*Ơ..” Nhà thôi miên có chút xấu hổ, thực ra vừa rồi ông ấy không làm gì Từ Uyển Nhan cả, trong ly rượu cho cô ta uống cũng không hề có thứ “kích thích” như cô ta nghĩ, thực ra đó chỉ là loại thuốc mê hoặc ý chí con người mà các nhà thôi miên thường dùng, vừa hay có thể khiến cho Từ Uyển Nhan sinh ra một loại ảo giác tự hưng phấn.
Trên thực tế, thuật thôi miên đều sẽ có hiệu quả tốt trong trường hợp này, nhưng người phụ nữ Từ Uyển Nhan này dường như diễn quá sâu rồi, đảm chìm vào trong đó không chịu dứt ra…
Cảnh tượng này không chỉ Tân Dương cảm thấy cay mắt, mà nhà thôi miên cũng không muốn nhìn, chỉ đành bất chấp tiến hành thôi miên, nhưng kết quả lại không khả quan lắm.
“Xin lỗi Tổng giám đốc Dương, cô ta rất chống cự đối với chuyện này, tôi sợ cô ta tỉnh dậy thì không thể tiếp tục được nữa. Tôi đoán rằng, dù sao cô ta cũng từng có mối quan hệ yêu đương thân thiết với Đường Hàn ô cùng hiểu rõ anh ấy, tôi không có cách nào thuyết phục cô ta rằng tôi là Đường.
Hàn Khiết trong thời gian ngắn” Nói đến đây, ông ấy liếc mắt nhìn ông chủ gợi ý rằng: “Hơn nữa, giọng nói của chúng tôi hoàn toàn không giống… Chuyện này, có lẽ để Đường Hàn Khiết đích thân ra trận sẽ tốt hơn, nói không chừng sẽ có kết quả bất ngờ”
Tân Dương trầm tư suy nghĩ một hồi, cảm thấy cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Bây giờ anh ta đã tỉnh táo, nhưng lại không hề hối hận về những điều đã nói với Elly khi anh ta còn ý loạn tình mê, đó thực sự là những lời thật lòng mà anh ta muốn nói trong khoảng thời gian qua.
Một người đàn ông như anh ta, cần phải có lòng can đảm phi thường để nhận rõ và thừa nhận sự thật lòng của mình, bây giờ anh ta đã đi ra bước đầu tiên rồi, anh ta cũng không muốn tiếp tục lừa dối bản thân, và làm tổn thương Elly.
Xem ra chuyện của Từ Uyển Nhan thực sự phải đánh nhanh thẳng nhanh, phải hoàn toàn kết thúc trước khi Elly trở về, như vậy, anh ta mới có thể một lòng một dạ đối xử mối quan hệ này.
Cuối cùng, Tân Dương gật đầu: “Tôi biết rồi, ông có thể đánh giá kỹ tình trạng của cô †a, nếu tình hình cho phép, chúng ta sẽ sắp xếp đợt hành động tiếp theo sớm nhất có thể”
Trời vừa sáng, Từ Uyển Nhan ung dung tỉnh dậy, từ cơ thể đến tâm trạng đều có một sự thoả mãn lớn.
Cô ta vươn vai trở người, liền nhìn thấy Tân Dương đang ngồi mặc áo sơ mi ở bên giường, động tác rất khẽ, trông giống như sợ đánh thức cô ta vậy.
Từ Uyển Nhan nở ra nụ cười hạnh phúc, cô ta nhớ đến cả buổi tối đêm qua, không khỏi hai má đỏ bừng, Cô ta vươn cánh tay trần ra, nhẹ nhàng xoa vào lưng của Tân Dương, giọng điệu nũng nịu kêu lên: “Anh Tân Dương”
Tân Dương khẽ dừng lại, nhanh chóng cài lại mấy cái cúc áo cuối cùng, quay người lại và nhìn cô ta cười: “Dậy rồi à? Cảm thấy như thế nào, có chỗ nào không khoẻ không?”
Từ Uyển Nhan liền dùng chiếc chăn bông che đi nửa khuôn mặt của mình, thẹn thùng lắc đầu: “Không có, rất tốt…”
Tân Dương hoàn toàn yên tâm, xem ra cô ta không chút nghi ngờ về chuyện đêm qua.
Anh ta đứng dậy, dùng hết sự kiên nhẫn của mình để vén chiếc chăn bông cho cô ta một cách tượng trưng: “Em vất vả rồi, anh đã cấp phép cho em nghỉ hai ngày, không cần phải vội đi làm, nghỉ ngơi thật tốt nhé. Muộn rồi, anh phải đến công ty rồi. Có chuyện gì thì gọi cho anh”
Tâm trạng của Từ Uyển Nhan tốt đến sắp nổi bong bóng rồi, cô ta không ngờ rằng mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy! Anh Tân Dương đúng là biết yêu thương người ta mài! Lại còn chu đáo cho cô ta nghỉ phép nữa… Trong lòng cô ta đã mặc sức tưởng tượng rồi, mối quan hệ của hai người giờ đây đã có sự tiến triển mang tính thực chất, cô cũng nên đổi cách gọi anh ta rồi phải không?
Gọi là anh Dương cũng được nhỉ? Nói không chừng qua một thời gian phải gọi là chồng rồi!
Hôm qua Hoắc Anh Tuấn đã bàn bạc với Đường Hoa Nguyệt cả bữa ăn trưa, đến bây giờ vẫn còn chưa xong.
Anh vẫn luôn cảm thấy về vấn đề họ cùng nhau điều tra, Đường Hoa Nguyệt biết nhiều hơn anh nghĩ, nhưng suốt cả bữa ăn, Đường Hoa Nguyệt lại không nói gì cả.
Trong lòng của Hoäc Anh Tuấn giống như có một chú mèo con không yên phận đang dùng cái móng vuốt lông gãi qua gãi lại vậy, khiến cho anh thấy không yên, chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là muốn đi kiếm Đường Hoa Nguyệt.
Hôm nay vừa hay là cuối tuần, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nhớ đến lời dạy dỗ của vị bác sĩ khoa nội tim mạch lần trước: Phải thường giúp cô chăm sóc con cái, không được để cô quá mệt mỏi.
Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng thay quần áo, sửa soạn bản thân một chút, rồi một mình lái xe đến biệt thự của Đường Hoa Nguyệt.
Kể từ cuộc “hẹn hò bí mật” tại công viên giải trí lần trước, mối quan hệ giữa hai bố con có thể nói là đã tiến thêm một bước.
Không tiện ở trước mặt Đường Hoa Nguyệt gọi điện thoại, nên Thi Tịnh thường hay gửi tin nhắn cho bố, Hoắc Anh Tuấn dùng những chuyện nhỏ nhặt này cũng có thể nói chuyện sôi nổi với con gái, đứa lớn đứa nhỏ rõ ràng đều rất thích thú.
Lần này cũng vậy, Hoắc Anh Tuấn vừa mới lên xe đã thông báo cho Thi Tịnh biết trước rằng anh sẽ đến tìm cô bé.
Thi Tịnh âm thầm hét lên: “Tốt quái”, nhìn chằm chằm vào những từ “đi ăn món ngon” trong tin nhắn, nước miếng gần như sắp chảy xuống rồi.
Cô bé đến bây giờ vẫn không quên được tiệm đồ ngọt mà lần trước bố đã dẫn đi ăn, thiên đường, chỗ đó đúng là thiên đường mà!
Mặc dù mẹ sẽ có chút tức giận với việc cô bé ăn quá nhiều đồ ngọt… Nhưng cô bé là đứa trẻ dễ thương nhất trên thế giới mà!
Ngay cả đến mẹ cũng không thể nào cưỡng lại đại pháp làm nũng của cô bé nữa đấy!
Thi Tịnh nhảy cẵng tại chỗ hai cái, bèn vội cài lại chiếc túi thỏ bông yêu thích nhất của mình, sau đó đặt bộ quần áo mà mình muốn mặc để đi ra ngoài ngày hôm nay lên giường.
Cô bé dẫm lên chiếc ghế nhỏ và đứng bên cạnh cửa sổ, chờ đợi xe của bố đến.
Hôm nay Hoäc Anh Tuấn lái một chiếc xe mới, anh sợ Thi Tịnh không nhận ra, nên vừa mới đến dưới nhà đã bấm vài tiếng còi nhắc nhở con gái.
Thi Tịnh lập tức mặc bộ quần áo và đeo túi lên, chạy nhanh ra khỏi nhà như một cơn gió.
Đường Hoa Nguyệt đang đọc sách trong phòng làm việc, vừa phát hiện dưới lâu có chiếc xe bấm còi đã cảm thấy không ổn, sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân vui vẻ “tách tách tách” của riêng con gái và tiếng mở cửa rồi đóng lại ở dưới nhà.