợ rằng chỉ uống một ngụm thôi cũng tuyệt đối đủ mạnh.

Tân Dương giả vờ say khướt, tránh Từ.

Uyển Nhan duỗi cánh tay ra đỡ anh, anh dựa vào sô pha phía sau cong người đứng lên, lại nhanh chóng nhân lúc Từ Uyển Nhan không chú ý, quay người ra phía sau nhổ sạch toàn bộ thứ chất lỏng trong miệng ra ngoài.

Hai người họ mỗi người một ý đồ cứ như vậy tiến vào thang máy, lên thẳng khu vực phòng cho khách.

Tân Dương vừa đi vừa bực háo thắt lưng và cúc áo của mình ra, Từ Uyên Nhan mừng thầm trong lòng.

Thuốc này hiệu quả nhanh thật!

Đến phòng cao cấp đã đặt trước, Từ Uyển Nhan lấy thẻ phòng từ trong túi quần của Tân Dương ra, ngón tay còn làm như không có gì lướt qua bắp đùi của anh.

Một tiếng “Bip”, Từ Uyển Nhan giúp Tân Dương mở cửa phòng, nhưng lúc cô vừa bước một chân vào trong, Tân Dương đột nhiên ngăn cô lại

Bình Luận (0)
Comment